“Aiz… Điên mất thôi!” Hạ Bối ngồi thụp xuống đất, đưa tay lên ôm mặt, bất giác chạm lên môi mình: “Cơ mà môi anh ấy mềm quá…”
Đến giờ ăn tối, Hạ Bối đổi chỗ ngồi với Hạ Sáng Dương. Cô không dám ngồi gần Mộ Triết vì sợ lại ngại ngùng chuyện lúc chiều. Nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy hối hận, ngồi đối diện anh như thế này lại càng ngại ngùng hơn.
Mộ Triết nhìn ra bộ dạng e thẹn của Hạ Bối liền mỉm cười: “Tiểu Hạ Bối hôm nay không khỏe sao? Trông mặt em đỏ quá. Em bị sốt à?”
“…”
Ba Hạ nhìn Hạ Bối, đúng thật rất đỏ.
“Con không khỏe sao?”
“Dạ không ạ!” Hạ Bối cười trừ.
Hạ Sáng Dương nhếch môi: “Nhớ nhung đến ai à?”
“K- Không có!” Cái tên anh trai chết dẫm này…
“Bối Bối của mẹ biết yêu rồi sao?” Mẹ Hạ nhìn Hạ Bối: “Là cậu nhóc nhà chú Viên à?”
“…” Bao nhiêu đối tượng sao mẹ lại lôi Viên Hạo vào chứ?
Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Đừng nói là thật nha? Nghe nói mày cũng hay thường xuyên đi học về với tên nhóc đó.”
Hạ Bối lên tiếng giải thích: “Cậu ta chỉ bạn cùng bàn thôi. Với cả…” Hạ Bối nhìn anh rồi nói tiếp: “Với cả lỡ hứa với người ta là không được phép yêu đương rồi.”
“Hứa với ai?” Cả nhà ba người đồng loại lên tiếng.
“… Hứa với giáo viên.” Đành nói dối vậy.
Mộ Triết nhếch môi tỏ vẻ hài lòng. Nhóc con quả nhiên rất biết giữa đúng lời hứa!
–
Buổi lễ tốt nghiệp của Hạ Sáng Dương cuối cùng cũng đã đến. Hạ Bối mặc lên người một chiếc đầm xòe màu trắng, chân đi đôi boot cổ cao, mái tóc xõa hơn vai. Cô ngắm nhìn bản thân trước gương hồi lâu rồi cầm lấy thỏi son tô lên cho môi thêm đỏ.
Hạ Bối cùng ba mẹ đi đến trường đại học của anh trai. Hạ Sáng Dương cùng Mộ Triết đã đến trường làm lễ từ sớm.
Đến trường, Hạ Bối đi theo sau lưng ba mẹ, đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh. Hạ Bối mỉm cười nhìn về hướng người kia, quả nhiên nên làm theo nhưng gì mà tim mình mách bảo. Mộ Triết hôm nay khoác lên mình bộ đồng phục tốt nghiệp, anh không đội mũ mà chỉ cầm trên tay. Nhưng điều Hạ Bối không vui đó là xung quanh anh lại có rất nhiều chị gái đòi chụp hình chung.
“Anh Mộ Triết!”
Mộ Triết quay ra nhìn Hạ Bối, vui vẻ đi lại chỗ cô.
“Trông anh hôm nay có bảnh bao không?”
“…” Hạ Bối đỏ mặt: “Trông anh hôm nay rất đẹp.”
“Mộ Triết, cô bé này là ai vậy? Trông xinh quá!”
Mộ Triết nhìn bạn mình, vui vẻ khoác vai Hạ Bối, tự hào giới thiệu: “Đây là em gái của mình. Vừa xin đẹp là vừa học rất giỏi.”
“Em chào anh chị ạ!” Hạ Bối lịch thiệp chào hỏi. Trong lòng có chút không vui, ai muốn làm em gái của anh chứ?
Mộ Triết tán gẫu với bạn cùng khóa vài câu. Thấy Hạ Bối bơ vơ một mình liền đi lại với cô nhóc.
“Tiểu Hạ Bối hôm nay trông xinh thật!” Anh cười. Hạ Bối thường ngày đã rất xinh xắn, hôm nay ăn mặc chỉnh chu lại còn xinh đẹp hơn. Trông rất ra dáng thiếu nữ.
