Mục lục
Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khách trạm Duyệt Lai.
Nếu nói thứ không thể thiếu nhất trong thế giới võ hiệp, chắc hẳn là kiểu như khách trạm Duyệt Lai này.

Trong giới võ hiệp, thiếu lâm, Võ Đang gì thì đều không thể xuất hiện nhưng khách trạm Duyệt Lai này vẫn sừng sững ở đây.
Chỉ có thể nói, những cái tên lỗi thời này dù ở thế giới nào đều có một đống.
Khúc Cửu Nhất đợi người, không chỉ có những đệ tử tinh anh ở Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất y có thể được biết bao nữ đệ tử trong cung vây lấy, tướng tá đương nhiên không có gì để bắt bẻ, đích thị là một mỹ nam tử, cho dù có đội đấu lạp cũng chẳng che được sự xuất chúng của y.

Bên cạnh, Tạ Tụ sau khi đã dịch dung tuy rằng không kinh diễm như trước nhưng lại trông văn nhược yếu đuối hơn, dù gì nếu dịch dung xấu quá, đám Khúc Cửu Nhất cũng chẳng nhìn được, không hợp với đội ngũ chỉnh tề có giá trị nhan sắc cao của Khúc Cửu Nhất.
Do đó, khi một đoàn tuấn nam mỹ nữ bọn họ từ bên ngoài khách trạm đi vào, không chỉ chưởng quầy tiểu nhị mà các các vị khách đều cảm thấy cái khách trạm bình thường thậm chí cũ nát này bỗng chốc trở nên lung linh hơn nhiều.
Nhất là những nữ đệ tử của Toái Ngọc Cung, ai nấy đều vô cùng xinh đẹp, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Cảm nhận được một đoàn người của mình chợt hút hết tầm mắt của mọi người về phía này, Khúc Cửu Nhất rất sảng khoái.
Không sai không sai chính là cần hiệu quả như này.
"Các vị khách quan, xin hỏi là nghỉ chân hay ở trọ?" Chưởng quầy trực tiếp đẩy tiểu nhị qua một bên, chủ động đi lên chào hỏi.
Tầm nhìn của chưởng quầy không phải đám tiểu nhị này có thể so được.
Người trong giang hồ, rất nhiều người nghèo khó, có thể gọi được phần ăn của đại hiệp, cũng chính là một đĩa màn thầu*, một đĩa thịt hầm, một vò rượu, cũng chẳng có bao nhiêu, càng đừng nói tới những người phú quý rồi.

Hết cách, người giang hồ trước khi xông pha tạo ra được thanh danh vang vọng, cơ bản đều là nhàn rỗi thong dong, lại nhiều năm lang bạt bên ngoài, ăn mặc đi ở cái nào không phải tốn tiền? Thỉnh thoảng có vài người xuất thân hiển quý cũng luôn luôn chọn những tửu lâu bài trí xa hoa, nào để mấy khách trạm nhỏ như họ vào mắt?
*Có thể bạn đã biết: màn thầu này có thể hiểu là bánh bao không nhân nhé nhưng hình như tui nghe bạn nào giải thích thì màn thầu không có vị ngọt như bánh bao không nhân của VN mình đâu
Giờ đây có một đoàn người mặc rồi đội, cái nào không cần tiền?
Vị công tử đi đầu tuy rằng đội đấu lạp nhưng chất trúc của đấu lạp hiển nhiên không phải vật thường, còn có cả khối ngọc bội ở bên hông của y, vừa nhìn đã biết giá trị không gì sánh được.
Khách quan phú quý như vậy, mấy năm cũng chưa gặp được một lần.

Thần tài đưa tới cửa, sao không cẩn thận tiếp đón cho được?
Trên thực tế, các đệ tử của Toái Ngọc Cung cũng không muốn cung chủ nhà mình phải thiệt thòi ở lại cái khách trạm rách này, các nàng không phải không có tiền, trực tiếp mua cả tửu lâu, lại mua thêm ít vải vóc trang trí là có thể cải tạo tửu lâu thành một dáng vẻ mới luôn.
Kết quả cũng chẳng biết cung chủ nghĩ gì, sau khi thấy "Khách trạm Duyệt Lai" bèn đi thẳng vào luôn, các nàng muốn ngăn mà chẳng kịp.
"Trước cứ bưng cho bọn ta mấy món tủ của các ngươi lên đây ta thử xem" Khúc Cửu Nhất mặc dù rất muốn trải nghiệm cuộc sống chân thực của các đại hiệp cổ đại nhưng sau khi y nhìn thấy bố trí của khách trạm này thì chẳng nghĩ gì nhiều nữa.
Lạc đà trong cung còn tốt hơn chỗ này.
Không có điều kiện cũng đành nhưng bây giờ Khúc Cửu Nhất nhiều tiền tiêu không hết, có thể tự tạo điều kiện tốt cho bản thân, còn phải đi ở nơi tồi tàn này thì đúng là có hơi thiệt thòi cho bản thân.
Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, quyết định nên ăn thử món ăn của khách trạm này đã, cái khác quyết sau cũng không muộn.
Không thể phí công tới được.
"Cho ngươi, đừng bịp bợm, cơm nước phải sạch se" Đệ tử Toái Ngọc Cung Thanh La quăng cho chưởng quầy một khối bạc, hơn nữa còn bày thanh kiếm trong tay ra, giọng điệu lạnh nhạt, cộng với tướng mạo lạnh lùng vốn có tạo cảm giác xa cách, càng dễ khiến người khác có áp lực.
Chưởng quầy nọ tiếp được bạc, thảy lên ước lượng một chút, vậy mà là chín lượng, cười tươi như hoa, "Cô nương cứ yên tâm, món ăn của chúng ta ở đây mua thẳng từ nhà nông, mua xong làm ngay, tuyệt đối không lừa gạt các vị.

Xin mời các vị ngồi trước, đợi trong giây lát, cơm nước rất mau sẽ xong"
"Công tử, mời" Thanh La ở trước mở đường, cung kính với Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất khẽ gật đầu, chậm rãi lên tầng.
Tầng hai đâu đâu cũng có ghế lô, chỉ là Khúc Cửu Nhất vẫn thích cảm giác ở trên cao có thể quan sát được cảnh tượng bên dưới thôi.
"Các ngươi cũng ngồi đi" Khúc Cửu Nhất nhìn đám Thanh La nói.
"Rõ" Các đệ tử đương nhiên phục tùng hết mực với mệnh lệnh của Khúc Cửu Nhất.
Tạ Tụ cũng ngồi xuống.
"Khúc công tỷ tốt nhất nên uống ít nước đường đỏ trước" Sau khi ngồi xuống, Tạ Tụ lại bắt đầu nói mấy lời cũ rích, "Tốt nhất là không nên uống rượu, rượu của khách trạm này nhiều khi chỉ pha nước, uống xong chẳng tốt cho sức khỏe..."
Tiếp ấy, Tạ Tụ lại bắt đầu giảng về dưỡng sinh.
Hắn cũng thật lòng muốn tốt cho Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất bây giờ đang tới tháng, lại bôn ba suốt một đường, ở Toái Ngọc Cung chăn ấm nệm êm quen rồi, bây giờ ăn bữa cơm dân dã, còn chưa biết có sạch hay không, nhỡ tới lúc ăn xong dạ dày yếu, muốn dưỡng tốt lên lại rất khó.

Chỉ là những lời này lọt vào tai Khúc Cửu Nhất lại hoàn toàn giống tiếng ruồi vo ve bên tai y.
Trong đầu của Khúc Cửu Nhất cũng nảy sinh ra hai luồng ý kiến trái chiều kịch liệt.
Khúc Cửu Nhất đen: Tạ Tụ quá phiền, ta muốn điểm huyệt của hắn!
Khúc Cửu Nhất trắng: Bình tĩnh, một năm hắn cho ngươi thu nhập ba mươi vạn lượng.
Khúc Cửu Nhất đen: Đây đã là lần thứ mười hắn nhắc tới chuyện dưỡng sinh từ lúc bắt đầu đi rồi, Đường Tăng cũng chẳng phiền như hắn.
Khúc Cửu Nhất trắng: Bình tĩnh, ba mươi vạn lượng!
Khúc Cửu Nhất đen: Ngươi có thể nói cái khác được không?
Khúc Cửu Nhất màu trắng: Nếu hắn có thể luyện chế thêm, có thể không chỉ dừng ở ba mươi vạn lượng đâu.
Khúc Cửu Nhất màu đen:...
Được.
Bây giờ trong đầu Khúc Cửu Nhất chỉ còn ba mươi vạn lượng.
Y dứt khoát chẳng nghĩ ngợi gì nữa, mặc cho Tạ Tụ xì xào bên tai hắn, dù gì tai trái nghe tai phải ra, cũng chỉ chậm trễ ít lâu thôi.
Tạ Tụ thấy nét mặt của Khúc Cửu Nhất bây giờ là biết đối phương chẳng nghe lọt tai rồi.
Chính là vì lần nào Khúc Cửu Nhất cũng bày ra thái độ "không bạo lực không hợp tác" mới khiến cho Tạ Tụ cứ một lần lại một lần lặp lại mấy chuyện này.
Hắn hành y cứu người nhiều năm, chưa từng thấy người bệnh nào không phối hợp như Khúc Cửu Nhất.
Nhưng Tạ Tụ lại có thừa kiên nhẫn.
Hắn làm được!
"Tới rồi" Khóe mắt Khúc Cửu Nhất liếc qua cửa vào, chợt kích động vô cùng.
Tạ Tụ và các đệ tử Toái Ngọc Cung không hẹn mà cùng nhìn về phía Khúc Cửu Nhất nhìn.
Ở cửa vào có một thiếu niên tràn đầy sức sống, bên cạnh hắn có một người ăn xin nhỏ, mặt mũi sạch sẽ, nhìn có vẻ khá đáng yêu, chỉ là ăn mặc có hơi rách nát.

Các đệ tử của Toái Ngọc Cung đã ghi nhớ khuôn mặt của Sử Vô Song, lúc này thấy người, đương nhiên ngay ánh mắt đầu tiên đã nhận ra.
"Công tử, là nàng ta!"
"Chúng ta vốn chắn trước chỗ nàng ta đi, có thể gặp được cũng là chuyện bình thường" Khuôn mặt của Khúc Cửu Nhất bày tỏ "xem kịch thôi".
Y tra ra được, Sử Vô Song này và cả vị hiệp khách trẻ tuổi tên Cố Thiếu Bình này đắc tội không ít nhân sĩ trong võ lâm, bọn họ bị cuốn vào trận nội loạn của một bang phái, bây giờ có không ít người nhìn chằm chằm.
Chỉ là hiện tại Sử Vô Song chắc hẳn chẳng có cảm tình gì đặc biệt với Cố Thiếu Bình này, ở bên cạnh Cố Thiếu Bình chủ yếu vì muốn che giấu thân phận, cũng vì để tránh truy binh.
Rất mau, bên dưới đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Đùng đùng rầm rầm, náo nhiệt hơn cả đi xem kịch.
"Công tử, có cần chúng ta ra tay không?" Bọn Thanh La nhìn động tác của Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình bèn biết được võ công của họ ra sao.

Bình tĩnh suy xét, trong lớp trẻ, võ công của hai người họ đều có thể xứng với chữ thượng đẳng, chỉ là so với đám Thanh La ở Toái Ngọc Cung thì vẫn chẳng ra đâu.
Bọn Thanh La có thể được Khúc Cửu Nhất gọi đi cùng, võ công đương nhiên cũng thuộc hàng trên.
"Gấp gì chứ?" Khúc Cửu Nhất chạy tới xem kịch hay mà, nào có thể ra tay trước được? Y đi tìm thú vui, lại chẳng phải đi gây rắc rối, "Nhìn là được, nói không chừng Sử Vô Song này sau mấy lần nguy nan sẽ có tình cảm thâm sâu hơn với Cố Thiếu Bình thì sao"
"Công tử, Sử trưởng lão tuy rằng hiện tại không ở Toái Ngọc Cung nhưng vẫn là đệ tử của Toái Ngọc Cung.

Đệ tử của Toái Ngọc Cung có thể qua lại bình thường với nam nhân, thậm chí là mang thai hộ nhưng mê muội trong tình yêu, nhất là chưa có sự thông qua của các trưởng lão trong cung đã tư định chung thân*, sẽ phạm vào cung quy"
*Có thể bạn đã biết: Ý chỉ tự mình hẹn ước kết thân với người ta
Mặc dù Toái Ngọc Cung không tôn sùng việc đoạn tình tuyệt ái nhưng nếu như đệ tử trong cung muốn xuất cung gả cho người ta như nữ tử bình thường, cũng phải trải qua các ải khó khăn trùng trùng.
Cho dù người bình thường nuôi được một nữ hài, trước khi gả nàng ra cũng sẽ tra xét phẩm hạnh và gia thế của nam tử gay gắt.

