Tạ Xuân Hồng xả nước, ngồi lên thành bồn tắm từ từ cởi bỏ quần áo liền nghe cánh cửa bị đẩy mạnh, cô sợ hãi ôm quần áo che lấy thân.
“Anh, anh... Anh vào đây làm gì?” dieendaanleequuydonn, die,n;
Dịch Hồi nghiêm mặt lạnh lùng đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống lấy đi mớ quần áo cô đang ôm trước ngực, khinh thường liếc cô một cái rồi nói: “Hừ, trên người em có chỗ nào anh chưa từng thấy qua chứ? Em không cần giả bộ như vậy!”
Sắc mặt Tạ Xuân Hồng đỏ lên, vừa tức vừa thẹn, ngay cả một câu phản đối cũng không thốt ra được, không khỏi tức giận nhìn anh trừng trừng.
“Ra ngoài!”
Dịch Hồi không nhúc nhích, một tay đặt sau gáy một tay luồn dưới đầu gối bồng cô lên, nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm, gác cái chân bị băng bột của cô lên thành bồn tắm, sau đó dùng khăn mặt quấn nó lại, tránh không để nước dính vào.
Toàn thân Tạ Xuân Hồng ửng đỏ, khỏa thân nằm trước mặt Dịch Hồi, hai tay che ngang ngực, một chân gác lên cao, làm cho cả người cô phơi bày hoàn toàn trước mắt anh, làn da trắng nõn dần dần chuyển thành màu hồng nhạt, hai tai cũng đỏ gay.
Dịch Hồi dường như không để tâm đến vẻ đẹp quyến rũ đang bày ra trước mắt, lạnh lùng cần lấy vòi sen phun nước ấm lên người cô.
Tạ Xuân Hồng nghi hoặc hồi lâu rồi do dự hỏi: “Anh giúp em tắm?”
Dịch Hồi hừ một tiếng, lạnh nhạt hỏi lại: “Em nghĩ sao?”
Tạ Xuân Hồng xấu hổ cố che chắn, lúng ta lúng túng nói: “Không cần... tự em làm được.”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô một cái: “Tự mình tắm? Nhảy qua nhảy lại rất vui sao? Em cũng không muốn bất cẩn ngã trong phòng tắm để rồi làm khổ Hân Hân chứ?
Tạ Xuân Hồng bị giọng nói châm chọc của anh làm cho không thốt được nên lời, quay đầu nói: “Khi không có anh ở đây em cũng phải tự mình tắm rửa thôi, có xảy ra chuyện gì đâu.”
Dịch Hồi chợt ngừng tay trong giây lát, thô bạo kéo tay cô ấn cô vào trong nước: “Tất nhiên rồi, em cực kỳ có bản lĩnh, điều này anh đã biết từ lâu rồi.”
Tạ Xuân Hồng bị ấn vào nước, xém chút nữa là uống nước trong bồn, chật vật chống đỡ tìm cách đứng dậy liền muốn mắng người, Dịch Hồi nhanh chóng mở vòi sen tối đa xịt từ trên đỉnh đầu cô.
Tạ Xuân Hồng vội vàng ngậm miệng nín thở, giơ tay che mắt, trong lòng đem cả tổ tông Dịch Hồi ra mắng.
Dịch Hồi dời vòi sen đi rất nhanh, lấy dầu gồi cho ra tay, sau đó bắt đầu xoa lên đầu cô.
Động tác của Dịch Hồi không mấy nhẹ nhàng, nhưng lực tạo ra cũng không mạnh bạo làm đau cô, lần lượt xoa tới xoa lui những đống bọt xà phòng lớn trên tóc cô sau đó dùng nước xả hết đi. Gội đầu xong, Dịch Hồi lại với tay lấy chai sữa tắm bên cạnh, làm cho Tạ Xuân Hồng sợ hãi vội vàng giật lại.
“Tự em...”
Dịch Hồi né tránh, đổ sữa tắm ra tay rồi hướng tới cơ thể cô bắt đầu tắm, Tạ Xuân Hồng hận không thể chôn sâu mình trong nước.
Bàn tay nóng bỏng của Dịch Hồi làm cho khắp cơ thể Tạ Xuân Hồng nổi gai ốc, sắc mặt đỏ bừng để mặc anh di chuyển từ cổ đến xương quai xanh rồi dừng lại trước ngực xoay tròn, sau đó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.
Tạ Xuân Hồng ngượng ngùng nhắm mắt lại, dường như Dịch Hồi chỉ chú tâm tắm rửa cho cô mà thôi, động tác chừng mực không hề có chút dục vọng nào, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, trong mắt không thể thấy được một tia ham muốn nào.
Đột nhiên Tạ Xuân Hồng cảm giác động tác của anh chợt dừng lại, ngón tay nấn ná trên vùng bụng cô, trong phòng tắm cực kỳ yên lặng, trong lòng Xuân Hồng thấy căng thẳng, có chút bất an, không khỏi mở mắt nhìn.
Toàn thân Dịch Hồi đã ướt đẫm, áo sơ mi mỏng tang dính vào người, làm lộ rõ đường nét cứng rắn của cơ bắp trước ngực, sự hiện diện của anh làm cho người khác cảm thấy rất an tâm.
Dịch Hồi cúi đầu che dấu biểu cảm, ngón trỏ chậm rãi vuốt ve vùng bụng cô, hành động nhẹ nhàng giống như đang sờ vào một cổ vật quý giá.
Tạ Xuân Hồng nghi ngờ nhìn xuống, trong lòng bỗng dưng đau xót, vội vàng giữ chặt tay Dịch Hồi.
“Dịch Hồi, vết sẹo này là do hai năm trước giải phẫu vị tràng, không phải do sinh Hân Hân gây ra, lúc em sinh con bé rất nhanh chóng, cũng không chịu đau đớn gì nhiều...”
Dịch Hồi từ từ ngẩng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt bị che đi bởi một lớp sương mờ làm nó càng thêm sâu thẳm, khuôn mặt kiên nghị tràn ngập nỗi đau khổ và hối hận, trầm giọng nói: “Hân Hân nói em sinh non....”
Tạ Xuân Hồng thở dài, kìm lòng không được vươn tay ra chạm vào khuôn mặt anh, trải qua nhiều ngày đêm mơ ước được chạm vào anh lần nữa, điều đó bấy lâu nay cô chỉ thức hiện được trong giấc mơ, khi tỉnh lại nỗi thống khổ lại tăng lên gấp bội, nỗi nhớ anh biến thành muôn vàn con kiến, cắn xé tâm can cô không thương tiếc.
“Không phải lỗi của anh, Dịch Hồi, là cơ thể em yếu ớt nên mới như vậy, không liên quan đến anh...”
Đột nhiên Dịch Hồi vươn tay ôm lấy cổ cô, hôn cô đắm say cả đất trời, môi anh di chuyển khắp mặt cô, sau đó lại phủ lên đôi môi cô, đem toàn bộ những nhớ thương oán hận của năm năm phát ra hết.
Tạ Xuân Hồng thụ động đón nhận nụ hôn của anh, thật ra phải nói là gặm nhấm, chỉ trong chốc lát cảm giác trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, Xuân Hồng nhắm mắt lại, những giọt nước trên mặt không rõ có phải là nước mắt hay không, hai tay cô ôm lấy cổ Dịch Hồi, cố nén đau đớn đáp trả lại nụ hôn của anh.
Năm năm, Dịch Hồi phải đợi cả năm năm cuối cùng mới có được nụ hôn này, trước kia anh nói lời đoạn tuyệt, không giữ cho mình một con đường quay đầu, chính vì muốn buông tay hoàn toàn, chưa từng nghĩ đến thời gian không thể làm anh lãng quên mà còn làm anh nhớ cô da diết. Vì thế, anh cứ cố chấp ôm ấp mối tình đứng yên tại chỗ, thậm chí càng ngày càng hy vọng cô có thể quay lại.
Có người nói đi là đi, cuộc sống vẫn tiếp tục, giống như cô ấy chưa bao giờ xuất hiện. Đúng là bất kể anh làm như thế nào cũng không có cách nào xem toàn bộ quá khứ có cô như chưa từng tồn tại... Làm sao có thể xem như nó chưa từng xảy ra? Cô đã dùng chính sinh mạng của mình để lưu lại một dấu ấn quá đấm nét cho tương lại, anh làm sao có thể xem như không có việc gì được?
Dịch Hồi dần dần dịu lại, hơi thở hổn hển rời khỏi môi cô, ánh mắt đỏ hồng nhìn cô, tiếng nói khàn khàn đầy kiên quyết.
“Tạ Xuân Hồng, nếu em đã lựa chọn sinh ra đứa bé này thì cũng nên chuẩn bị tinh thần mắc kẹt với anh suốt đời đi! Bây giờ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, em đừng có mơ đến chuyện anh sẽ buông tha cho em!”
Tạ Xuân Hồng bị Dịch Hồi quấn trong khăn tắm dày lớn vứt lên giường, lơ đãng lau khô tóc, ngẩn ngơ ngồi nhớ lại lời nói của Dịch Hồi lúc nãy.
Không bao lâu sau Dịch Hồi đã tắm rửa thay quần áo xong, đàng hoàng vén chăn bên kia giường nằm xuống.
Tạ Xuân Hồng trợn mắt há hốc mồm một lúc sau mới lắp bắp hỏi: “Anh, anh muốn ngủ ở đây sao?”
Dịch Hồi không kiên nhẫn mở mắt ra: “Không thì anh ngủ ở đâu? Ghế sô pha sao? Em thật đúng là rất nhẫn tâm!”
Nhưng mà tình huống này là tình huống gì đây? Hiện tại bọn họ đang là mối quan hệ gì đây, đã chia tay nhau năm năm rồi bây giờ lại ngủ chung giường?”
Tạ Xuân Hồng cau mày: “Vậy anh ngủ ở đây đi, em ngủ ngoài sô pha.”
Dịch Hồi đột nhiên vươn tay kéo cô lại, run rẩy bung chăn phủ lên hai người, lạnh giọng ra lệnh: “Đi ngủ!”
Tạ Xuân Hồng không nói gì trừng trừng mắt nhìn vào ót của anh, đành phải vươn người tắt đèn, nằm cứng nhắc không nhúc nhích tại chỗ.
Thật sau lâu đó, Dịch Hồi đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm tĩnh trong đêm nghe vô cùng đặc biệt.
“Tại sao lại nói cho anh biết?”
Tạ Xuân Hồng vốn muốn giả vờ ngủ, nghe hỏi thế liền nhẹ nhàng thở dài, thoáng giật giật cơ thể cứng ngắt, hỏi: “Nói cho anh biết gì?”
Dịch Hồi im lặng một chút, nhàn nhạt nói: “Em có thể nói dối, để anh hối hận một chút, vì lý do gì em muốn nói với anh vết sẹo kia không phải là do sinh Hân Hân?”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng chợt thấy đau xót, nếu là cô của năm năm trước, nhất định cô sẽ làm vậy, nhưng cô không còn là Tạ Xuân Hồng của ngày trước, mà Dịch Hồi cũng không còn là Dịch Hồi của năm năm trước kia, thời gian đã làm thay đổi nhiều thứ, đã nhiều năm như vậy, bọn họ đều đã thay đổi.
“Dịch Hồi, đúng là em có thể làm cho anh áy náy để xoa dịu lòng mình, nhưng mà em không muốn lừa anh.... không đành lòng nhìn anh phải khổ sở.”
Dịch Hồi quay lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),
Tạ Xuân Hồng cười khổ: “Anh không tin em yêu anh sao? Như lúc trước anh đã nói, em yêu hay không yêu anh, bây giờ anh cũng không cảm thấy vui sướng gì nữa rồi...”
Dịch Hồi xoay mặt đi, nhìn trần nhà nói: “Lúc anh biết em sinh cho anh một đứa con anh đã không còn nghi ngờ gì chuyện đó nữa rồi... Đúng là bây giờ anh không thể xác định được, năm năm là khoảng thời gian khá dài để lãnh quên được quá khứ và bắt đầu lại từ đầu.”
Dưới lớp chăn Tạ Xuân Hồng cầm tay anh, thâm trầm nói: “Trước kia anh không như thế này, anh...”
“Không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được thứ mình muốn sao?” Dịch Hồi nở nụ cười, “Ai cũng có thể thay đổi, anh không thể lúc nào cũng không quan tâm đến mong muốn của em, cưỡng ép chỉ làm tăng thêm sự chán ghét.”
Dịch Hồi cúi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Lúc mới sinh Hân Hân... con bé như thế nào?”
Nhắc tới con gái, ánh mắt Tạ Xuân Hồng bất chợt trở nên vô cùng dịu dàng: “Lúc mới sinh con bé gầy như que củi, giống như con khỉ con, rất xấu xí, nhưng mẹ và Tình Tử đều nói con bé vô cùng xinh đẹp, con bé không khóc nhiều như những đứa trẻ khác, nó thường cười đùa rất ầm ĩ....”
Vẻ mặt Dịch Hồi vô cùng tiếc nuối, tiếc cho bản thân mình không thể thấy được những năm tháng phát triển đầu đời của con gái, e rằng đây sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cả cuộc đời anh.
“Em đã lưu lại tất cả, em nghĩ có lẽ một ngày nào đó anh sẽ muốn biết. Em đã chụp rất nhiều ảnh, còn in rất nhiều dấu chân của con bé theo từng giai đoạn phát triển nữa.”
Dịch Hồi thở dài một tiếng, cuối cùng ôm Xuân Hồng vào lòng: “Kể cho anh nghe đi, anh muốn biết tất cả về con bé.”
Tối hôm qua Tạ Xuân Hồng nói rất nhiều, cuối cùng không biết mình đã ngủ lúc nào, đã lâu không ngủ ngon như vậy, lúc thức dậy vào buổi sáng, người nào đó đã không còn bên cạnh, cô thậm chí còn hoài nghi tối hôm qua ngủ trong vòng tay anh chỉ là giấc mơ.
Tạ Xuân Hồng khó khăn đi rửa mặt, vừa chỉnh đốn bản thân gọn gàng xong thì nghe âm thanh mở cửa truyền đến, Dịch Hồi mang theo bữa sáng bước vào nha.
“Anh lấy chìa khóa ở đâu vậy?”
Dịch Hồi tiện tay để chìa khóa lên làn: “Lấy từ chỗ của em.”
Ánh mắt hoài nghi của Tạ Xuân Hồng làm cho Dịch Hồi cười rộ lên
“Yên tâm, anh không đem nhà em đi bán đâu! Anh không thèm nơi này đâu!”
Tạ Xuân Hồng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Dịch Hồi đúng là đã hay đổi rất nhiều.
“Anh đã tìm chủ căn nhà để trả lại căn hộ này, anh cũng xem qua bệnh án của em, ngày mai anh đưa em đi cắt thạch cao, sau đó em có thể theo anh về thành phố N.”
Đột nhiên Tạ Xuân Hồng hoài nghi rằng có phải cô đã ngủ mất mất ngày rồi không, sao anh lại có thể làm được nhiều việc như vậy chỉ trong một buổi sáng tinh mơ thế này?
“Không được, em còn công việc....”
“Quản lý thư viện? Anh cũng đã giúp em nộp đơn xin nghỉ.”
“Anh....” Tối hôm qua nói chuyện còn dễ nghe, hôm nay liền trở lại bá đạo ngang ngược giống trước kia, không quan tâm đến cảm xúc của cô. Tạ Xuân Hồng không khỏi tức giận, “Sao anh có thể làm như vậy? Chưa hỏi ý kiến em đã thay em quyết định tất cả!”
Dịch Hồi đưa mắt nhìn cô một cái: “Không lẽ em vẫn còn muốn ở lại chỗ này? Anh nói cho em biết, nếu em muốn vĩnh viễn không thể gặp lại con gái, em cứ một mình ở đây đi!”
Tạ Xuân Hồng bực mình nói: “Anh cũng phải nói với em một tiếng chứ, em làm việc ở thư viện nhiều năm như vậy, mọi người quan tâm em rất nhiều, cuối cùng liền nghỉ ngang đến cả một tiếng chào tạm biệt mọi người cũng không có.”
“Mọi người?” Dịch Hồi thờ ơ nhìn cô, “Là người hôm qua đưa em về sao?”
Tạ Xuân Hồng ngạc nhiên nhìn anh: “Anh đang nói Lữ Phẩm?”
Dịch Hồi hừ lạnh một tiếng không trả lời.
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu nói: “Anh ấy thật sự giúp đỡ em rất nhiều, em còn muốn mời anh ấy một bữa cơm để cám ơn anh ấy đã hỗ trợ em trong thời gian qua...”
“Anh sẽ giúp em cám ơn anh ta!” Dịch Hồi mất kiên nhẫn gõ gõ vào chén, “Còn không qua đây ăn sáng?”
Ngày hôm sau Dịch Hồi đưa Xuân Hồng đi bệnh viện cắt thạch cao, vốn chỉ là tổn thương rất nhỏ ở dây chằng, sau khi bỏ lớp thạch cao Xuân Hồng có thể đi lại bình thường, chỉ là cho một thời gian không vận động khó tránh khỏi việc bước đi không mấy tự nhiên, cô vụng về bước đi nhưng dù sao cũng không bị cái chân bó bột làm khó dễ nữa.
Dịch Hồi lái xe rời khỏi thị trấn nhỏ ngay lập tức, Xuân Hồng lại không muốn rời đi nhanh như vậy.
“Không phải là em đang lưu luyến cái gì ở đây chứ?”
Tạ Xuân Hồng không hiểu nhìn anh: “Cái gì là sao?”
Vẻ mặt Dịch Hồi chán ghét nói: “Đồng nghiệp của em!”
Tạ Xuân Hồng muốn cười mà không dám, cố nhịn cười, nói: “Em và Lữ Phẩm chẳng liên quan gì nhau, em chỉ muốn lấy ít đồ của em!”
“Không cần, trước kia em đi khỏi thành phố N không phải cũng nhanh như vầy sao? Yên tâm đi, giấy tờ quan trọng anh đã mang theo giúp em rồi!” Dịch Hồi không thèm quan tâm đến lý lẽ, giữ vững tay lái, thành phố nhỏ Tạ Xuân Hồng đã sống hơn năm năm ngày một xa.”
Đến thành phố N, Dịch Hồi không chở cô đến ngay nhà họ Dịch, mà trực tiếp lái xe vào trung tâm thành phố. dinendian.lơqid]on,
Tạ Xuân Hồng xuống xe liền thấy tòa nhà to với ba chữ “Cục dân chính” ngay trước cửa, trên mặt cô hiện lên vẻ kinh sợ, nhìn trừng trừng Dịch Hồi hỏi: “Anh đưa em đến đây làm gì?”