• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Xuân Hồng say rượu vui vẻ về nhà, vừa mới đi đến hành lang thì đột nhiên bị một bóng đen cao lớn xuất hiện làm cho hoảng sợ.

“Em đi đâu vậy? Tại sao về trễ như thế, anh chờ em cả buổi tối, điện thoại cũng không gọi được.”

Tạ Xuân Hồng chớp mắt mấy cái, khi nhìn thấy rõ mặt người đối diện liền cười cười khoát tay: “Anh Dịch, sao anh lại đến đây?”

Dịch Hồi nhíu mày lắng nghe, đỡ lấy con người đang lảo đảo đứng không vững kia trách cứ hỏi: “Làm gì mà uống nhiều rượu vậy?”

Xuân Hồng lục lọi lấy ra chìa khóa mở cửa, Dịch Hồi đi theo phía sau liên miên cằn nhằn cô không dứt: “Phụ nữ ra ngoài uống rượu mà không có ai đi cùng, uống nhiều như vậy có thể làm tổn hại đến bản thân…”

Tạ Xuân Hồng cảm thấy rất phiền toái, xoay mạnh người một cái, túm lấy cà vạt trước ngực anh, kéo đầu anh xuống.

“Ầm ĩ chết mất …”

Nói xong, Xuân Hồng in một nụ hôn lên môi anh, sau đó mở miệng, ánh mắt quyến rũ hỏi: “Anh Dịch, có muốn nếm thử chút rượu?”

Dịch Hồi nhìn hai gò má ửng hồng, ánh mắt ướt át như sương mù giăng ngang, cái lưỡi nhọn màu hồng đang chậm rãi hoạt động, lướt dọc theo vành môi trên như muốn dụ dỗ người khác.

Nếu Dịch Hồi thờ ơ thì chắc chắn anh không phải là đàn ông, anh lập tức nâng hông cô lên và hôn cô thật sâu.

Nụ hôn này thật mạnh mẽ khác thường, Dịch Hồi quấn lấy lưỡi cô buộc cô phải đáp lại, một tay đặt ở eo cô gắt gao ôm cô vào lòng mình, một tay cố định sau đầu cô khiến cô không thể lùi lại được.

Đầu óc Tạ Xuân Hồng căn bản là đang hỗn độn vì hơi men lại thêm nụ hôn này khiến cô cảm thấy muốn mê man vì thiếu dưỡng khí, hai tay nắm chặt áo anh, cố sức tiếp nhận nụ hôn có phần hung hăng của anh.

Tạ Xuân Hồng miệng còn phảng phất hơi rượi, nháy mắt đã say Dịch Hồi, không biết hôn trong bao lâu, đến khi Xuân Hồng cảm thấy không khí trong phổi đều bị hút hết mới bị anh hung hăng đẩy ra.

Tạ Xuân Hồng đứng không vững, lảo đảo lùi về sau vài bước chạm phải ghế sô pha liền ngồi xuống, vồ ngực thở.

Dịch Hồi vội vàng tiến trước mặt cô ngồi xổm xuống, đỡ bả vai của cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Tạ Xuân Hồng hơi thở đã ổn định, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Anh đói khát như vậy đã bao lâu rồi? Chưa từng thấy người nào tàn bạo như anh!”

Tàn bạo …

Được rồi, Dịch Hồi cảm thấy cô đã thật sự quá say rồi.

Đôi mắt Tạ Xuân Hồng đang trừng trừng nhìn anh kỳ thật một chút uy lực cũng không có, hơi men làm cho ánh mắt cô có vẻ đặc biệt mê ly, đôi môi đỏ mọng vừa bị anh dày vò giờ hơi sưng lên quyến rũ, hai gò má ửng hồng thật xinh đẹp.

Tạ Xuân Hồng bỗng nhiên cười: “Anh trai, mắt anh nãy giờ không chớp kìa.”

Dịch Hồi hoàn hồn nháy mắt, vô cùng xấu hổ khẽ ho một tiếng: “Muốn uống nước hay không? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Tạ Xuân Hồng vịn vai anh đứng lên, có chút buồn phiền chỉnh lại quần áo, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, hai chân bước đi xiêu vẹo muốn bay bổng như bươm bướm, làm cho Dịch Hồi tự nhiên không tự chủ đưa tay cào cào mái tóc.

Xuân Hồng nhíu mày, làm loạn cả một buổi tối mồ hôi đổ ra không ít, dính trên người rất không thoải mái.

Tạ Xuân Hồng đẩy Dịch Hồi đang đỡ cánh tay của cô ra, lắc lư đi về phía phòng tắm: “Em muốn đi tắm một cái. Anh trai, anh cứ tự nhiên đi!”

Dịch Hồi lo lắng đi theo phía sau: “Em có thể chứ?”

Tạ Xuân Hồng mở cửa phòng tắm quay đầu nhíu mày cười: “Anh Dịch là người giúp việc sao?”

Dịch Hồi bị trêu đùa cả một buổi tối, lúc này cũng đã bình tĩnh lại, quang minh chính đại thưởng thức phong cảnh đang lộ ra dưới lớp cổ áo hở rộng, cười như không cười: “Chỉ cần em muốn, anh đây rất vui lòng!”

Tạ Xuân Hồng hừ nhẹ một tiếng, dập cánh cửa cái rầm.

Lần này Dịch Hồi ở bên ngoài nghe tiếng nước chảy miên man bất định.

Tạ Xuân Hồng ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, bên trong khí ẩm giăng đầy, nước ấm dâng cao bọc lấy cơ thể cô, hơi nóng có chút ngược đãi làn da ửng hồng của cô, cảm giác tê tê trên da giống như có thể giảm được cảm giác hỗn loạn trong lòng.

Xuân Hồng gối đầu lên thành bồn tắm, cả người trầm tĩnh lại mới thấy cực kỳ mệt mỏi, rõ ràng mà mệt đến cực điểm, trong đầu những hình ảnh mờ nhạt bắt đầu hiện ra.

Một năm học cấp ba tuy rối loạn hoảng sợ nhưng lại là thời gian Xuân Hồng vui vẻ nhất.

Một năm kia trôi qua như vậy đơn giản là rất tốt đẹp, mục tiêu rõ ràng, chưa từng phải dành nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, trong lòng ôm lấy bí mật nho nhỏ. Trên lớp nhìn Đường Sơ hăng hái giảng giải môn cổ văn phức tạp, nào là văn thơ lộng lẫy phát ra từ miệng anh, không hiểu sao lại có ý nghĩa thật đặc biệt.

Là do cô vẫn tùy hứng cố chấp.

Năm mười sáu tuổi ấy, Đường Sơ cùng Tô Vân đính hôn làm cho toàn bộ trường trung học của thị trấn sôi sục lên, thầy cô lẫn bạn học đều chúc phúc cho hai người, toàn bộ không khí đều tràn ngập niềm vui, chỉ có Xuân Hồng cảm thấy giá lạnh thấu xương.

Tình yêu thời niên thiếu thường say đắm sâu đậm? Tạ Xuân Hồng không biết người khác có như thế hay không, cô cố chấp giữ kín một phần tình cảm vĩnh viễn không thể nói ra đó, một mình chấp nhận sự cô đơn hoang vắng, anh ấy cái gì cũng không biết, mà cô đã muốn trải qua mối tình nặng nề trôi nổi rồi.

Ở một tình yêu không có bắt đầu, người ta vĩnh viễn không tưởng tượng được yêu một người là phải như thế nào.

Mà cô, yêu đến quên đến đi chính mình, để mặc cho tâm hồn mình bị bóp nát.

Trong lòng cô tràn ngập ác cảm, không nhịn được hi vọng độc ác là Tô Văn biến mất, ích kỷ cầu nguyện từ nay về sau nụ cười Đường Sơ vẻ chỉ thuộc về mình.

Còn nhớ rõ ngày đó cô giúp đỡ Đường Sơ sửa bài tập cho các bạn, trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, đúng thời điểm cô không kịp suy nghĩ mà mở miệng ra hỏi.

“Thầy thực sự thích cô Tô sao?”

Đường Sơ cười dịu dàng, trên mặt đều là sự lưu luyến thâm tình, làm Tạ Xuân Hồng vô cùng đau đớn.

“Đương nhiên, nếu không Thầy đã không kết hôn với cô ấy.”

Tạ Xuân Hồng hốt hoảng cười: “Cái gì gọi là…. Thích ạ?”

Đường Sơ vỗ vỗ đầu cô, có chút cưng chiều suy tư nói: “Thích à? Mỗi người đều có cảm giác không giống nhau. Bản thân Thầy, thích chính là trong lòng luôn muốn cô ấy và Thầy cùng nhau ngắm hoàng hôn dần tắt mỗi ngày cho đến tận cuối đời.”

Chỉ là từ “Muốn”, lại khiến cho trái tim Tạ Xuân Hồng tan nát như tro tàn, cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc.

Đường Sơ đột nhiên cười, vỗ vỗ đầu cô: “Nhóc con bây giờ còn nhỏ, không hiểu chuyện này đâu, Xuân Hồng của chúng ta là một cô gái tốt, tương lai nhất định sẽ gặp một người đàn ông tốt!”

Lời nói kia mười phần là của một người lớn đối với con trẻ rất thân thiết ôn hòa, lại làm cho Tạ Xuân Hồng cực kỳ oán hận phần thân thiết này của anh.

Cô muốn hỏi rằng, nếu cô là một cô gái tốt, vậy anh ấy có bằng lòng chờ cô lớn lên không, sau đó mặc trang phục cưới đỏ chói, để mặc anh ấy đưa đi?

Nhưng là do cô không dám, sợ lời nói phát ra, sẽ không còn đường cứu vãn, sợ sẽ bị ngăn cấm yêu thương, dẫn tới việc anh ấy ghét và lánh xa cô.

Buồn cười biết bao, trong lòng cô tràn đầy tình cảm đơn thuần nhất, lại phải tránh xa anh như tránh xa tai họa.

Tạ Xuân Hồng đưa tay mở vòi sen, nước từ vòi hoa sen tuôn nước xuống khuôn mặt cô như muốn che dấu đi những giọt nước mắt đang chảy.

Đường Sơ, em nghĩ về anh, không thể nào kiềm chế được nỗi nhớ anh, những ký ức không rõ ràng cứ âm thầm quay về không thể nào ngăn cản nổi, muốn trốn cũng trốn không thoát, để mặc cho nó tùy ý cắn xé cho vỡ nát tâm can.

Mọi người đều nói thời gian sẽ khiến cho con người thay đổi, những tình cảm không quên cũng sẽ bị thời gian bào mòn. Nhưng tại sao đã nhiều năm như vậy trôi qua, em vẫn không thể quên, vẫn không nhận ra phương hướng, vẫn không muốn bước tiếp, đặt ra phạm vi mà đem giam cầm hoạt động của chính mình. Thời gian không thể thay đổi được em, lại làm cho tình cảm của em đối với anh càng thêm lưu luyến gấp bội.

Tạ Xuân Hồng rốt cuộc không thể nhịn được khẽ khóc thành tiếng, chỉ có lúc say cô mới có dũng khí, dám thành thật nhớ lại, đoạn tình cảm chôn sâu từ lâu kia rốt cục cũng bị hơi men tác động làm cho bộc lộ ra ngoài. Sợ bên ngoài Dịch Hồi nghe thấy, Xuân Hồng chỉ khóc thành hai tiếng ngắn ngủi rồi lập tức cắn vào ngón tay, làm cho những tiếng nức nở đều bị ngăn lại, muốn khóc thật to thật lâu để giải tỏa mà không được làm cho ngực cô buỗn bã đến đau đớn.

Ngày đó Đường Sơ phát kẹo cưới cho đám học trò, tiết trời cuối thu gió lành lạnh thổi buốt cả tâm hồn Xuân Hồng, thổi bay cô gái hoa đào rực rỡ trong lòng cô, cô gái tươi đẹp ấy đã ra đi như vậy ở tuổi mười sáu của chính mình, mang theo cả tuổi thanh xuân tươi đẹp vui vẻ nhẹ nhàng.

Sau đó cô thi vào trường Cao Đẳng, dứt khoát đi vào cuộc sống mới ở thành phố này, nuôi tóc dài ra, bắt đầu tô son điểm phấn, che dấu đi vẻ đẹp hoang sơ tươi mát.

Từ năm mười bảy tuổi trở đi, Tạ Xuân Hồng dần dần trở thành một người con gái trưởng thành xinh đẹp, giống như một cây hoa Mẫu Đơn kiều diễm, nở ra từng tầng từng tầng lá, chậm rãi nở rộ thành một đóa hoa say đắm lòng người.

Sự phản loại trong lòng tăng thêm một chút, nếu anh ấy nói cô là một cô gái tốt, như vậy khi cô tùy tiện làm trái với sự mong đợi của anh, biết đâu sự tương phản rõ ràng như vậy có làm cho một ngày nào đó anh ấy nhận ra được sự tồn tại của cô.

Dịch Hồi cau mày nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, âm thanh gõ cửa ngày càng dồn dập: “Xuân Hồng, Xuân Hồng, em làm sao vậy? Có chuyện gì hay không?”

Tạ Xuân Hồng nghe tiếng gõ cửa, vốn không để ý tới, nhưng lý trí lại nói với cô rằng nếu cô không mở cửa Dịch Hồi chắc chắc sẽ phá cửa xông vào, bất đắc dĩ cô phải đóng vòi sen lại.

Dịch Hồi nghe tiếng nước trong nhà tắm đột nhiên ngừng chảy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “ Em đừng tắm lâu quá, bằng không sẽ không tốt cho sức khỏe!”

Xuân Hồng hắng giọng một cái, cố gắng dùng giọng bình tĩnh trả lời: “Em lập tức ra ngay!”

Tạ Xuân Hồng chìm xuống nước, cảm giác thở không được làm cho cô tạm thời quên đi cảm thấy đau đớn bất lực này.

Dịch Hồi trong chốc lát lại phát hiện trong nhà tắm lại không có âm thanh gì, giơ tay lên định gõ cửa, đột nhiên Tạ Xuân Hồng từ bên trong mở cửa ra.

Dịch Hồi buông tay xuồng thở dài: “Nếu em không ra anh đã xông vào trong ấy.”

Tạ Xuân Hồng có chút ngây dại nhìn anh, hốc mắt còn chút hồng hồng, trên mặt không biết có phải là do tác dụng của rượu, cảm giác choáng váng đỏ bừng cả mặt.

Dịch Hồi cẩn thận hỏi cô: “Làm sao vậy? Em khóc có phải không?”

Tạ Xuân Hồng lấy lại tinh thần, lập tức dịu dàng quyến rũ cười rộ lên: “Làm gì có chuyện gì khiến em phải khóc? Chẳng qua là tắm bồn không cẩn thận nước chảy vào mắt thôi!”

Dịch Hồi nghi ngờ nhìn sắc mặt của cô, thấy cô cười cười trầm ngân nhìn mình nên cũng yên tâm.

“Em không có việc gì là tốt rồi, trễ như vậy rồi anh phải về thôi, em nghỉ ngơi sớm chút đi!”

Trong đầu Tạ Xuân Hồng còn quanh quẩn hình ảnh lúc nãy, bên tai còn vang vọng tiếng nói chan chứa ý cười của Đường Sơ.

“Xuân Hồng là một cô gái tốt, tương lai nhất định sẽ gặp người đàn ông tốt!”

“Xuân Hồng là một cô gái tốt…..”

Trong lòng Tạ Xuân Hồng nảy sinh ý nghĩ gian tà, chậm rãi phát triển thành mạng lưới không thể thoát ra được.

Tạ Xuân Hồng không biết chính mình đang nói gì, nhưng Dịch Hồi cũng nghe được rõ ràng rành mạch.

“Ở lại đây đi!”

Trong phòng bất chợt yên lặng, Dịch Hồi khàn giọng hỏi nhỏ: “Em biết mình đang nói gì không?

Nụ cười Tạ Xuân Hồng càng thêm quyến rũ, ánh mắt tà mị như muốn bắt lấy hồn phách người đối diện khẽ nhướng lên, giọng nói điềm tĩnh mềm mại phát ra từ cổ họng cô: “Vậy anh cómuốn hay không?”

Ánh mắt Dịch Hồi bỗng dưng sâu thẳm, u ám không thể nhìn thấu, giống như bất chợt chìm vào dòng nước xoáy không thể thoát ra được.

“Ý của em là….. Anh nên hiểu ý của em sao đây?”

Tạ Xuân Hồng đưa bàn tay mảnh mai ra nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày kiên nghị lạnh lùng, ánh mắt ôn nhu như được tạo thành từ nước giống y hệt đôi mắt của Đường Sơ.

Tạ Xuân Hồng mê muội ngắm nhìn cặp mắt kia, vô thức dùng ngón tay phát họa hình dáng của nó.

“Ý của em là …. Là ý nghĩ anh đang nghĩ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK