• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Hồi nheo mắt nhìn cô: “Em nghĩ sao? Không kết hôn anh mang em đến chỗ này để làm gì?”

Tạ Xuân Hồng nhíu nhíu mày: “Em chưa nói rằng muốn kết hôn...”

“Em không muốn kết hôn với anh?” Trong nháy mắt lửa giận của Dịch Hồi dâng cao, ánh mắt nhìn cô thiếu điều muốn nuốt cô vào bụng, “Con gái cũng đã lớn như vậy rồi mà em vẫn không muốn kết hôn với anh? Chẳng lẽ em muốn Hân Hân mang danh con ngoài giá thú? Hay là.... Em nhẫn tâm nhìn Hân Hân mãi mãi không thể sống trong một gia đình hạnh phúc trọn vẹn?” ie nd da nl e q uu ydo n,

Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ nhìn anh: “Không phải là em không muốn gả cho anh, Dịch Hồi, em chỉ là cảm thấy...Chúng ta như vậy là quá nhanh hay không?

“Nhanh?” Dịch Hồi lạnh lùng cười, “Chúng ta quen biết nhau bảy năm, con gái đã năm tuổi, còn gọi là nhanh? Tạ Xuân Hồng, anh đã ngoài ba mươi, tuổi của em cũng không còn nhỏ... Nếu còn đợi nữa, e rằng sau này trong hôn lễ của chúng ta sẽ có cháu chắt là hoa đồng luôn rồi!”

Xuân Hồng thở dài: “Dịch Hồi, em không muốn anh vì con gái mà miễn cưỡng lấy em, Hân Hân rất hiểu chuyện, con bé sẽ thông cảm cho chúng ta, em không muốn anh vì áy náy hoặc là vì bất cứ nguyên nhân nào đó mà phải ràng buộc với em suốt đời... Anh tốt như vậy, nên tìm cho mình một cô gái hợp ý với anh.”

“Hợp ý với anh?” Dịch Hồi sẳng giọng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, “Chẳng lẽ em và anh không hòa hợp yêu thương nhau sao? Hay là em vẫn còn điều gì luyến tiếc? Tạ Xuân Hồng, em vẫn không hiểu, Dịch Hồi anh là loại người thích miễn cưỡng bản thân mình sao? Nếu anh chỉ là tìm một người phụ nữ để sống cùng, anh cũng không phải tốn nhiều tâm tư đi theo đuổi em, cũng sẽ không bao giờ phải chờ đợi năm năm dài như vậy.... Anh muốn tìm một người, để khi mà rời xa cô ấy anh cũng không thể sống nổi!”

Đột nhiên Tạ Xuân Hồng cảm thấy trong lòng rất khổ sở, bọn họ đang sống trong những năm tháng hạnh phúc nhất, lại vì nhữung nguyên nhân đáng buồn cười mà lãng phí thời gian vô ích, lúc yêu nhau gần nhau lại không biết quý trọng nên năm năm xa cách đều mang đến cho cả hai người nỗi đau khổ không thể diễn đạt được.

Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô một cái, lớn tiếng nói: “Vẫn chưa chịu đi vào!”

Tạ Xuân Hồng bị dọa đến co rúm người, yên lặng đi theo phía sau anh.

Cứ như vậy mà kết hôn sao? Giữa bọn họ rõ ràng là còn nhiều vấn đề chưa giải quyết được, nếu cứ như vậy mà kết hôn thì không phải là quá bất cẩn sao?

Dịch Hồi nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô thì rất tức giận, không thèm để ý nắm lấy tay cô dẫn đến chỗ ghi danh, sau đó kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Vẻ mặt Dịch Hồi đằng đằng sát khí, trầm giọng nói: “Đăng ký!”

Đến đăng ký kết hôn, không phải là phải mang dáng vẻ hạnh phúc viên mãn sao, làm gì có ai mà giống như ăn cướp vậy chứ? Nhân viên cục dân chính bị anh dọa đến muốn nhảy dựng, ánh mắt kinh ngạc hoài nghi nhìn hai người đối diện không chớp, đánh giá hồi lâu mới cau mày do dự mở miệng

“Xin hỏi.... Hai người đến đăng ký kết hôn hay là đăng ký ly hôn?”

Tạ Xuân Hồng nhịn không được, bật cười một tiếng.

Sắc mặt Dịch Hồi càng thêm đen, hai mắt thâm sâu ẩn dấu vẻ nguy hiểm, ánh mắt như có lửa nhảy múa làm cho nhân viên cục dân chính càng lúc càng mất tinh thần.

“Cái này... Đăng ký ly hôn thì ra khỏi cửa rồi quẹo trái...”

Không thể trách nhân viên cục dân chính có hành động như vậy được, bất cứ ai nhìn vào hai người bọn họ cũng không nghĩ rằng họ đến đây để kết hôn, giữa hai người không có chút nào gọi là ngọt ngào ân ái, rõ ràng đôi vợ chồng này đang thật sự bất hòa!

Tạ Xuân Hồng thấy Dịch Hồi có dấu hiệu muốn bùng nổ, gắt gao cắn môi, cố nén không để bật cười thành tiếng.

Dịch Hồi đột nhiên quay qua, hung hăng trừng mắt nhìn cô, lửa giận quả thật đã dâng đầy đôi mắt, tức giận nói: “Rất buồn cười sao?”

Tạ Xuân Hồng lập tức lắc đầu lia lịa, cố nén cười nói: “Rất xin lỗi, chúng tôi đến để đăng ký kết hôn.”

Lửa giận của Dịch Hồi từ từ hạ xuống, trong khí đó mặt mày vẫn đóng băng lạnh tanh, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: “Cô cảm thấy chúng tôi không biết chữ? Hai chữ kết hôn và ly hôn không phải là rất khác nhau sao?”

Nhân viên cục dân chính trong lòng thầm mắng con người này thật không dễ đụng vào, run rẩy xoa trán đang toát mồ hôi lạnh, gật đầu một cái rồi giải thích: “Là là, là lỗi của tôi, thật sự rất xin lỗi... Hai người có mang theo chứng minh thư và hộ khẩu không?”

Dịch Hồi đã chuẩn bị từ trước nên đưa ra, sau đó nghiêm mặt nhìn chằm chằm nhân viên cục dân chính.

Lúc ký tên, Tạ Xuân Hồng hơi ngập ngừng, chậm chạp chưa hạ được bút.

Dịch Hồi nhanh chóng ký tên liền thấy Xuân Hồng đứng sững ở đó, ánh mắt liền nheo lại, buồn buồn mở miệng: “Em dám đổi ý thử xem!”

Tạ Xuân Hồng ngẩng đầu chưa kịp nói gì liền nghe thấy giọng cô nhân viên cục dân chính, nãy giờ cố gắng yên lặng để thu nhỏ sự hiện diện của mình, nhỏ giọng chỉ trích, âm thanh tuy có phần yếu đuối, nhưng lại ẩn chứa một sự kiên định dũng cảm: “Dịch, Dịch tiên sinh.... Điều này, hiện tại đã là xã hội pháp trị, cưỡng ép uy hiếp là không đúng...”

Dịch Hồi lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta một cái, làm cô sợ đến mức rụt lại.

Tạ Xuân Hồng đưa bút ký tên xong, cười tít mắt đưa cho cô ta nói: “Yên tâm, là tôi cam tâm tình nguyện.”

Nhân viên cục dân chính chưa từng làm việc với hiệu suất nhanh như vậy, nhanh chóng in ra bản chứng nhận kết hôn giao cho bọn họ, sau đó cung kính tiễn bước hai vị hung thần đi. dfienddn lieqiudoon...

Tạ Xuân Hồng cầm giấy chứng nhận màu đỏ tươi, trong lòng không khỏi hoảng hốt, mới hôm qua bọn họ vẫn còn tranh cãi gay gắt, Dịch Hồi hận không thể bóp chết cô, mấy ngày hôm trước bọn họ vẫn nghìn trùng xa cách, cô còn tưởng cả đời này không thể gặp lại anh, mà cho dù có gặp lại cũng chưa biết sẽ đối diện nhau như thế nào...Thế mà bây giờ, cô đã trở thành vợ của Dịch Hồi, danh chính ngôn thuận và hợp pháp, từ nay về sau, trên sổ hộ khẩu tên hai người bọn họ sẽ được đặt chung một chỗ.

Đang bùi ngùi xúc động, đột nhiên cảm thấy trên tay trống không, Dịch Hồi đã rút giấy chứng nhận kết hôn đi, chậm rãi cho vào túi của mình, lạnh như băng nhìn cô, chậm rãi nói: “Từ giờ trở đi, cái này sẽ do anh cất giữ, em đừng có mơ đến chuyện rời xa anh, tốt nhất là xóa bỏ hết mấy cái ý nghĩ ấy đi! Dịch Hồi anh một khi đã kết hôn thì tuyệt đối không buông tay đâu! Anh và em có chết mới xa nhau được!”

Trong lòng Tạ Xuân Hồng ngổn ngang trăm mối, trầm mặc không nói gì theo anh lên xe.

Dịch Hồi cho xe chạy nhanh vào khu trung tâm, sau đó đột ngột dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại.

“Xuống xe!”

Tạ Xuân Hồng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn bước xuống xe, khép nép đi phía sau anh, không hiểu sao nhìn vào có thể cảm thấy được sự ủy khuất.

Dịch Hồi đi nhanh về phía trước, trong lòng bực bội nên đi cực kỳ nhanh, tổn thương dây chằng ở chân Tạ Xuân Hồng mới vừa lành lại, đi lại vẫn có chút khó khăn nên nhất thời không đuổi kịp anh, không kìm được lo lắng gọi: “Dịch Hồi, anh chậm một chút, đợi em với...”

Biểu tình của Dịch Hồi lạnh giá, bước chân chậm lại rất nhiều, chờ cô đến bên cạnh liền ôm cô vào lòng, kéo cô đi về phía trước.

Đến trước chỗ quầy, Dịch Hồi thả cô ra nói: “Chọn một cái đi.”

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc nhìn vào trong quầy trang sức đang chứa đầy những chiếc nhẫn sang trọng phát ra thứ ánh sáng chói mắt, lúng ta lúng túng không nói nên lời.

Cô gái đứng sau quầy trang sức vô cùng nhiệt tình giới thiệu: “Cô thích kiểu dáng như thế nào? Đây là mấy mẫu nhẫn cao cấp mới nhất, cô thích cái nào cứ đeo thử đi ạ.”

Tạ Xuân Hồng không nhìn vào những chiếc nhẫn đó, kéo tay Dịch Hồi dịu dàng nói: “Không cần...”

“Em lại muốn đổi ý?” Sắc mặt Dịch Hồi lập tức trở nên rất khó coi.

Tạ Xuân Hồng lắc đầu, nhìn anh khẽ nở một nụ cười dịu dàng nói: “Anh quên rồi sao? Anh đã tặng nhẫn cho em rồi...” Nói xong Tạ Xuân Hồng lôi từ trong cổ áo ra sợi dây chuyển cô đang đeo, mặt của sợi dây chuyền rõ ràng là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng lộng lẫy, viên kim cương màu hồng ở giữa sáng rực rỡ, xung quanh được khảm thêm những viên kim cương nhỏ li ti, rất tinh xảo lộng lẫy, toát ra vẻ sang trọng thanh lịch.

Trong nháy mắt Dịch Hồi nhận ra chiếc nhẫn mình đã dày công chuẩn bị cho lễ cầu hôn năm đó, trong ánh mắt không khỏi lộ ra chút dịu dàng, trầm mặc một lúc lâu mới vươn tay ra, gỡ sợi dây chuyền xuống, lấy chiếc nhẫn ra, cầm bàn tay trái của Xuân Hồng, tự mình đeo nhẫn vào cho cô.

Giống như một nghi thức, khi đeo chiếc nhẫn nào vào liền giống như hai người đã bị trói buộc vào nhau, từ nay về sau không có cách nào tách ra được nữa.

Tạ Xuân Hồng cúi đầu nhìn tay mình, không khỏi cảm thấy cay cay nơi sống mũi, cô đợi thời khắc này đã lâu lắm rồi, lâu đến mức cô gần như nãn lòng thoái chí, tuyệt vọng vậy mà cuối cùng rồi nó cũng đến.

Dịch Hồi giữ chặt tay cô, bàn tay to lớn ấm áp cầm tay cô thật chặt, giống như lúc này đang cầm giữ toàn bộ thế giới.

Dịch Hồi thản nhiên nói: “Về nhà thôi.”

Về nhà thôi... Bây giờ, Tạ Xuân Hồng chính thức trở về nhà.

Vừa mới tiến vào phòng khách nhà họ Dịch, một vật trắng nõn nho nhỏ liền vọt tới, miệng la lớn: “Mẹ...”

Tạ Xuân Hồng hớn hở mặt mày ôm lấy cô bé, nghiêng mặt qua cho Hân Hân hôn, sau đó véo vào mũi cô bé hỏi: “Hân Hân có nhớ mẹ không?”

Hân Hân gật đầu, ngọt ngào ngây thơ nói: “Cuối cùng mẹ cũng đến, con còn tưởng ba gạt con!”

Dịch Hồi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dịu dàng nói: “Ba không gạt Hân Hân, đã đồng ý với Hân Hân chuyện gì thì ba nhất định sẽ làm.”

Tạ Xuân Hồng bế bé vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Mấy ngày nay Hân Hân có ngoan không? Có quấy rầy ông bà nội không?”

Hân Hân bĩu môi giận dỗi nói: “Mẹ vừa đến đã nói xấu con, con rất ngoan, ông bà nội rất yêu con, còn có ông cố nữa, ông cố cũng rất yêu Hân Hân!”

Tạ Xuân Hồng thả con gái xuống đất, nhìn thấy bố mẹ và ông nội của Dịch Hồi ngồi ngay ngắn trong phòng khách thì cảm thấy bối rồi, không biết nên nói cái gì, đành ân hận nói khẽ: “Chú, dì, ông nội.... Rất xin lỗi, con đã làm cho mọi người thất vọng rồi.”

Dịch Hồi và Tạ Xuân Hồng đứng hai bên nắm tay Hân Hân, tự nhiên trở thành một cảnh gia đình ba người hạnh phúc, làm sao có thể khiến cho bọn họ tức giận được, hơn nữa, nếu có tức giận thì mấy ngày nay cũng đã tiêu tan hết rồi.

Mẹ Dịch hờn dỗi trách: “Còn gọi là gì? Hân Hân cũng đã gọi là bà nội rồi!”

Tạ Xuân Hồng đỏ mặt, lặng lẽ liếc Dịch Hồi một cái, thấy Dịch Hồi mím môi, trong mắt xuất hiện ý cười, cũng đang nhìn cô.

Xuân Hồng mở miệng lí nhí nói: “Mẹ, ba, ông nội...”

“Ừ!” Mẹ Dịch rất thích thú tháo chiếc vòng đang đeo trên cổ tay ra, dịu dàng kéo tay Xuân Hồng đeo vào.

Tạ Xuân Hồng hoảng hốt, vội vàng muốn tháo ra: “Sao có thể cho con được ạ? Mẹ, đồ quý giá như thế này con không thể nhận!”

“Nhận lấy đi!” Dịch Học Đông im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng khích lệ.

Mẹ Dịch vỗ vỗ vào cánh tay cô dỗ dành: “Không sao, vật này vốn dĩ là để dành cho con dâu nhà họ Dịch, con cứ yên tâm nhận lấy đi.”

Tạ Xuân Hồng nghe vậy cũng không thể từ chối nữa, đành phải gật đầu nói: “Cám ơn mẹ.”

Mẹ Dịch kéo cô ngồi xuống bên cạnh, vô cùng xúc động nói: “Các con cũng thật là, người trẻ càng yêu thương càng dày vò nhau! Cũng may là cuối cùng hai đứa vẫn về được với nhau, mẹ cũng có thể yên tâm rồi! Về sau phải cùng nhau sống cho tốt...Nếu Dịch Hồi dám khinh dễ con, con phải nói với chúng ta ngay, ba mẹ sẽ giải quyết cho con!”

Tạ Xuân Hồng cười nói: “Mẹ, con và Dịch Hồi sẽ sống tốt, mẹ yên tâm!”

Ông Dịch từ khi thấy Dịch Hồi bước vào cửa đã trưng ra sắc mặt không vui, hừ lạnh một tiếng, dựng râu trừng mắt nói với cháu nội: “Tên đần độn kia, con xem con đã làm gì vậy hả, một đứa con gái tốt như thế mà con dám làm cho con bé khổ sở nhiều như vậy sao? Con nói xem, loại chuyện lòng lang dạ sói như thế này con đã học từ ai vậy!”

Tạ Xuân Hồng xấu hổ cúi thấp đầu, định giải thích liền nghe Dịch Hồi trầm giọng nói: “Tất cả mọi chuyện đều do lỗi của con, năm đó con không hiểu chuyện, hại Xuân Hồng và Hân Hân phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy...”

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc nhìn anh, thấy ánh mắt Dịch Hồi ngầm bảo cô không cần nói gì. Dieenndkdan/leeequhydonnn,

Ông Dịch nện nện chiếc gậy đang cầm trong tay xuống đất, tức tối mắng: “Vậy con bồi thường năm năm đau khổ đó cho con bé như thế nào? Chuyện này nếu đồn ra ngoài thì người khác đánh giá mẹ con nó ra sao? Con còn không khẩn trương cho con bé một danh phận, còn chờ đến dư luận bàn ra tán vào mới làm sao!”

Dịch Hồi cúi đầu, thành thật trả lời: “Ông nội yên tâm, con sẽ bù đắp cho mẹ con cô ấy thật tốt... Con và Xuân Hồng cũng vừa mới đi đăng ký, cô ấy đã là cháu dâu của ông rồi!”

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Xuân Hồng khiến sắc mặt cô khẽ biến thành màu hồng.

Vẻ mặt của ông Dịch dịu đi, nhìn Xuân Hồng dịu dàng nói: “Xuân Hồng yên tâm, ông nội làm chỗ dựa cho con, nếu Dịch Hồi khinh dễ con, không cần phải chịu đựng, có gì uất ức thì phải cho ông biết ngay, ông nhất định sẽ thay con dạy bảo nó! Ây da, nhà họ Dịch chúng ta nợ con quá nhiều rồi...”

“Ông nội đừng nói như vậy...” Tạ Xuân Hồng áy náy nhìn ông, “Là con phụ sự trông đợi của mọi người.”

Ông Dịch khoát tay áo cười rạng rỡ: “Thôi thôi, sau này đã là người một nhà, không cần phải khách khí như thế!”

“Ông ơi!” Hân Hân nhanh chóng chạy đến bên ông Dịch, cố sức leo lên ghế sô pha ngồi bên cạnh ông Dịch, Ông cố là người thân thiện dễ thương nhất trên thế giới, ông cố không giận ba mẹ Hân Hân đúng không ông?”

Ông Dịch đối với con cháu thì vô cùng nghiêm khắc, chỉ riêng với cô cháu cố này thì không có cách nào, vừa nhìn thấy con bé làm nũng thì trong lòng đã rối tinh lên. Trước kia ông còn có con gái để cưng chiều, về sau con gái lấy chồng xa chỉ mang cháu gái về thăm ông những dịp lễ tết, mỗi lần về đều vội vội vàng vàng làm cho ông cảm thấy vô cùng cô đơn.

Lần này thì tốt rồi, con trai và cháu trai bị ông vứt qua một bên, vuốt đầu Hân Hân cười tít mắt nói: “Trong phòng ông cố còn rất nhiều đồ chơi đẹp, Hân Hân có muốn đi xem hay không?”

Hân Hân reo lên một tiếng, lôi kéo ông cố đi lên lầu, trước khi đi còn trợn mắt nhìn ba mẹ một cái.

Lúc này Dịch Học Đông mới trầm giọng mở miệng nói: “Nếu như hai đứa đã đi đăng ký thì hôn lễ cũng nên cử hành sớm một chút, Hân Hân đã lớn như vậy rồi, trì hoãn lâu cũng khó coi!”

Dịch Hồi gật gật đầu nói: “Con cũng nghĩ như vậy, con sẽ lo về vấn đề hôn lễ, ba không cần phải bận tâm.”

Dịch Học Đông trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhưng ba vẫn muốn gặp bên nhà thông gia trước, Xuân Hồng, người nhà con khi nào thì có thời gian rãnh?”

Tạ Xuân Hồng ngẫm nghĩ nói: “Thật là có lỗi, mẹ con đi du lịch, không biết lúc nào mới trở về.... Nhưng mà mẹ con đã gặp Dịch Hồi và cũng không phản đối chuyện của chúng tôi, con sẽ cố gắng liên lạc với bà.”

Dịch Học Đông “Ừ” một tiếng, dặn dò Dịch Hồi: “Trước khi cười vẫn phải có một bữa tiệc họp mặt giữa hai gia đình, mời thêm một ít thân bằng quyến thuốc, cũng coi như có một lời thông báo chính thức.”

“Con biết, con sẽ đi chuẩn bị.” Dịch Hồi dừng một chút rồi nói, “Ba yên tâm, con sẽ lo hết toàn bộ.”

Dịch Học Đông biết năng lực của con trai nên gật gật đầu không nói gì thêm.

Dịch Hồi kéo Xuân Hồng lên lầu: “Mẹ, chúng con đi cả một ngày đường nên rất mệt, chúng con đi nghỉ ngơi một chút, khi nào ăn cơm thì gọi chúng con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK