"Tiểu Kỳ, chờ ta lúc nào có dịp, tấu cho nàng kếu cha khóc mẹ."
"Đúng vậy Vũ Vũ, tấu cho nàng không thấy đừng về."
Nàng rất ghét những kẻ tự cho mình đúng, đã không hiểu biết gì về sách vậy mà lại nói không có.
"Lôi Hỏa Thánh Điển? Ta nhớ rồi thư viện của học viện có cho ta mượn quyển sách này, nhưng bên trong có rất nhiều thứ thâm ảo ta không thể hiểu được."
Thanh âm của học viên bình dân vang lên khiến cho mặt của Thẩm Tú càng hắc.
Tiêu Vũ nghe vậy cũng ngẫng mặt lên nhìn về phía đệ tử kia.
"Ngươi có thể cho ta mượn một chút?"
Tiêu Vũ mở miệng nói chuyện với hắn như là đang mơ, hắn hàm hồ gật đầu đưa cho Tiêu Vũ.
Mở ra Lôi Hỏa Thánh Điện, bản này là bản sao chép, là văn tự Thời Phong Tuyết đế quốc viết, văn tự thời kỳ này rất tối nghĩa người bình thường không thể nào đọc được, nhưng đấy là với người bình thường.
Đối với Tiêu Vũ đã trải qua rèn luyện của tiều Kỳ thì khác, thời gian nàng ở trong không gian của tiểu Kỳ thời gian trôi qua không giống bên ngoài nên việc nàng đọc nhiều sách hiểu hiều cũng là bình thường.
Nàng bay nhanh đọc mọi thứ trong cuốn Lôi Hỏa Thánh Điển. Truyện Kiếm Hiệp
Lữ Dã phía sau đã đi tới Đồ Thư Quán lấy cuốn Lôi Hỏa Thánh Điển.
Trong lớp, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cuốn Lôi Hỏa Thánh Điển mà Tiêu Vũ đang đọc, bất kể là Diệp Tử Vân hay Tiếu Ngưng Nhi đều kinh ngạc.
Thân là đệ tử thế gia đỉnh phong bọn hắn cũng đọc rất nhiều sách nhưng bọn hắn không biết có một quyển sách tên là Lôi Hỏa Thánh Điển, bởi quyển sách này quá cao siêu thêm nữa đây là chữ từ thời phong quốc không nhiều người biết.
"Có rồi."
Tiêu Vũ đọc sơ qua cũng đã hiểu biết sơ sơ về quyển Lôi Hỏa Thánh Điển đồng thời cũng đã thấy được Minh Văn đó.
Tiêu Vũ nhanh chóng giơ lên cho mọi người trong lớp nhìn thấy.
Một đám học sinh nhanh chóng phát ra âm thanh cảm thán cùng kinh ngạc, Minh Văn Lôi Hỏa tổng cộng từ hai bộ phận cấu thành một bên là Lôi một bên là Hỏa, vậy nên Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo giống y như phần còn lại lại của Lôi Hỏa Minh Văn y như những gì Tiêu Vũ nói.
Thẩm Tú nắm chặt nắm đấm đến trắng bệt, Thẩm Việt nhìn về Tiêu Vũ cùng Nhiếp Ly với ánh mắt thù hận, phần nhiều hơn là Tiêu Vũ, cả hai người đó đang chửi bới Thần Thánh thế gia.
"Cho dù là gia chủ nhiệm kỳ đầu tiên của Thần Thánh thế gia, lấy từ bên trong Minh Văn Lôi Hỏa đấy thì sao nào?"
Thẩm Tú hừ lạnh một tiếng nói.
Lần này đến lượt Nhiếp Ly cười lạnh nói.
"Đạo sư Thẩm Tú, xem ra ngươi đối với quy tắc Yêu Linh Sư không phải đặc biệt quen thuộc a. Muốn ta giảng giải cho ngươi một chút không? Yêu Linh Sư quy tắc đã truyền lưu hơn ba nghìn năm rồi, hầu như tất cả Yêu Linh Sư đều đã tuân thủ cái này quy tắc. Yêu Linh Sư quy tắc dòng một trăm sáu mươi mốt, Yêu Linh Sư lấy Minh văn là sao chép Minh văn, nhất định ghi chú rõ xuất xứ, cũng không tuyên bố bên ngoài là tự sáng tạo. Đây là đạo đức Yêu Linh Sư qui tắc chuẩn!"
"Ngươi.. Ngươi.."
Thẩm Tú tức giận đến phát rung, nhưng mốn phản bát lại thì không thể nói lời nào.
"Vũ Vũ nàng nhìn ngươi, như muốn giết ngươi, Vũ Vũ ngươi nên cẩn thận, hay là chúng ta triệt hạ Thần Thánh thế gia."
"Tiểu Kỳ ngươi lại quá lời, năng lực của ngươi thì có thể còn ta thì không, ta chỉ mới Hoàng Kim ngũ tinh hơn nữa Thần Thánh thế gia có Truyền Kỳ cường giả tọa trấn khó hơn là còn cấu kết với Công Hội Hắc Ám ta làm sao có thể."
"Cũng đúng, kinh nghiệm của ngươi chưa nhiều, tuy có nhiều kiến thức Minh Văn nhưng kinh nghiệm của ngươi chỉ là chiến đấu chỉ với mấy con yêu thú, kinh nghiệm của ngươi vẫn quá kém Vũ Vũ."
Lúc này Thẩm Việt vô cùng bất mãn hắn đã đem Tiêu Vũ cùng Nhiếp Ly xem như là cừu địch, hắn đứng lên trầm giọng nói.
"Nhiếp Ly, Tiêu Vũ Thần Thánh thế gia ta truyền thừa hơn 300 năm, chính là 3 đại đỉnh phong thế gia bên trong Quang Huy chi thành, ngươi chỉ là một đệ tử bình thường có quyền gì chỉ trích."
Thẩm việt không hổ là Thần Thánh thế gia đệ tử, nói ra "đỉnh phong thế gia" bốn chữ này nhấn mạnh chỉ ra Tiêu Vũ chỉ là đệ tử bình thường, trong lời nói tràng đầy uy hiếp nếu như ngươi nói tiếp thì Thần Thánh thế gia sẽ không bỏ qua.
"Thẩm Việt đồng học có chút vênh váo hung hăng a, may mà Quang Huy chi thành có luật pháp nghiêm khắc, nếu không ta sẽ lo Thần Thánh thế gia sẽ đem ta.."
Tiêu Vũ nói tới đây thì Thẩm Việt cũng đủ hiểu.
Tiêu Vũ đã nói như vậy, nếu Tiêu Vũ xảy ra chuyện người đầu tiên bị nghi ngờ chẳng phải Thần Thánh thế gia sao, cũng như vậy nếu Thần Thánh thế gia không nể mặt mũi tấn công trực tiếp Tiêu Vũ thì chẳng phải xem thường pháp luật của Quang Huy chi thành.
Diệp Tử Vân lúc này không khỏi nhìn Nhiếp Ly nhiều hơn một chút, không nghĩ tới Nhiếp Ly lại dám đắc tội Thần Thánh thế gia.
Tiếu Ngưng nhi nghe thấy Tiêu Vũ nói như vậy trong lòng không khỏi có cảm giác vui vẻ.
Bởi vì gia tộc nàng muốn gả nàng nàng cho Thần thánh thế gia mặc dù trong lòng nàng không muốn, đồng thời nàng cũng lo lắng cho nàng ấy khi đối chọi Thần Thánh thế gia.
Chứng kiến Thẩm Tú cùng Thẩm Việt á khẩu không nói nên lời nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng sinh ra sùng bái đối với Tiêu Vũ, phải học thức uyên bát như nào mà có thể biết được Minh Văn gốc của Xích Diễm Viêm Bạo.
Lúc này phía sau, sau khi nghe theo phó hội trưởng đến Đồ Thư Quán tìm Lôi Hỏa thánh điển, Lữ Dã lúc này cũng đã trở lại.
Đưa cho lão giả áo xám, hắn lúc nãy ngồi phía sau có thấy trang sách mà Tiêu Vũ đã lật, bay nhanh lật đến trang đó, đối chiếu Minh Văn một mực trầm mặt không nói.
Lão giả áo xám xem Lôi Hỏa thánh điển, văn tự trên đó rất phứt tạp, hắn cũng chỉ nhận ra được một ít, vậy mà tiểu cô nương kia hắn xem rất rõ ràng nàng rõ ràng có thể đọc được hết văn tự ghi trên đây hơn nữa đọc còn rất nhanh làm cho hắn khiếp sợ, còn thiếu niên kia chắc cũng không phải hạng xoàng.
"Hai kẻ nay thiên phú như thế nào?"
Diệp Thắng nhìn về phía Lữ Dã hỏi, hắn nhìn ra vị này đã chú ý tới hai đứa nhóc kia.
"Nhiếp Ly linh hồn lực năm, Tiêu Vũ linh hồn lực một."
Lúc này lão giả áo xám mới mở miệng.
"Phải không ta xem tiểu cô nương kia không phải vậy, tiểu cô nương kia cho làm chấp sự Đồ Thư Quán còn tên tiểu tử kia cho làm chấp sự Sưu Tập."
"Vâng."
Diệp Thắng vội gật đầu, hắn biết rõ lão giả áo xám nổi lòng yêu tài, tuy thiên phú Nhiếp Ly rất kém, nhưng học thức lại uyên thâm, đến nỗi tiểu cô nương kia theo như lời của lão giả áo xám có vẻ không đơn giản Lôi Hỏa Thánh Điển cũng nhận ra, cho Nhiếp Ly làm Chấp Sự Sưu Tập vừa vặn có thể nghiên cứu các loại bí điển.
Còn Tiêu Vũ làm Chấp Sự Đồ Thư Quán để nàng có hiểu biết khám phá nhiều thêm Minh Văn bí tịch công pháp rất có ích cho Quang Huy chi thành.