“…” Hạ Bối tỏ ra có chút khó hiểu, cô chơi khăm anh chỗ nào?
Hạ Bối rũ mi, buồn bã trả lời: “Em, em chỉ là không muốn mối quan hệ của chúng ta bị phá hủy bởi một loại tình cảm không đáng có.”
“Không đáng có?” Anh nhíu mày: “Hạ Bối, anh chính là muốn phá hủy mối quan hệ đó. Anh…”
“ĐỦ RỒI… Em, em nói đủ rồi. Anh ngủ ngon!” Hạ Bối đi vào nhà. Trái tim nhỏ bé của cô lại thêm một lần nữa nhói đau. Hóa ra anh ấy không còn muốn xem cô là em gái nữa.
Một lần lỡ lầm, một lần tan sao?
Hạ Bối chỉ lỡ lúc mình say thổ lộ tình cảm với anh, anh liền khó chịu mà muốn cùng cô đoạn tuyệt mọi thứ sao? Khó chịu, cả người Hạ Bối rất khó chịu. Biết yêu là đau nhưng sao Hạ Bối lại cứ thích đâm đầu vào đó vậy?
Mộ Triết ngậm điếu thuốc lá vào miệng, mạnh mẽ kéo một hơi sâu rồi nhẹ nhàng nhả ra. Nhóc con đó làm sao vậy? Làm sao lại nhạy cảm như vậy? Lời anh còn chưa kịp nói xuống đã bị Hạ Bối chắn ngang rồi. Là em ấy sợ bản thân bị tổn thương hay là thật sự không muốn cùng anh tạo dựng lại một mối quan hệ mới?
–
Hạ Bối ăn mặc chỉnh tề, rời khỏi nhà để làm việc. Cô dừng chân lại trước cửa nhà Mộ Triết, trong lòng lại đau đớn khó chịu. Cô và anh sẽ kết thúc tất cả từ hôm nay sao?
“Cạch…”
“Hạ Bối?”
Khuôn mặt Hạ Bối thoáng đỏ. Sao cô không nghĩ đến việc anh cũng sẽ rời khỏi nhà để đi làm chứ?
“Ch- Chào buổi sáng…”
Mộ Triết nhìn Hạ Bối, khẽ cười: “Hạ Bối hôm qua ngủ ngon chứ? Còn anh ngủ không ngon một chút nào.”
“… Em xin phép ạ!” Hạ Bối cúi đầu chào anh rồi nhanh chân bước đi. Làm sao cô có thể ngủ ngon được? Hôm qua cô đã ngồi khóc đến hơn một giờ sáng…
Mộ Triết nhanh giữ lấy tay Hạ Bối: “Em định cứ như vậy mãi sao?”
“Xin lỗi nhưng mà đợi dịp khác nói chuyện ha? Giờ em bị trễ giờ làm rồi.” Hạ Bối kéo tay mình lại, cúi đầu chào rồi nhanh chóng chạy đi.
“…” Mộ Triết khó chịu. Dường như khoảng cách giữa anh và Hạ Bối… Ngày một xa quá rồi.
–
“Hạ Bối, hôm nay em bị làm sao vậy? Biểu cảm khuôn mặt cứ cứng đơ thế này thì sao mà chụp được?”
“Em xin lỗi…” Hạ Bối cúi đầu xin lỗi người chụp hình. Trong đầu cô hôm nay rất trống rỗng, không có hứng thú làm việc gì cả.
“Có chuyện gì sao? Trông em mệt mỏi như vậy.”
Hạ Bối cười trừ: “Trong người có chút không khỏe.”
“Vậy sao? Vậy em về nhà nghỉ ngơi đi. Dù gì với tâm trạng này của em cũng không thể chụp hình được.”
“Vâng, em xin lỗi vì làm lỡ thời gian của mọi người ạ!”
Hạ Bối rời khỏi studio chụp ảnh. Làm việc cho một thương hiệu có tiếng mà cô lại làm việc thật thiếu chuyên nghiệp. Nhưng biết sao được, cơ miệng của cô hôm nay không thể cười lên nổi, cho dù là một nụ cười mang tính thương mại, cũng không thể nào cười được.
–
Những ngày sau đó Hạ Bối rất hay lảng tránh anh. Ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe máy. Cô không biết việc này có thể kéo dài trong bao lâu nhưng chí ít thì bây giờ cô không dám đối diện với anh ấy. Hạ Bối sợ, sợ phải nghe phải những câu đau lòng.
Hạ Bối cả ngày nằm ườn trên giường. Cô thả hồn vào những dòng suy nghĩ, thà rằng anh đừng đến Lạc Hà, thà rằng anh cứ ở Đông Bắc, như vậy sẽ dễ dàng cho Hạ Bối hơn. Sau này cô nên làm sao đây?
Chuông cửa kêu lên, Hạ Bối đi ra ngoài mở cửa.
“Anh vào được chứ?” Mộ Triết nhìn Hạ Bối, giơ bịch đồ ăn trên tay lên, khẽ cười: “Trên đường đi làm anh có mua chút đồ về nấu. Nhưng mà nhà bếp của anh bị hỏng rồi. Hạ Bối có thể cho anh mượn bếp của em một lát không?”
“…” Lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra sao?
Hạ Bối mời anh vào nhà. Nhìn bộ đồ vest trên người anh, hẳn là vừa đi làm về đã chạy đến nhà cô.
“Em không thường hay nấu ăn. Đồ dùng bếp núc cũng không nhiều. Anh thông cảm ha?”
“Không sao. Đủ để nấu cho em ăn là được.”
“…”
Hạ Bối lặng lẽ quan sát Mộ Triết, anh ấy lúc mặc đồ vest cũng trông rất đẹp trai. Mộ Triết cởi áo vest ra, xắn tay áo lên. Hạ Bối dạo này gặp anh hệt như gặp quỷ, lúc nào cũng sợ sệt lảng tránh anh. Điều này thật khiến anh không vui. Nhóc con này sao lại phải tránh né anh chứ?
“Anh Mộ Triết… Đồng hồ này…” Hạ Bối chú ý đến chiếc đồng trên tay anh. Rõ ràng là đồng hồ khi đó Hạ Bối đã tặng anh.
“Em không nhận ra nó sao?” Mộ Triết giơ tay lên cười: “Đồ Hạ Bối tặng, anh lúc nào cũng luôn đeo bên mình.”
“…” Chết rồi, Hạ Bối lại rung động nữa rồi!
“Em hay ăn thức ăn nhanh sao?” Mộ Triết nhìn vào tủ lạnh của Hạ Bối, đôi lông mày liền nhíu lại. Cuộc sống tốt mà cô nói là mấy món đồ hộp không chút dưỡng chất này sao?
“Không sao. Em mua chỉ để phòng ngừa những ngày bận quá không có thời gian đặt đồ ăn bên ngoài thôi.”
Mộ Triết đi lại chỗ cô, dùng tay nâng mặt cô lên, giọng nói đầy mê hoặc: “Anh không ngại nấu cơm cho Hạ Bối mỗi ngày đâu.”
Hạ Bối đỏ mặt, nhanh tay gạt lấy tay anh ra: “Như vậy thật không hay cho lắm…”
“Sao lại không hay? Anh đến Lạc Hà mục đích chỉ để chăm sóc cho Hạ Bối của anh.”
Cái gì mà Hạ Bối của anh?
“Nếu anh cứ trêu đùa em như vậy…”
Mộ Triết kéo cô vào lòng, mặt dày cưỡng hôn cô. Hạ Bối hai mắt mở to ra nhìn anh, chuyện gì thế này?
Mộ Triết rời khỏi môi Hạ Bối, tay anh mân mê lấy bờ môi của cô.
“Anh bày tỏ rõ ràng như vậy mà em còn không hiểu sao? Hạ Bối, trí thông minh của em chỉ dùng để học hành thôi à?”
Mặt mày Hạ Bối đỏ bừng, nhịp tim đập mạnh đến nổi tựa hồ có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
“Anh không phải đang yêu đương cùng người ta sao?”
Mộ Triết nhíu mày: “Không phải hôm qua anh đã nói rõ rồi sao?”
Hạ Bối cầm chặt cánh tay anh, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Em sợ, thật sự em rất sợ. Sợ cái cảm giác vui vẻ bên anh, sợ tình cảm không thể nào ngừng lại được, sợ anh vui vẻ ở bên người ta… Đau lòng lắm, đau đến nổi hô hấp cũng trở nên khó khăn.”
Anh đau lòng sờ mặt Hạ Bối, Hạ Bối đau lòng, anh cũng không sung sướng gì. Anh cũng sợ lắm chứ. Sợ một ngày nào đó Hạ Bối không ở bên cạnh anh nữa. Sợ cô ấy đem lòng yêu người đàn ông khác, một người đàn ông trẻ tuổi hơn anh.
“Hạ Bối, cho anh cơ hội có được không?”