“…” Hạ Bối mở to đôi mắt, ngại ngùng nhìn xung quanh. Sao cái chuyện đáng xấu hổ này qua miệng anh lại thành chuyện đáng để tự hào vậy?
Mộ Triết nhìn cô, khuôn miệng liền cong lên. Quả nhiên việc trêu ghẹo Hạ Bối đúng là một nghệ thuật.
“Anh quên đem theo ô, Hạ Bối chịu khó đội mưa đến xe ha? Về đến nhà anh sẽ giúp em tắm sau.”
Cô bĩu môi: “Anh giúp cái gì? Anh ăn em thì có!”
“Anh giúp em tắm thì em cũng phải giúp lại anh chứ? Có qua có lại mới toại lòng nhau không phải sao?”
“…”
–
Hạ Bối cùng anh trở về nhà, vừa vào đến nhà đã bị anh dùng lực kéo nào nhà tắm. Hạ Bối vội vàng lên tiếng:
“Này, anh kéo em vào đây làm gì?”
“Ăn em!” Mộ Triết ép cô vào tường, nhanh tay cởi hàng cúc áo cô ra.
“Anh… Anh vừa vừa phải phải thôi chứ!” Hạ Bối đỏ mặt, cuống cuồng kéo áo lại.
Mộ Triết bật cười, chỉ tay vào người cô: “Em không thấy lạnh sao? Cả người đều ướt như chuột lột rồi mà vẫn không muốn cởi áo hả? Không lẽ em muốn bị cảm?”
“…” Hạ Bối không dám cãi lại. Cô nhìn cơ thể mình, đúng là ướt nhèm thật. Cô bĩu môi: “Nhưng mà cũng đâu cần anh phải điên cuồng cởi áo em như vậy…”
“Không, anh thật sự muốn ăn em mà!”
“…”
Mộ Triết bật cười, quả nhiên chọc Hạ Bối vẫn là thú vị nhất!
Anh đi lại bồn tắm, nhấn vào nút nước nóng, điều chỉnh lại nhiệt độ nước. Sức đề kháng Hạ Bối không tốt, hôm nay bị mắc mưa hẳn là sẽ bị bệnh.
“Anh không ra sao em tắm được?”
Mộ Triết nhíu mày: “Em ngại ngùng cái gì? Đâu phải anh chưa từng tắm cùng em?”
“Nhưng…” Đúng là cô và anh không ít lần tắm cùng nhau nhưng mà cô vẫn cảm thấy ngại!
Mộ Triết ngồi dậy, tiến lại gần chỗ cô. Ngang nhiên cởi đồ cô ra, quần áo ướt nhẹp như vậy mà không chịu cởi, nhóc con này thật sự muốn bị bệnh sao?
“Anh…”
“Em yên lặng nào!” Anh lạnh lùng lên tiếng. Ướt như thế này thể nào mai chả đổ bệnh!
Hạ Bối không dám hó hé, số lần anh ấy lạnh lùng với cô rất ít. Mỗi lần anh lạnh lùng đều đồng nghĩa với việc anh tức giận. Bộ cô đã làm gì anh giận rồi sao?
Sau khi cởi đồ cho cô xong, anh xắn tay áo mình lên, mở miệng ra lệnh: “Đi vào bồn tắm ngồi đợi anh!”
“Dạ!”
Hạ Bối ngoan ngoãn tiến lại bồn tắm, nhiệt độ của nước khiến cả người cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Mộ Triết đi lại chỗ cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp. Anh nhẹ giọng: “Em cảm thấy thế nào?”
“Rất dễ chịu…”
Anh không nói gì chỉ ừ lên một tiếng. Trông cô thế này thì làm sao hôm nay anh dám ăn sạch cô đây?
“Nghe nói anh trai em tháng 7 sẽ tổ chức đám cưới, anh biết chuyện này chưa?”
“Ừm, anh cũng vừa mới biết!”
Hạ Bối mỉm cười: “May thật…”
“Tại sao lại là mày?”
“Chị Sơ Hạ từng bị được chẩn đoán là không thể mang thai. Lần đó chị ấy có kể cho em nghe, tuy rằng ngoài miệng chị ấy nói rằng mình ổn nhưng tận sâu trong lòng thì lại rất tổn thương.”
“Hạ Bối đã sẵn sàng làm vợ anh chưa?”
“…” Hạ Bối quay đầu nhìn anh, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh liền mỉm cười: “Tuy em không giỏi chuyện bếp núc, cũng không giỏi trong việc làm một người vợ hoàn hảo nhưng mà… Nhưng mà em thật sự đã chờ ngày về làm vợ anh lâu lắm rồi!”
“Anh không cần em hoàn hảo, anh chỉ cần em đồng ý làm vợ anh. Mọi thứ còn lại, để anh lo!” Mộ Triết khẽ cười, nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
***
Thời gian thấm thoát trôi cũng đã đến ngày cưới của Hạ Sáng Dương và An Sơ Hạ. Hạ Bối cùng anh bay về Bạch Sa để dự lễ cưới anh chị.
Đứng trong phòng trang điểm cô dâu, Hạ Bối nhìn An Sơ Hạ, lần này nụ cười trên môi chị ấy quả thật rất đẹp.
“Chị Sơ Hạ, hôm nay chị thật sự rất đẹp!”
An Sơ Hạ nghe xong, mặt mày đỏ ửng, cô mỉm cười nhìn Hạ Bối: “Em hôm nay cũng rất đẹp!”
“Chị Sơ Hạ, chị phải thật hạnh phúc nhé? Em chúc chị hạnh phúc!”