–
“Ừ, em đây. Hạ Bối đây…” Hạ Bối bật khóc cầm lấy bàn tay anh. Cô ân hận vì đã không chịu tha thứ cho anh. Nếu như khi ấy cô không nằng nặc đòi anh giải thích rõ ràng mối quan hệ với người kia thì bây giờ anh ấy cũng không ra nông nổi này.
“Hạ Bối, anh nhớ em, thật sự rất nhớ em…” Mộ Triết mỉm cười, hẳn là anh đang nằm mơ, một giấc mơ về Hạ Bối.
Hạ Bối cầm chặt tay anh, đâu phải chỉ mình anh biết nhớ, cô cũng nhớ anh đến phát điên lên rồi.
Hạ Bối an tâm để anh nằm nghỉ trong phòng, cô ra ngoài giúp anh dọn dẹp lại nhà cửa. Tuy không nhiều rác lắm nhưng đây đều là rác thải nặng mùi. Hạ Bối về nhà lấy vài lọ tinh dầu thơm phòng đặt lên một vài chỗ trong nhà anh để khử mùi. Đến khi căn nhà không còn mùi khó ngửi thì bác sĩ cô gọi cũng đã đến.
Hạ Bối lặng lẽ đứng một bên nhìn bác sĩ khám cho anh. Nhìn đôi lông mày thỉnh thoảng nhăn nhó của bác sĩ, cô cũng ngầm hiểu được tình trạng của anh tồi tệ đến mức nào.
“Tôi không mang theo nhiều thuốc chuyên dụng. Cô cầm toa thuốc này đến bệnh viện mua thuốc. Nhớ chăm sóc tốt cho cậu ta đừng để cậu ta uống rượu bia nữa.” Bác sĩ thở dài: “Uống liên tục như vậy cũng thật đáng để khâm phục mà. À, nhớ thường xuyên cho cậu ta uống thuốc này, bao tử cậu ta bị tổn thương khá nghiêm trọng đấy.”
Hạ Bối nhận lấy giấy và thuốc của bác sĩ, cúi đầu cảm ơn bác sĩ. Sau khi tiễn bác sĩ ra về, Hạ Bối quay trở lại phòng Mộ Triết, cô nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau khuôn mặt anh. Nhìn anh như vậy lòng Hạ Bối đau nhói từng đợt.
“Anh Mộ Triết… Em xin lỗi, em xin lỗi. Sau này em không như vậy nữa, sẽ không vì mấy chuyện vớ vẩn đó mà giận dỗi anh nữa…”
Hạ Bối rời khỏi nhà để đi đến bệnh viện. Sau khi mua thuốc xong Hạ Bối ghé qua siêu thị để mua đồ về nấu ăn cho anh.
Vừa về chung cư, Hạ Bối chạm mặt Liễu Giai. Cô lạnh nhạt nhìn chị ta, chị ta lại mặt dày đứng trước nhà anh nữa ư?
“Chị đến đây làm gì?”
Liễu Giai nhìn cô: “Tôi đến gặp bạn trai cũng cần phải thông báo cô?”
“Bạn trai?” Hạ Bối cười khẩy: “Từ khi nào bạn trai tôi lại trở thành bạn trai chị?”
“Cô cướp người yêu tôi mà còn dám lên giọng?”
“Cướp? Chị nghĩ tôi ngu ngốc lắm sao? Đi tin một chuyện tận hai lần sao?”
Liễu Giai nhíu mày, thái độ này thật khác với lần trước. Không lẽ Mộ Triết đã nói toàn bộ cho Hạ Bối nghe rồi?
“Nhìn không ra một người như cô lại có thể yêu một tên như vậy.”
“Đã nói xong chưa?”
“…”
“Alo, an ninh chung cư chúng ta tệ vậy sao? Ở tầng 8 đang có người quấy rối.” Hạ Bối lấy điện thoại ra gọi cho phòng bảo vệ. Hạ Bối lạnh nhạt đối đãi Liễu Giai: “Tôi tự có mắt nhìn người không cần chị chĩa mũi vào giúp.”
“Mắt nhìn người của cô thật kém. Nhìn trúng một tên như vậy hẳn cũng cùng một loại người.” Liễu Giai cười khinh. Người như anh ta ngoài cô ta ra thì còn ai dám yêu chứ? Con trai của một kẻ giết người thì làm sao xứng đáng được yêu?
“Ừm, mắt nhìn tôi kém, kém đến nổi nhìn đâu cũng ra loại người như chị thật đáng ghê tởm làm sao.” Hạ Bối lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía mấy người bảo vệ, khuôn miệng khẽ cười: “Mấy anh đến rồi sao? Lần sau nếu còn để chị ta vào đây gây rối thì đừng trách sao tôi đánh giá kém cho tổ an ninh nha.”
Hạ Bối nhìn Liễu Giai bị bảo vệ lôi đi, trong lòng khẽ thở dài. Miệng mồm chị ta độc hệt như loài rắn vậy, mỗi một câu từ phát ra từ miệng chị ta đều thô thiển như kẻ thất học. Đây là lần đầu tiên Hạ Bối dùng những từ ngữ thậm tệ này để đánh giá một con người.
Hạ Bối mở cửa đi vào nhà, hẳn là anh ấy vẫn còn ngủ nhỉ? Cô đặt đồ ăn lên bàn, đi vào phòng thăm anh. Vừa vào trong Hạ Bối cả kinh nhìn vũng máu đỏ trên sàn nhà.
Hạ Bối chạy lại đỡ Mộ Triết, anh ấy nôn ra máu sao? Tại sao lại nôn ra máu vậy?
“Anh bị làm sao vậy?” Hạ Bối đau lòng: “Em đưa anh đến bệnh viện nha?”
Mộ Triết dùng tay lau vết máu dính trên miệng, anh ôn nhu nhìn Hạ Bối: “Anh không sao. Chỉ là bệnh dạ dày thôi. Không có gì đáng ngại đâu.”
Sống mũi Hạ Bối cay cay: “Rõ ràng anh nôn ra máu…”
“Hạ Bối lo cho anh sao?” Anh khẽ cười. Hoá ra Hạ Bối lúc nãy mà anh nhìn thấy không phải là mơ. Hạ Bối đang ở đây, ở ngay trước mắt anh.
Hạ Bối thoáng đỏ mặt: “Dù không phải anh thì em cũng sẽ lo thôi. Một người nôn nhiều máu như vậy ai mà không lo lắng cho được.”
“Buồn thật. Anh tưởng Hạ Bối lo lắng cho anh chứ!”
“Không chỉ có lo lắng, em thật sự rất sợ hãi. Nhìn bộ dạng của anh như vậy, trái tim em thật sự rất đau…”
Mộ Triết nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của Hạ Bối: “Hạ Bối đau một thì anh đau đến mười, thế nên em đừng lo cho anh quá. Anh nói ổn là ổn. Giúp anh đi vào phòng tắm đi.”
“…” Hạ Bối gật đầu, dùng sức dìu anh đi vào nhà tắm.
Hạ Bối lau dọn chỗ máu kia. Cô vào bếp nấu đồ ăn, bác sĩ có dặn nên cho anh ăn những món ăn dinh dưỡng và dễ tiêu hoá. Ăn cháo hẳn là dễ tiêu nhỉ?
“Cơ mà nấu cháo gì bây giờ?” Hạ Bối thở dài, cô lấy điện thoại ra cầu cứu mạng xã hội.
“Hạ Bối, vào đây anh nhờ một lát.”
“…” Hạ Bối tắt điện thoại đi vào phòng Mộ Triết: “Anh có việc… Này, anh bị biến thái sao? Mau mặc đồ vào đi!” Hạ Bối nhanh chóng quay người lại. Sao anh cứ thích cởi truồng trước mặt cô vậy?
Mộ Triết cười khổ, anh cũng đâu có muốn Hạ Bối nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của anh: “Hạ Bối lấy đồ giúp anh được không? Anh mệt, anh không đi lấy được.”
“…” Hạ Bối đỏ mặt nhanh chóng thành giao với anh: “Anh mau yên phận trong nhà tắm đi. Đợi em một lát.”
Mộ Triết bật cười: “Ngại ngùng cái gì chứ. Đâu phải em chưa từng thấy anh không mặc đồ.”
“Lần trước anh có quấn khăn tắm còn bây giờ thì không. Ai thèm nhìn của anh chứ. Để phơi phơi ra vậy… Bộ anh bị biến thái hả?”
“…” Mộ Triết cười gượng gạo, đầu óc của cô nhóc này quả thật rất phong phú: “Anh…”
“Anh còn không mau đóng cửa?” Hạ Bối tức giận, cái người này thật là…
“Rồi rồi. Anh đóng cửa.”