Huống chi là Toái Ngọc Cung bọn họ thu nhận đệ tử cũng chẳng phải làm từ thiện, nữ tử sống không dễ dàng, tiền bạc và công sức các nàng bỏ ra để bồi dưỡng một đệ tử càng chẳng thể so sánh được.
Nếu như mỗi một đệ tử đều hưởng thụ lợi ích của Toái Ngọc Cung xong muốn rời cung gả cho người ta, Toái Ngọc Cung há chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao? Do vậy, đệ tử muốn gả cho người ta, có thể, trước phải phế đi tâm pháp vốn có của Toái Ngọc Cung, lại trả hết tiền ăn mặc ở đi lại Toái Ngọc Cung cấp cho, cuối cùng lại làm ba việc không điều kiện cho Toái Ngọc Cung, đồng thời còn phải thề độc, nếu như phu quân của nàng gây bất lợi cho Toái Ngọc Cung, nàng ta buộc phải giết chồng rồi giết mình mới được.
Điều kiện hà khắc như vậy biến Toái Ngọc Cung trở thành "tà ma ngoại đạo" trong miệng lưỡi giang hồ nhưng cũng chính vì vậy mà Toái Nhọc Cung có thể duy trì vị trí tối cao trong giang hồ tàn khốc này.
Theo Khúc Cửu Nhất, thực ra những điều kiện này nhìn có vẻ khắc nghiệt, thực ra cũng không quá đáng lắm.

Phế đi tâm pháp võ công thì còn có kiếm pháp, tự bảo vệ cũng đủ rồi.


Còn về phí tổn ăn mặc ở đi lại, Toái Ngọc Cung cũng chẳng há miệng rộng ngoạm miếng to, vì mỗi một đệ tử nhận y phục và lương tháng đều được ghi lại, là bao nhiêu thì vẫn là từng ấy, Toái Cung Cung cũng chẳng dựa vào cái này để làm giàu.

Còn về làm việc không điều kiện, một đệ tử bình thường lẽ nào có thể làm được chuyện lớn kinh thiên động địa gì sao?
Về lời thề độc cuối cùng, là bài kiểm tra phẩm hạnh của phu quân của đệ tử.
"Ta thấy Sử Vô Song thông minh lanh lợi, chưa chắc đã vừa mắt tên Cố Thiếu Bình này" Tạ Tụ nói.

Hắn nghĩ, Cố Thiếu Bình này tư chất luyện võ cũng chỉ ở tầm trung, tướng tá mặc dù sáng sủa khôi ngô nhưng lại kém ở chỗ không quá sắc sảo, Thương Hải bang mặc dù cũng là một trong mười hai bang nhưng lại xếp hạng áp chót.

Ngược lại, tuy Sử Vô Song còn chưa trưởng thành hết nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy được là một mỹ nhân lung linh.

Thêm nữa là với thực lực của mẫu thân nàng và danh tiếng của Toái Ngọc Cung, nếu nàng muốn gả đi, Cố Thiếu Bình nhiều nhất cũng chỉ đứng ở bậc thềm xếp hàng cầu thân được thôi.
Không phải Tạ Tụ máu lạnh, phiêu bạt trong giang hồ lâu rồi, bọn họ rất khó có thể bắt đầu một cuộc tình đơn thuần như người bình thường.
Đây cũng là lý do vì sao phần lớn người trong giang hồ rất khó hoàn thành tới bước quy ẩn giang hồ, vì kinh nghiệm, suy nghĩ của bọn họ và người bình thường đã khác nhau quá nhiều.
"Tạ thần y, xem bệnh ngươi giỏi hơn ta nhưng nhìn người ấy, ta có thể giỏi hơn ngươi" Khúc Cửu Nhất ăn đậu phộng, "Bọn họ rất mau sẽ rơi vào lưới tình thôi"
Tạ Tụ không hiểu lắm.
Nhưng Khúc Cửu Nhất bắn một hạt hướng dương đi, bay trúng Sử Vô Song đang đối phó với kẻ địch.
Nháy mắt Cố Thiếu Bình vội vàng vọt qua.
Bay lên.
Đón người.
Xoay tròn.
Lại xoay tiếp.
Nhìn nhau hồi lâu.
"Từ xưa, thâm tình khó giữ, cứ phải là chiêu trò mới giữ được lòng người" Kẻ đầu sỏ lau tay, làm như chẳng xảy ra chuyện gì..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK