Tạ Tụ và Sử Vô Song lần đầu tiên được nhìn thấy Khúc Cửu Nhất dùng vũ lực.
Tạ Tụ càng không cần nói, hắn sớm đã biết võ công của Khúc Cửu Nhất sâu không thể lường, nếu không với thân song tính cũng chẳng thể lên chức cung chủ Toái Ngọc Cung được, hơn nữa trước đó hắn bắt mạch cho Khúc Cửu Nhất, biết nội lực thâm hậu của Khúc Cửu Nhất chẳng hề thấp hơn những tiền bối đã thành danh.
Theo sự tính toán của Tạ Tụ, Khúc Cửu Nhất tuổi còn nhỏ, gân cốt mạnh mẽ, ngộ tính kinh ngươi, nếu có thể hấp thụ triệt để nội lực ở bên trong cơ thể, sợ là có thể đứng trong 3 hàng đầu tiên trên thiên hạ.
Mà y, bây giờ mới tròn mười tám.
Có những người sinh ra đã có thể đứng trên vô số người, thiên tài như vậy khiến người khác muốn ghen ghét cũng chẳng thể.
Cho dù không có Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất ở trong đời thường cũng chắc chắn sẽ có thể trở thành tông sư một đời, môn đồ trải rộng, thành tựu không hề thua kém các tổ sư của Toái Ngọc Cung!
Sách cổ có nói, tuổi thọ của người song tính không dài nhưng lại được ông trời ưu ái.
Ở những nước nhỏ thậm chí họ còn được coi là con của thần, vì ông trời quá đỗi thương yêu nên thời gian họ ở nhân thế mới ngắn như vậy.
Bây giờ xem ra, lửa nổi mà không có khói chưa chắc đã không có lý do.
(Ở đây ý chỉ mọi việc đều có nguyên nhân kết quả nhưng có một số việc là không tưởng thì vẫn sẽ tồn tại)
Người như Khúc Cửu Nhất, chưa biết chừng là vì để chứng minh điều này.
Nếu hắn có thể thành công giúp Khúc Cửu Nhất "chống đối" thiên mệnh, có phải đồng nghĩa rằng y thuật của hắn có thể vượt lên một cảnh giới cao hơn không?
Thực sự - u mê y thuật- Tạ Tụ không nhịn được mà nghĩ tới giấc mơ tươi đẹp.
Còn Sử Vô Song rất đỗi ngạc nhiên.
Tuổi của nàng ta không lớn nhưng từ nhỏ đã theo nương mình lang bạt giang hồ, tiền bối giang hồ nào chưa từng gặp qua? Nhưng một bàn tay nho nhỏ này của Khúc Cửu Nhất lộ ra, võ công chỉ sợ đã trên cơ mẫu thân rồi!
Cho dù ở trong Toái Ngọc Cung, người như vậy cũng chắc chắn có thân phận cực kỳ cao.
Trước đó nương thường nói chức vị cung chủ của Toái Ngọc Cung chỉ có thể dùng trí để lấy chứ không thể dùng lực để cướp, trước đó nàng còn cảm thấy là do mẫu thân quá mức dè dặt và cẩn thận thôi.
Bây giờ mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Toái Ngọc Cung có thể đứng vững trên giang hồ không đổ, tuyệt đối chẳng phải là hư danh.
"Công tử" Sử Vô Song rất mau đã thu kiếm và biểu cảm trên nét mặt lại, hành lễ với Khúc Cửu Nhất, "Thuộc hạ tới trễ, mong công tử tha tội"
"Không đúng" Khúc Cửu Nhất lắc lắc đầu.
Sử Vô Song căng thẳng trong lòng, cười mỉa, "Những người này đột nhiên tập kích, trong đó ắt có điểm kỳ lạ"
"Ta nói, là xưng hô của ngươi không đúng" Khúc Cửu Nhất chống tay đứng dậy, khẽ cười nhìn nàng, "Bây giờ ngươi là thị nữ của ta, cho nên xưng hô của ngươi nên là nô tì mới đúng, nên gọi ta là chủ nhân.
Lời lúc này, ngươi sửa lại cho đúng, nói lại lần nữa"
Sử Vô Song giật giật khóe miệng, chỉ đành nhận mệnh, "Nô tì tới trễ, mong chủ nhân tha tội"
"Ừm, ngươi quỳ xuống đi" Khúc Cửu Nhất nhìn Sử Vô Song gật đầu nói.
Sử Vô Song cắn răng, chỉ có thể quỳ xuống một bên, trong lòng mắng Khúc Cửu Nhất thành chó.
"Ta phạt ngươi quỳ đó, không phải vì ngươi tới trễ mà là kế hoạch của ngươi chẳng ra làm sao cả" Khúc Cửu Nhất đi tới trước mặt Sử Vô Song, có hơi thất vọng, "Ngươi muốn cứu ta một mạng sau đó trả ơn cho ta? Cách nghĩ rất khá chỉ là ngươi xem thường ta rồi.
Bên cạnh ta nếu đã có thuộc hạ có võ công cao cường như Thanh La, Hồng Tiêu, lại yên tâm để các ngươi làm thị nữ bên cạnh, sao ta có thể là hạng tầm thường cho được?"
Sử Vô Song cắn răng, không nói gì, cũng chẳng dám thừa nhận là do mình tự biên tự diễn.
Chỉ là Khúc Cửu Nhất không để ý điều này là được.
"Ta không biết các ngươi nhận bao nhiêu tiền để tới đánh ta.
Chỉ là rất rõ ràng rằng lần kinh doanh này của các ngươi lỗ to rồi" Khúc Cửu Nhất đi tới trước mặt mấy người ra tay thất bại kia, cố ý nói, "Nếu ta là các ngươi, gì thì cũng phải tìm người sau màn đòi bồi thường tổn thất gấp đôi mới được.
Trước khi ra tay, cũng chẳng nói rõ đối tượng cần đánh là mạnh hay yếu, chẳng có đạo lý làm kinh doanh gì cả"
Những người này vốn còn có chút oán hận Khúc Cửu Nhất, sau khi nghe Khúc Cửu Nhất nói xong, mục tiêu thù hận của bọn họ lại đổi rồi.
Người đời chính là như vậy, nạt thiện sợ ác.
Bây giờ bọn họ không hận Khúc Cửu Nhất được thì chỉ có thể hận cái người đã để bọn họ ra tay.
Sử Vô Song quỳ ở một bên, trong lòng hận không thể chém Khúc Cửu Nhất ra thành từng mảnh.
Người này phạt quỳ nàng quỳ rồi, còn ở nơi này chê chuyện chưa đủ lớn, lại còn kiếm chuyện cho nàng ta? Nàng ta đã có thể dự đoán ra được sau này mình sẽ dây dưa với mấy người kia như nào rồi.
Đúng là đáng ghét!
"Niềm vui của hôm nay rất khá" Khúc Cửu Nhất cười, "Hy vọng ngày mai các ngươi cũng phải nỗ lực nhiều hơn, để cuộc sống của ta có chút khác thường mới tốt"
Nhìn thế nào cũng phải hạ độc y nè, ám sát y nè, hãm hại các kiểu nè.
Nếu không cứ cảm thấy y tới thế giới võ hiệp phí công ghê.
Ài, đời người nếu như mãi suôn sẻ thì cuộc sống phải nhàm chán cỡ nào nha.
Nếu người khác biết được ý nghĩ lúc này của Khúc Cửu Nhất, sợ rằng sẽ hận tới mức đâm đầu vào tường mất.
Nhưng bây giờ Khúc Cửu Nhất đúng là nghĩ như vậy thật, danh lợi tiền tài y đều chẳng thiếu, địa vị quyền thế y muốn gì có nấy, còn về mỹ sắc võ công ấy hả, cái y có càng là đẳng cấp hàng đầu mà.
Cái người đời chăm chăm đeo đuổi, y đều có hết rồi, bây giờ cái y thiếu cũng chỉ có niềm vui trong cuộc sống mà thôi.
Nói xong mấy lời khiến người khác căm hận, Khúc Cửu Nhất dẫn Tạ Tụ rời đi.
Còn về Sử Vô Song, chẹp, đoạn kịch của con nha đầu nhỏ này, thủ đoạn còn hơi non.
Cũng may đây là thế giới võ hiệp, nếu ở trong phim cung đấu, sợ là sống không qua một tập.
Khúc Cửu Nhất gây hấn bên này xong là phủi mông rời đi, để lại Sử Vô Song phải đối mặt với cục diện rối rắm này.
Nhưng Sử Vô Song hiển nhiên không dễ bị đánh bại như thế.
Ngược lại, biểu hiện của Khúc Cửu Nhất đã khơi dậy tính háo thắng của nàng ta.
Những ngày sắp tới, Khúc Cửu Nhất sẽ trải qua đủ các trò bịp bợm.
Chắc hẳn là Sử Vô Song cũng biết dùng võ công đánh không lại Khúc Cửu Nhất rồi nên chuyển qua dùng trí.
Ví dụ như bây giờ:
Khúc Cửu Nhất gặp phải tiết mục "bán mình chôn cha" của một thiếu niên tuấn tú.
Đối phương sống chết đòi làm trâu làm ngựa, làm nô làm tì cho y.
Khúc Cửu Nhất cũng chẳng khách sáo chi, đảo mặt bèn đưa người nọ tới trước cửa một nhà đại hộ, "Nếu ngươi đã muốn báo đáp ta, chi bằng vào ký khế ước bán thân với hộ nhà này, chắc là bán được trăm lượng bạc đấy"
Khuôn mặt của tiểu mỹ nhân diễn bán mình chôn cha chợt xanh mét.
Sử Vô Song âm thầm cắn răng, cảm thấy bản thân nghĩ sai rồi.
Toái Ngọc Cung đâu đâu cũng là mỹ nhân, cho dù đối phương thực sự là một nữ nhân, tiêu chuẩn nhìn trúng người cũng chắc chắn rất cao.
Thiếu niên nàng tìm được vẫn quá bình thường.
Mỹ sắc không được, đổi thành tiền tài thử xem.
Hôm ấy, Khúc Cửu Nhất gặp phải "cục vàng" rơi từ trên trời xuống.
"Công tử, bức tranh này của ta cần năm trăm lượng mới có thể bán, thiếu một hào cũng không được"
Sau đó, lại có một thường nhân đau lòng kể khổ, khuyên bảo thuộc hạ bên cạnh Khúc Cửu Nhất, "Bức tranh này cho dù ta tốn ba nghìn lượng bạc cũng phải mua lại nó"
Đây coi như là trò lừa kinh điển rồi.
Dù gì mua vào bán ra là có thể kiếm lại lợi nhuận gấp mấy lần, đối với người nghèo khó trong giang hồ mà nói càng không nghiêng về hướng bất lợi.
Chỉ là nếu như thực sự tốn năm trăm lượng mua bức họa này thì tiền đã ra khỏi ví đừng hòng mà quay về được.
Trong mắt Sử Vô Song, Khúc Cửu Nhất hớn hở tới một nơi tồi tàn như khách trạm kia, có thể thấy được là đang bị viêm màng túi.
Lại nói, Sử Vô Song sớm đã biết được tình trạng tài chính của Toái Ngọc Cung bây giờ rất bất ổn, nếu ra tay từ chỗ bạc này thì có thể đánh ngược lại Khúc Cửu Nhất một lần.
Nếu không có sự nghiệp phồn vinh của Tiêu Dao hoàn, Khúc Cửu Nhất nói không chừng còn cân nhắc có nên gặm một miếng không.
Nhưng bây giờ bạc của Khúc Cửu Nhất nhiều tới độ tiêu không hết, đương nhiên sẽ chẳng đặt chút tiền này vào trong mắt rồi.
Khúc Cửu Nhất hào hứng nhìn mấy người này diễn kịch mới thong dong tiếp lời, "Dăm ba năm trăm lượng, ta đương nhiên chẳng coi ra gì"
Người bán tranh gật gật đầu, "Công tử hào phóng, năm trăm ượng này cũng coi như ta và công tử kết giao bằng hữu.
Nếu là người khác, phải sáu trăm lượng ta mới bán"
"Thế các hạ cứ bán cho người khác đi, một trăm lượng mà thôi, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của nhà ngươi" Sắc mặt Khúc Cửu Nhất rất thành khẩn nói, "Ta và các hạ cũng coi như bằng hữu, nào có lý chiếm hời của bằng hữu đâu chứ?"
Người bán tranh:...!Không phải, ngươi nghe ta nói.
"Con người ta kết giao bằng hữu trước giờ chưa từng nhìn xem đối phương có tiền hay không, dù gì bọn họ đều chẳng nhiều tiền bằng ta" Khúc Cửu Nhất nói tiếp.
Người bán tranh nghe Khúc Cửu Nhất khoe mà nín họng.
"Khụ khụ" Tạ Tụ suýt nữa sặc nước trà.
Mới đầu người muốn bán Tiêu Dao hoàn lấy tiền là ai ý nhỉ?
Bây giờ Khúc Cửu Nhất nói lời này, ấy thế mà mặt vẫn tỉnh bơ? Thực sự là phục lắm, phục sát đất luôn.
Sử Vô Vong ở trong chỗ tối mắt chữ O mồm chữ A.
Nàng cảm thấy bản thân mình thua rồi.
Trên các phương diện, e rằng chẳng phải đối thủ của Khúc Cửu Nhất.
Mấy ngày tiếp theo gió yên biển lặng bất ngờ.
Khúc Cửu Nhất còn đang kiểm điểm bản thân, có lẽ y nên nới lỏng tay để Sử Vô Song cảm giác được chút hy vọng của thành công mới được.
Chẳng có ai chơi cùng như này chán quá.
May là Tạ Tụ lại đảm nhiệm làm vị Phật cứu khổ cứu nạn, đưa thiệp mời lên.
"Đại hội kim bồn tẩy thủ của quán chủ Trấn Nam võ quán Lâm Thiên Đức" Tạ Tụ đưa thiệp mời cho Khúc Cửu Nhất, "Ta có thể đưa ngươi theo, chỉ là nếu như vậy, ta phải tẩy lớp dịch dung này đi, dùng thân phận Tạ Tụ"
Nói tới đây, Tạ Tụ hơi chau mày.
Hắn không muốn xuất hiện trước mặt mọi người lắm.
Bởi vì danh tiếng về dung mạo và y thuật của y quá lớn, mỗi lần ra ngoài đều bị vây xem, rất dễ cướp đi sự chú ý của chủ nhân.
"Không sao" Khúc Cửu Nhất lập tức cất thiệp mời đi, rất nghiêm túc nói với Tạ Tụ, "Ta chắc chắn sẽ làm một sứ giả hộ hoa tuyệt vời.
Huynh cũng có thể đội đấu lạp đi, những người tới gây chuyện với huynh, ta sẽ không để họ tới gần huynh trong vòng ba bước chân"
Y vẫn còn lo tới lúc ấy Tạ Tụ bị người khác bắt đi mất mà.
Thần y giang hồ gì đấy, vừa nghe đã biết nguy hiểm vô số rồi.
Trước đó không thấy gì, bây giờ Khúc Cửu Nhất mới nhớ ra nghề nghiệp của thần y, ở trong giang hồ còn nguy hiểm hơn cả phản diện chuẩn mực là y.
Ba mươi vạn lượng, không thể bay nha.
Tạ Tụ nhìn bộ dạng rất muốn đi của Khúc Cửu Nhất, trong lòng bất lực thở dài.
Thôi vậy, nếu đã đi ra Toái Ngọc Cung cùng với Khúc Cửu Nhất thì lại đi thôi.
Nếu cứ để Khúc Cửu Nhất nhàn mãi, hắn cũng chẳng dám bảo đảm Khúc Cửu Nhất sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.
Hung thú nhân gian này, nên giám sát cho tốt.
Chút tâm hự của edit: Sắp tới thấy Tạ Tụ từ bất lực thành bất đắc dĩ hết một lượt.
Danh Sách Chương: