"Thật đáng thương." Tiêu Vũ nghĩ.
Thẩm Tú lúc này trên bục giảng nhìn về phía Tiêu Vũ thấy nàng lộ ra ánh mắt đáng thương nhìn mình, cho rằng Tiêu Vũ khinh bỉ mình Thẩm Tú càng tức giận, thầm ghi hận Tiêu Vũ.
Thẩm Tú chưa kịp suy nghĩ cách trừng trị Tiêu Vũ thì lại có them một thanh âm chen vào.
"Thẩm Tú đạo sư chẳng phải Diệp Mặc đại nhân là minh chứng cho bình dân đệ tử sao?"
Phải thanh âm này là của nam chủ Nhiếp Ly, chậc đúng là âm hồn không tan, đã dành trước để nói rồi mà vẫn xen vào được đúng là xem thường ngươi cái danh hiệu vai chính quang hoàng.
Thẩm Tú lúc nãy đã ghi hận Tiêu vũ lúc này lại thêm một tên bình dân đệ tử chen vào, quả thực lúc này trong nội tâm của đệ tử bình dân không khỏi kính nể hai tên gan to hơn mặt bố không làm lớn nhà không phải mặt đường này.
"Là Tiêu Vũ và Nhiếp Ly phải không để ta xem thử thiên phú của các người như thế nào mà dám ra oai cuồng vọng trước mặt ta."
Lật xem danh sách của đệ tử, Thẩm Tú môi đỏ nhếch tạo nên vòng cung cười giễu, nói trước mặt mọi người.
"Nga, Tiêu Vũ đệ tử bình dân màu cam linh Hồn Hải, linh hồn lực vì mười, năng lực tám và Nhiếp Ly đệ tử thế gia suy bại màu đỏ linh hồn hải, linh hồn lực sáu mà năng lực chỉ có hai mươi mốt, bằng thiến phú này cộng với sức chiến đấu như cọng bún vậy mà cuồng vọng."
Đẳng cấp linh hồn hải căn cứ vào màu sắc bất đồng, chia làm Xích Cam Hoàng Lục Thanh Lam Tử bảy đẳng cấp, xích sắc kém nhất, cơ hồ là phế vật, người bình thường đều là cam sắc hoặc hoàng sắc, đạt tới lục sắc hoặc thanh sắc cũng đã được coi là thiên tài, về phần lam sắc và tử sắc, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nói tới đây Thẩm Tú thả ra uy áp của một Hoàng Kim yêu linh sư khiến các đệ tử ở đây trắng xám mặt mày cho dù là nam chủ cũng không thể nhúc nhích cắn răng chịu đựng như riêng Tiêu Vũ nàng cảm thấy như gãi ngứa, nàng tiếp tục nói
"Thẩm Tú đạo sư ngài thả ra uy áp như vậy không tốt lắm đâu, ở đây còn các đệ tử thế gia như vậy không tốt lắm đâu."
Lời Tiêu Vũ nói ra làm cho Thẩm Tú giật mình nhìn xung quanh, các đệ tử không chịu nổi đã ngất xỉu, còn đệ tử thế gia còn lại khuôn mặt trắng bệch do không chịu nổi linh hồn lực của một Hoàng kim yêu linh sư.
Thẩm Tú thấy thế nhanh chóng thu hồi uy áp, nhưng thứ khiến cho nàng không khỏi suy nghĩ làm sao con nhóc bình dân có thể đứng vũng như vậy.
"Không lẽ sợ đến nổi không dám nhúc nhích? Có lẽ vậy."
Nhận thấy Thẩm Tú đã thu lại Tiêu Vũ thong thả ung dung ngồi xuống, lúc này các đệ tử thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được mà hướng về Tiêu Vũ nhìn.
Nhận thấy tầm mắt đang hướng về đây Tiêu Vũ chỉ lướt một chút rồi tới một tầm mắt quen thuộc đó là Tiếu Ngưng Nhi, nàng đang nhìn về đây, thấy vậy Tiêu Vũ nhịn không được mà mỉm cười.
Còn Tiếu Ngưng Nhi nàng lại là chỉ nhìn chằm chằm không cảm xúc cứ lẳng lặng mà nhìn không rõ nghĩa, khiến cho Tiêu Vũ không khỏi căng thẳng.
"Mình làm gì nàng sao ta?"
Tiêu vũ thầm nghĩ.
Lúc này Tiếu Ngưng Nhi nàng xuy nghĩ rất nhiều về Tiêu Vũ.
"Lúc nãy Thẩm Tú phóng ra uy áp của một Hoàng Kim yêu linh sư, ngay cả nàng cũng không nhận nổi uy áp, vậy mà Tiêu Vũ học sinh mới tới, theo lời Thẩm Tú đạo sư là tư chất yếu kém vậy mà không có cảm giác gì, vẫn đứng vững, có lẽ ở đây mọi người không để ý nhưng nàng nhận thấy được trong giọng nói của Tiêu Vũ thật thản nhiên giống như uy áp ấy không có vậy."
"Người này không bình thường, mà cũng thật thú vị."
Đồng dạng không chỉ có Tiếu Ngưng Nhi mà còn một số kẻ khác để ý tới như Diệp Tử Vân con gái của thành chủ vợ tương lai của nam chủ, Nhiếp ly nam chủ đâu.
Tiêu Vũ sau khi tiếp nhận ánh mắt sâu thẳm của Ngưng Nhi nàng đến giờ vẫn còn run, ngước nhìn về phía Thẩm Tú Tiêu Vũ nói tiếp:
"Ta cho rằng ngài không nên làm một đạo sư, một vị đạo sư mà không biết tiết chế uy áp, chỉ biết nhìn về đệ tử thế gia thì ta cảm thấy không xứng."
"Ngươi."
Thẩm Tú tức giận muốn thổ huyết, Tiêu Vũ nói lời này chẳng khác nào mắng nàng kiểm soát linh lực kém, phẩm cách ti tiện chỉ có lợi ích.
"Thẩm Tú đạo sư ta nói với ngài một lúc nào đó ngài sẽ hối hận về việc khinh thường đệ tử bình dân như ta, mà ta sẽ là yêu linh sư truyền kỳ."
Tiêu Vũ vừa dứt lời lại có một thanh âm chen ngang.
"Có ta nữa, hơn nữa ts còn muốn kết hôn với Quang Huy chi thành đẹp nhất nữ nhân."
Không phải nói cũng biết là ai rồi, đúng là nam chủ đi đâu cũng có hắn chen ngang.
Kết hôn với Quang Huy chi thành đẹp nhất nữ nhân còn ai ngoài Diệp Tử Vân con gái thành chủ đâu, ha hả.
Nghe được lời này trên mỗi khuôn mặt con người xuất hiện ít cảm xúc khác nhau.
"Ha ha."
Nghe được cái gì chê cười dường như Thẩm Tú cười phá lên.
Ánh mắt của Nhiếp Ly lúc này rơi trên người của Diệp Tử Vân!
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Tử Vân, thần sắc trên mặt Thẩm Việt càng thêm âm trầm, tuy Nhiếp Ly không cùng một tầng thứ với hắn, nhưng cảm giác uy hiếp vẫn tồn tại như cũ.
Cũng nói thêm Thẩm Việt là con cháu của một trong thế gia đứng đầu Quang Huy chi thành là đệ tử thần thánh thế gia trong ba đại thế gia đỉnh phong, thiên phú trác tuyệt, Thẩm Tú trên bục giảng chính là cô cô của hắn.
"Ta không nghĩ loại người thấp kém như ngươi có thể làm gì, hiện tại ngươi là học sinh của ta, từ nay về sau hai ngươi không cần ngồi học, ra sau đứng đi! Nếu không ta sẽ thông tri với gia tộc ngươi, đá ngươi khỏi Thánh Lan học viện."
Nghe như vậy Tiêu Vũ cũng không buồn tức giận nàng vốn tính tình ôn hòa hôm nay náo loạn như vậy là đủ rồi.
Nhưng có một số người vẫn không biết đủ, mặc kệ bọn hắn kỳ kèo Tiêu Vũ nghe vậy vẫn thành thật ra sau đứng. Thấy Tiêu Vũ ra phía sau đứng, Ngưng Nhi cười cười làm cho Tiêu Vũ có chút ngượng ngùng.
"Hừm không biết cô nương này sẽ làm gì tiếp theo."
Tiêu Vũ mà nghe được lời này chắc sửng sốt, nàng nhớ rõ tính cách của Ngưng Nhi không có như vầy nha nhưng lời này là lúc sau.