Chứng kiến hai kẻ bởi vì nói chuyện cho đệ tử bình dân mà bị phạt đứng đã vậy một trong hai còn là con gái lòng tự trọng của Đỗ Trạch khiến cho hắn không thể tiếp tục nhìn như vậy, hắn trầm mặt câm lặng đứng lên.
Thấy Đỗ Trạch đứng lên Lục Phiêu hắn lúc này cũng đứng lên đứng ở Nhiếp Ly bên cạnh.
Tiêu Vũ nhướn mày, Nhiếp Ly hỏi hắn sao lại đứng đây.
"Ngồi rất nhàm chán ta muốn đứng đây mát mẻ, không được sao."
Lục Phiêu nhún vai không chút để ý nói:
"Tùy tiện."
Tiêu Vũ cũng xem trọng người này trong truyện Lục Phiêu cùng Đỗ Trạch tuy không mạnh nhưng có thể xem như đặt tình huynh đệ lên hàng đầu, hoạn nạn có nhau, nhưng tên này có điểm yếu là "tên dê chúa".
Lại có thêm ba đệ tử không chịu nổi bất bình mà đứng lên, Tiêu Vũ thấy vậy cười cười, kẻ có khí phách đôi khi chết nhanh hơn kẻ hèn nhưng lại được kẻ khác kính trọng.
Thẩm Tú lúc này hắc mặt bỏ qua những kẻ đó khinh thường tiếp tục dạy.
"Trải qua khảo thí, trong tất cả đệ tử trong lớp, Diệp Tử Vân có thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 86, Thẩm Việt cùng Ngưng Nhi có lục sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 78, rất nhanh sẽ đạt tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh, chúc mừng các ngươi!"
Nghe Thẩm Tú nói vậy Tiêu Vũ chỉ chú ý mỗi Tiếu Ngưng Nhi linh hồn lực đạt 78.
"Quả nhiên là Ngưng Nhi a, tuy thấp hơn nàng nhưng không sao nàng sẽ làm cho Ngưng Nhi cao lên."
Kế bên là bọn Nhiếp Ly, Đỗ Trạch, Lục Phiêu trò chuyện Tiêu Vũ cũng không cắm vào hày là nói toẹt ra nàng không hứng thú bằng ngắm Ngưng Nhi.
Nhưng không hiểu sao luôn có một số kẻ luôn thích làm ồn ào cắm vào dòng suy nghĩ của người khác.
"Tiêu.. Tiêu Vũ ngươi có tiền không?"
Người hỏi là Lục Phiêu, lúc nãy hắn nghe Nhiếp Ly nói là cần trăm vạn yêu linh tệ hắn xám mặt nhìn qua Tiêu Vũ.
Cô nương này bí hiểm, khuông mặt đeo mặt nạ, tuy xuất thân là bình dân nhưng xuyên y phục như là thế gia đệ tử nên lúc này hắn mới bạo gan hỏi Tiêu Vũ.
Đồng thời các huynh đệ đứng kế bên Lục Phiêu không khỏi trắng mặt.
Ngay cả Nhiếp Ly hắn không dám hỏi là vì thấy từ Tiêu Vũ toát ra vẻ không dễ chọc, Đỗ Trạch hắn không dám hỏi là vì Tiêu Vũ là nữ nhi há một nam tử lại mở miệng đi xin tiền nữ nhi, còn ba đệ tử bình dân còn lại khỏi nói một câu cũng không dám hỏi Tiêu Vũ nữa là.
Tiêu Vũ liếc mắt không nói gì khiến Lục Phiêu khiến hắn không khỏi lạnh sống lưng, đợi cho Lục Phiêu không chịu nổi nữa Tiêu Vũ mới nhàn nhạt lên tiếng.
"Ta có, chắc hẳn cũng trăm vạn yêu linh tệ nhưng không đủ cho các ngươi tiêu sài phung phí vậy nên các ngươi vẫn nên nghĩ cách kiếm dài lâu đi, trước mắt ta sẽ cho các ngươi vây nợ nhưng vẫn nên kiếm tiền đi."
Nghe được câu đầu cả đám đều sáng mắt nhưng đến lời nói sau như là một ráo nước lạnh tạc thẳng vào mặt bọn họ.
"A vẫn là không được!"
Lục Phiêu thở dài.
Đợi được tiếng chuông reo lên, chương trình học đã xong Tiêu Vũ ngay lập tức rời phòng học chuẩn bị trở lại căn lều tạm bợ của mình và tiếp tục tu luyện.
Nàng bây giờ đã là hoàng kim đỉnh phong khoảng cách hắc kim được rút ngắn một đoạn, người bình thường khi đạt tới bạch ngân cấp là có thể dung hợp yêu linh nhưng Tiêu Vũ vẫn chưa thể bởi vì Tiểu Kỳ từng nói.
"Yêu linh ta sẽ cho ngài khi ngài làm xong nhiệm vụ bất kỳ ta giao nhưng yêu linh này không thể dung hợp ở cấp Bạch ngân hoặc hoàng kim vì những cấp này không chứa nổi linh khí của yêu linh."
Vì vậy cứ sau mỗi giờ học Tiêu Vũ đều sẽ về căn lều tu luyện.
Đi ngang qua cái sạp bán hàng thấy ồn ào huyên náo Tiêu Vũ tò mò ghé vào thì thấy bày ra sạp là một đôi chiến giáp nhìn kỹ sẽ thấy khắc minh văn.
Đối với học sinh tới nói Thanh Đồng chiến giáp là quý chỉ dùng cho con em đệ tử thế gia.
Còn riêng Tiêu Vũ nàng không cảm thấy đôi Thanh Đồng này quý chổ nào, còn nếu miễn cưỡng thì có thể xem như minh văn khắc trên đó còn được đi.
Thấy không có gì đặc sắc Tiêu Vũ đành lui ra thì đụng phải một người.
"Xin lỗi xin lỗi."
Tiêu Vũ cuối đầu xin lỗi liên tục.
"Ừ."
Một giọng nói thanh lãnh phát ra từ phía người đối diện.
"Thanh âm này.."
Ngẫng đầu đối diện với người trước mặt đây..
"Tiếu Ngưng Nhi."
Hai người nhìn nhau, khi nhìn vào mắt Ngưng Nhi, Tiêu Vũ dương như cảm thấy trong đó chứa thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng quy về sự lạnh lùng phong bế tất cả.
Riêng Tiếu Ngưng Nhi nàng tan học thấy hình bóng quen thuộc, không hiểu sao cơ thể không nghe chính mình, theo bản năng đi theo hình bóng ây, nếu nó xuất phát từ thứ gì đó chắc là tính tò mò.
Cả hai trầm mặc đối diện, cuối cùng người phá vỡ không khí này vẫn là Tiêu Vũ.
"Ngươi.. có chuyện gì sao Ngưng Nhi?"
"Hừm? Không có."
Nói rồi Tiếu Ngưng Nhi lướt qua Tiêu Vũ rồi đi, nơi mà Tiêu Vũ không nhìn thấy khóe miệng Ngưng Nhi khẽ nhếch lên chứng tỏ tâm tình của nàng không tồi.
"Tiểu Kỳ, Ngưng Nhi nàng lạnh lùng khó hiểu quá."
"Nhưng điều này chẳng phải làm nên điểm đặc biệt của Tiếu Ngưng Nhi sao."
"Ha ha ngươi nói đúng Tiểu Kỳ, về thôi ta còn rất nhiều minh văn vẫn chưa xem xong đâu."
"Ừ, về thôi Vũ Vũ."
Trên đường về Tiêu Vũ không khỏi nhớ tới nguyên văn miêu tả kiếp trước của Ngưng Nhi.
Tiếu Ngưng Nhi là nữ nhi Tiếu gia một trong bảy đại hào môn, thiên phú linh hồn lực của nàng gần bằng Diệp Tử Vân, trước khi Quang Huy thành bị diệt, đã trở thành Bạch Ngân Ngũ tinh Yêu Linh sư, cùng với Diệp Tử Vân, trong thế hệ trẻ được xưng là song kiều.
Chỉ có điều, Tiếu gia vì nịnh bợ tam đại thế gia đỉnh phong, bắt Tiếu Ngưng Nhi gả vào Thần Thánh thế gia, gả cho ca ca của Thẩm Việt. Tiếu Ngưng Nhi sống chết không theo, cuối cùng gia tộc tan vỡ, một mình nàng tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm trong Thánh Tổ sơn mạch, không trở lại nữa.
Nhớ đến khúc này Tiêu Vũ hai mắt ám ám xem ra phải lên kế hoạch đè chết ca ca Thẩm Việt mới được.