Hạ Bối đỏ mặt, mỉm cười đưa bó hoa trong tay cho anh: “Chúc mừng anh tốt nghiệp!”
Hạ Sáng Dương cùng ba mẹ đi lại chỗ Hạ Bối cùng Mộ Triết.
“Tao anh trai mày hay cậu ta là anh trai mày? Vừa đến đã chạy một mạch đến chỗ cậu ta rồi.”
“Anh có ba mẹ rồi, anh Mộ Triết đã có ai đâu.” Hạ Bối bĩu môi.
“Kí đầu bây giờ.” Hạ Sáng Dương đe dọa.
“Chụp ảnh kỉ niệm nào!”
Hạ Bối cùng ba mẹ né ra một bên để cho hai người họ chụp ảnh kỉ niệm. Chưa bao giờ Hạ Bối trông thấy anh trai mình vui vẻ đến như vậy. Nhìn anh trai vui vẻ, trong lòng Hạ Bối cũng vui lây.
Không lâu sau, gia đình Hạ Bối chụp ảnh chung với nhau. Hạ Bối nhìn Mộ Triết, ngại ngùng hỏi: “Chúng ta chụp ảnh chung với nhau không?”
“Ừm.”
Mộ Triết đưa tấm bằng tốt nghiệp của mình cùng bó hoa cho Hạ Bối giữ. Hạ Bối đứng bên cạnh anh, trong lòng có chút hồi hộp. Lần đầu tiên cô chụp hình với anh.
“Cười lên nào… Một, hai, ba…”
–
Sau khi kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, cả nhà Hạ Bối đi đến nhà hàng dùng bữa. Hạ Bối khéo léo từ chối, nói rằng trong người không khỏe nên muốn về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay cũng là ngày Mộ Triết lên đường về quê. Đông Bắc cách Bạch Sa tận 4 tiếng đường hàng không.
Mộ Triết thu dọn hành lý của mình, anh nhìn Hạ Bối: “Cần gì phải về tiễn anh? Em nên đi ăn mừng cho Sáng Dương chứ?”
Hạ Bối buồn bã: “Anh ấy có mọi người còn anh thì không có ai. Nếu em đi thì sẽ không còn ai tiễn anh đi nữa.”
“…” Mộ Triết cười nhẹ: “Sao mà nghe lâm li bi đát quá vậy?”
“Em không muốn anh đi chút nào.”
“Tiểu Hạ Bối, không phải anh đã hứa sẽ đến dự buổi lễ tốt nghiệp cấp 3 của em hay sao?”
“Tận hơn 2 năm nữa…”
“Chúng ta vẫn thường xuyên liên lạc mà?”
Hạ Bối miễn cưỡng gật đầu. Thứ cô muốn là được ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi chứ không phải là thông qua màn hình điện thoại.
Mộ Triết cúi đầu nhìn Hạ Bối: “Em nhắm mắt lại đi.”
“…” Hạ Bối ngoan ngoãn làm theo lời anh nói.
Mộ Triết đưa tay che mắt Hạ Bối lại, khuôn mặt anh từ tiến lại gần Hạ Bối hơn. Đôi môi anh nhẹ nhàng chạm lên tay mình.
“Anh đang làm gì vậy?”
“…” Anh đứng thẳng lại, bỏ tay mình ra: “Không làm gì cả.”
“Vậy anh bịt mắt em lại làm gì?”
Mộ Triết đưa ngón trỏ lên che miệng mình: “Suỵt… Đó là bí mật của anh!”
“Bí mật này không thể nói sao?”
“Ừ, không thể. Chẳng phải Tiểu Hạ Bối cũng có bí mật giấu anh sao? Thôi anh đi ha?”
Hạ Bối gượng gạo gật đầu.
Mộ Triết khẽ cười: “Đưa tiễn anh với khuôn mặt chán chường đó à?”
“Xin lỗi nhưng em cười không nổi.”
“Thôi đành vậy. Anh đi đây. Em cũng nên bắt xe đến nhà hàng ăn mừng với gia đình đi. Tiểu Hạ Bối nghe lời anh mà phải không?”
“Vâng…” Cô nôn nóng nhìn theo bóng lưng anh: “Đợi em… Anh đợi em 2 năm nữa… Em sẽ đến Đông Bắc tìm anh!”
“Anh biết rồi. Anh sẽ ngoan ngoãn ở Đông Bắc chờ Hạ Bối.”