Tạ Tụ được đưa tới một nhà phú hộ.
Chỉ nhìn từ bên ngoài thì đây nhìn như một nhà hương thân phú hộ, không hề có chút dính dáng gì với giang hồ.
Người ở trong này cũng chỉ là người bình thường, chẳng có chút võ công nào.
Cho dù các đệ tử Toái Ngọc Cung qua cửa cũng sẽ không phát hiện nơi này có gì không đúng.
Càng chưa nói tới việc nhà này nằm ngay đoạn đường rộng rãi, phong cảnh tươi đẹp.
Cái gọi là ẩn mình trong trấn chính là như vậy.
Tạ Tụ vừa được Khúc Thu Thủy dắt vào phòng ngủ, còn chưa ngồi xuống ghế, ngoài cửa đã có năm, sáu nam tử vọt vào.
"Thu Thủy, nàng đã về rồi, có mệt không?"
"Có bị thương hay không Thu Thủy, ta xoa xoa cho nàng nhé thì sẽ không đau nữa"
"Thu Thủy, đây là ngọc bội ta tạo hình một cách tỉ mỉ cho nàng, nàng đeo lên xem có hợp không?"
....
Sự hỏi han ân cần của đám nam tử với Khúc Thu Thủy quả thực là săn sóc tới cực độ.
Chỉ là bọn họ rõ ràng đang quan tâm Khúc Thu Thủy nhưng đôi mắt lại không ngừng hướng tới chỗ Tạ Tụ.
Tạ Tụ vẫn là lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được thế nào là "ánh mắt như đao".
Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể thì chỉ e ánh mắt của họ cũng đủ chém mình ra thành vạn miếng.
"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, các ngươi đừng lo lắng như thế" Khúc Thu Thủy nhìn những nam tử đó lấy lòng mình, lại nhìn Tạ Tụ bên cạnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, sau khi bị bắt tới cũng chẳng có hành động quá khích, lập tức cảm thấy mấy tiểu nam sủng này thật chán ngấy, "Ta còn có chuyện quan trọng cần làm, các ngươi ngoan một chút, về nghỉ ngơi trước đi"
"Thu Thủy, người cũng bắt về rồi, có chuyện gì quan trọng hơn việc ở cùng chúng ta sao?"
"Nếu không, hôm nay chúng ta cùng nhau hầu hạ nàng?"
"Thu Thủy, ta học được một khúc mới, ta đàn cho nàng nghe nhé?"
...
Nhóm nam tử này cũng chẳng ngốc, sau khi họ thấy rõ diện mạo của Tạ Tụ thì cảm giác được nguy cơ to lớn.
Càng không cần phải nói hắn ta còn bị trói, có thể tùy ý để Khúc Thu Thủy làm việc.
Bọn họ dám chắc trăm phần trăm rằng một khi họ rời khỏi nơi này, Khúc Thu Thủy sẽ làm Tạ Tụ ngay.
Tới lúc ấy, khi Tạ Tụ được sủng ái rồi, nào còn có chuyện gì của bọn họ nữa?
Đáng giận, thật vất vả mới tiễn đi được một nửa đám người, không ngờ còn phải đối mặt với cường địch như Tạ Tụ!
Quả nhiên, Thu Thủy là tốt nhất, chỉ có nam tử hoàn mỹ nhất trên thế gian mới xứng đôi với nàng.
Nếu ta có thể trở thành người duy nhất bên cạnh nàng, có phải đồng nghĩa với việc ta sẽ trở thành nam tử xuất sắc nhất thiên hạ này không?
"Được" Khúc Thu Thủy đã có hơi không kiên nhẫn, giọng cũng chẳng còn khách khí nữa, "Trước kia ta nói với các ngươi như thế nào? Khi ta làm đại sự, đừng tới quấy nhiễu ta.
Các ngươi luôn miệng nói yêu ta thực ra là chẳng hề tin tưởng ta"
"Sao sẽ..."
"Các ngươi không tin ta mới có thể như thế" Khúc Thu Thủy trực tiếp đánh gãy lời bọn họ, nét mặt đau khổ lại tản mát mị lực ai oán động lòng người.
Cường giả yếu thế thường khiến người khác rung động.
Huống chi người này còn là Khúc Thu Thủy?
Những nam tử đó bình thường rất ít khi thấy Khúc Thu Thủy có tư thái như vậy, một đám mắt nhìn thẳng, trên mặt cũng dần hiện lên sự ảo não.
Là bọn họ không đúng rồi!
Vậy mà lại đi nghi ngờ Thu Thủy?
Thu Thủy nào phải hạng người bị mê hoặc bởi sắc đẹp.
Nàng bắt Tạ Tụ chỉ là vì lấy lại Toái Ngọc Cung thuộc về nàng mà thoi!
"Nếu ta lựa chọn các ngươi thì đương nhiên sẽ yêu các ngươi.
Nếu giữa chúng ta mà chút tin tưởng cũng chẳng có thì có lẽ, cũng tới lúc ta phải rời đi rồi" Khúc Thu Thủy hơi rũ mắt.
"Đừng, Thu Thủy, chúng ta nghe nàng là được"
"Đúng vậy, chúng ta chắc chắn tin nàng"
"Thu Thủy, nàng cứ làm việc đi, chúng ta sẽ ngoan, chắc chắn không gây rối"
Mấy nam tử này vốn chẳng phải đối thủ của Khúc Thu Thủy, chỉ dăm ba câu cộng thêm chút thủ đoạn yếu thế đã khiến họ ngoan ngoãn rời đi.
Trước khi rời đi, còn nở nụ cười lấy lòng với Khúc Thu Thủy, sau đó biết ý đóng cửa lại.
Tạ Tụ quả thực cạn lời cứng họng.
"Ngươi nhìn dáng vẻ của họ xem, có giống mấy tiểu thiếp ở những nhà cao cửa rộng kia không?" Khúc Thu Thủy quay đầu, thấy bộ dáng bất động như núi của Tạ Tụ, trong lòng càng thấy vừa lòng, "Bọn họ đã từng rất thông minh nhưng dần dần, khi bọn họ nhìn thấy thế giới chỉ còn mỗi ta, bọn họ sẽ tự trở nên ngu ngốc.
Dẫu là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần bị cầm tù thì sẽ biến thành cái dạng này"
Nói tới đây, Khúc Thu Thủy liếc mắt nhìn Tạ Tụ một cái, "Cho nên nói, nam tử trên đời này vẫn quá giảo hoạt.
Bọn họ dùng hết mọi lời dễ nghe để trói buộc nữ tử trong một căn nhà nhỏ rồi lại ghét các nàng kiến thức thiển cận.
Nếu ta thân là chủ của Toái Ngọc Cung, vì sao lại không thể làm theo cách ngược lại?"
"Tạ Tụ, khi ngươi bị Khúc Cửu Nhất hay ta kim ốc tàng kiều một đoạn thời gian, ngươi cũng sẽ biến thành cái dạng như vậy, gì mà nhi tử thế gia phong độ, gì mà thần y đệ nhất thiên hạ kiêu ngạo, chỉ e sẽ chẳng còn dư lại chút gì cả, ngươi có sợ không?"
Khúc Thu Thủy cố ý nói.
Tạ Tụ chỉ hơi ngước mắt, nhàn nhạt đáp một câu, "Ta không biết"
Khúc Thu Thủy càng có hứng thú với Tạ Tụ, không chỉ bên ngoài mà còn cả bên trong.
Nhìn mãi những người đó hoặc a dua nịnh hót hoặc là si mê nàng mới thấy những người như Tạ Tụ lại vô cùng hiếm.
Mấu chốt là hắn cũng chẳng phải giả bộ mà thực sự coi Khúc Thu Thủ như người thường.
Hệt như thứ hắn đối mặt chẳng phải là nguy cơ lúc nào cũng mất đi tính mạng mà chỉ là một đối tượng nói chuyện phiếm bình thường.
Loại cảm giác này thực ra Khúc Thu Thủy chưa từng trải nghiệm qua.
Càng đừng nói tới việc Tạ Tụ còn là người của Khúc Cửu Nhất.
Chỉ riêng điểm này thôi, dù Tạ Tụ có khuôn mặt bình thường thì Khúc Thu Thủy vẫn sẽ có hứng thú với hắn.
"Bọn họ thực sự thích ngươi mới có thể vụng về như vậy" Tạ Tụ thở dài.
Nếu nam tử thích một nữ nhân, ánh mắt ấy sẽ chẳng thể giấu được, hệt như khi nữ tử thích một nam nhân nào đó, vừa nhìn là sẽ thấy được.
"Người thích ta luôn có rất nhiều" Khúc Thu Thủy vung tay, chẳng để bụng, "Nhưng chỉ toàn là dong chi tục phấn.
Tạ Tụ, ta thực sự thích ngươi.
Nếu ngươi bằng lòng gật đầu, ta cũng có thể không làm hại người, chờ ta lấy được Toái Ngọc Cung rồi, ngươi vẫn là trưởng lão của Toái Ngọc Cung ta như cũ, dẫu có là nghiệt tử kia của ta, ta cũng có thể giữ một mạng cho nó.
Sao nào, giao dịch này được chứ?"
Tạ Tụ không khỏi nở nụ cười.
"Có gì đáng buồn cười?" Khúc Thu Thủy hiếu kỳ nói.
"Ta cười tiền bối bà" Tạ Tụ cười rộ lên hệt như gió tháng ba, mưa tháng năm, dịu dàng vô cùng, lại khiến người khác bất giác vui sướng, "Nếu bà thực sự có bản lĩnh tạo thành uy hiếp với Cửu Nhất, cần gì phải trói ta tới đây chứ?"
Sắc mặt Khúc Thu Thủy biến đổi, "Ngươi thực sự cho rằng ta không động vào ngươi sao?"
Tạ Tụ cũng chẳng thu lại nụ cười.
"Nghiệt tử kia của ta có tính cách gì ta hiểu rõ, nếu ngươi đã là người của ta, ngươi cho rằng nó sẽ còn cần ngươi sao?" Khúc Thu Thủy thấy Tạ Tụ tin tưởng Khúc Cửu Nhất như vậy, trong lòng chợt nảy ra sự sợ hãi.
Thực sự như chuyện bà ta giấu giếm kỹ càng bị vạch trần ra hết rồi vậy.
Không!
Bà ta tuyệt đối không thừa nhận trong lòng bà nảy sinh sự sợ hãi với đứa nhi tử Khúc Cửu Nhất này.
Khúc Thu Thủy chỉ tay, nội lực tràn ra từ đầu ngón tay, cắt ngang y phục của Tạ Tụ, lộ ra mảng ngực trắng.
Công tử thế gia được giáo dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ đương nhiên có da non thịt mềm so với mấy nam tử trên giang hồ nhiều.
Khúc Thu Thủy vươn tay, tựa như muốn sờ vào.
Tạ Tụ chỉ nhẹ nhàng nhìn bà ta.
Tay Khúc Thu Thủy dừng giữa không trung, đột nhiên phát hiện ngón tay có hơi cứng đờ.
Sao lại thế này?
Bà ta rõ ràng đã ăn Thiên sơn tuyết liên, độc dược hẳn không thể tạo thành thương tổn gì với bà ta mới phải.
Hơn nữa, trên người Tạ Tụ cũng chẳng có chỗ nào để giấu đồ mới phải.
"Người ngươi có độc?" Khúc Thu Thủy phản ứng rất mau, vừa rồi bà ta vẫn còn tốt, chỉ là sau khi y phục của Tạ Tụ bị cắt thì bà ta mới thấy không ổn.
"Toái Ngọc Cung có rất nhiều nữ tử" Tạ Tụ khẽ cười, "Trong số các nàng cũng có rất nhiều người muốn gần gũi với ta"
Khúc Thu Thủy gật đầu theo bản năng, dù sao nữ tử Toái Ngọc Cung có suy nghĩ gì bà ta cũng biết.
Một đại mỹ nhân như Tạ Tụ bày ở trước mặt không ăn một miếng thì chẳng phải là lãng phí sao?
"Cho nên, Cửu Nhất đã hạ cổ trên người ta" Tạ Tụ bình tĩnh nói, "Cổ mẫu trên người em ấy, cổ tử trên người ta.
Nếu những người khác tới gần ta, cổ tử trong cơ thể ta sẽ tản ra khí độc bức lui kẻ địch.
Nếu cứng rắn tới gần, vậy hôm sau chắc chắn sẽ bị độc phát mà chết.
Cho dù ngươi có Thiên sơn tuyết liên hộ thể, chỉ e cũng chưa chắc có thể lui về an toàn"
"Nó vậy mà dám hạ thứ đồ này lên người ngươi?" Khúc Thu Thủy khiếp sợ không thôi, "Loại cổ trùng cổ quái như vậy sao ta chưa từng nghe nói qua?"
"Chỉ cần có tiền cái gì cũng mua được?" Tạ Tụ cười khổ, "Khúc tiền bối, chuyện tới bây giờ ta cũng chẳng có gì khó nói được.
Ta thân là con cháu Tạ gia, cái gì cũng chẳng thiếu, hà tất phải sinh tồn gian nan ở Toái Ngọc Cung? Chỉ là vì ta thấy uổng cho một thân y thuật đệ nhất thiên hạ, một ngày vào Toái Ngọc Cung cả đời khó mà rời đi được.
Huống chi, Tiêu Dao hoàn kia còn có dấu tay của ta, ta càng chẳng thể rời đi được"
"Tiêu Dao hoàn đó quả nhiên là ngươi làm!" Ánh mắt Khúc Thu Thủy nhìn Tạ Tụ càng thêm kinh diễm.
Khoản lợi nhuận kếch xù của Tiêu Dao hoàn bà ta cũng nghe qua.
Bình tĩnh suy xét, nếu đổi lại là bà ta nắm giữ được một người vừa đẹp vừa biết kiếm tiền như Tạ Tụ, chỉ e cũng sẽ dùng hết mọi cách để trói chặt hắn.
Không, bà sẽ làm còn quá hơn cả Khúc Cửu Nhất, sẽ không để Tạ Tụ có cơ hội rời khỏi mình một giây nào, càng chẳng để Tạ Tụ bị người khác bắt mất.
Khúc Cửu Nhất chung quy vẫn quá coi thường bà!
"Ngươi yên tâm, nếu ta bắt được Khúc Cửu Nhất nhất định sẽ giải cổ cho ngươi.
Nếu ngươi không muốn người khác động vào ngươi, ta cũng sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi, tuyệt đối không cưỡng ép ngươi" Sau khi Khúc Thu Thủy biết Tiêu Dao hoàn có Tạ Tụ nhúng tay vào, lại dập tắt tâm tư muốn sở hữu Tạ Tụ.
Chỉ cần người của Tạ Tụ còn ở đây, bà ta luôn có cơ hội ăn được thịt.
So với bạc trắng, nam nhân gì đó vẫn có thể dẹp sang một bên.
Còn về Tạ Tụ có khả năng nói dối gì đó, Khúc Thu Thủy lại chẳng nghi ngờ gì.
Trên giang hồ, ai cũng biết Tạ Tụ là quân tử có giáo dưỡng, người như vậy sao sẽ nói dối? Nếu thực sự nghi ngờ thì đi kiểm tra thật giả một phen, cũng chẳng trễ nải việc gì.
Khúc Thu Thủy cởi lụa trắng trên người Tạ Tụ, thuận miệng nói, "Lát nữa ta sẽ gọi người đưa tới cho ngươi một kiện y phục mới, ngươi cứ ở nơi này trước đi.
Nếu ngươi thành thật, ta tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi, ngược lại sẽ dùng lễ tiếp thượng khách để đối đãi ngươi"
Tạ Tụ dở khóc dở cười.
Thật sự không ngờ tới, tên tuổi thần y đệ nhất thiên hạ của hắn cộng cả thân phận Tạ gia cũng chẳng đủ để Khúc Thu Thủy thay đổi thái độ.
Kết quả, hắn vừa nói tới Tiêu Dao hoàn là do hắn luyện chế, à, chưa nói thẳng là do hắn luyện chế thì đãi ngộ đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giang hồ này, bất ổn.
Sau khi Khúc Thu Thủy rời đi, Tạ Tụ khẽ thở dài, hệt như đang nghi ngờ nhân sinh.
"Khi nào thì ta hạ cổ cho huynh hửm?" Trên nóc nhà, Khúc Cửu Nhất mở một miếng mái ngói ra, từ trên cao nhìn xuống Tạ Tụ, cười hỏi.
"Đương nhiên là khi em đồng ý ở bên cạnh ta" Tạ Tụ chậm rãi rót cho mình một ly trà, nhàn nhã ngồi xuống ghế, "Tất cả đều thuận lợi.
Quả đúng như lời em nói, Khúc Thu Thủy tới rồi"
"Bà ta cũng chỉ thông minh tới mức đấy thôi" Khúc Cửu Nhất trả lời, "Huynh cũng chẳng kém.
Ta thực sự muốn để người trong giang hồ nhìn dáng vẻ hiện tại của huynh, ai bảo huynh không biết nói dối? Đáng tiếc, bọn họ cũng chẳng biết đại mỹ nhân Ngô thị vang danh một thời là huynh giả dạng, nếu không Khúc Thu Thủy cũng sẽ chẳng yên tâm về huynh như vậy"
Chỉ có thể nói, thứ như ấn tượng cố định quả thực hại chết người.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết lừa người, lại chẳng biết nam nhân xinh đẹp mới càng biết lừa người, mới giết người chẳng thấy máu!
Bọn họ còn dùng ánh mắt khi trước để nhìn Tạ Tụ thì có thể không bị hố được không? Người như Tạ Tụ nếu chơi tâm kế với người khác quả thực là đen mù đen mịt.
"À, Cửu Nhất, nhìn từ góc này, em mặc nữ trang cũng rất đẹp" Tạ Tụ ngẩng đầu, cẩn thận thưởng thức dáng vẻ hiện giờ của Khúc Cửu Nhất.
Hắn hình như đột nhiên hiểu ra được tại sao trước kia Cửu Nhất luôn muốn hắn mặc nữ trang.
Cảm giác này đúng là không quá tệ.
Tạ Tụ chưa nói dứt lời đã thấy Khúc Cửu Nhất sầm mặt.
Nhưng xét tới lời hứa trước đó với Tạ Tụ, Khúc Cửu Nhất cũng chỉ hạ mềm giọng, nhẹ nhàng nói, "Tri Vân, huynh xem, ta đã mặc nữ trang như lời huynh nói rồi.
Bây giờ ta ăn mặc như vậy cũng không tiện hành động, ta có thể đổi về không?"
"Vậy thì không được" Tạ Tụ cứng rắn từ chối, "Là em đồng ý với ta, nếu ta giúp em lừa Khúc Thu Thủy, em sẽ đáp ứng một điều kiện của ta.
Vì thế, cổ ta toàn là dấu hôn của em.
Vì em, ta gần như phải lấy sắc dụ người rồi, em làm một chút chuyện cho ta hẳn cũng không tính là quá"
Lúc ấy, y cũng chẳng ngờ Tạ Tụ sẽ ra điều kiện này mà!
Khúc Cửu Nhất còn cho rằng Tạ Tụ sẽ đưa ra điều kiện gì mà giúp y chữa bệnh nửa năm hay một năm gì đấy.
Ngàn vạn lần chẳng ngờ được, trước đó còn bình yên, đợi khi y bắt đầu hôn cổ Tạ Tụ xong chuẩn bị lột y phục thì Tạ Tụ đột nhiên nói muốn nhìn y mặc nữ trang.
Dọa Khúc Cửu Nhất sợ tới mức héo người.
Tạ Tụ sao lại có ý tưởng kinh người như vậy?
Chẳng lẽ là vì y mở ra cánh cửa tới thế giới mới cho Tạ Tụ nên Tạ Tụ cũng định kéo y lên con đường mặc nữ trang không thể quay đầu này sao?
Khúc Cửu Nhất chỉ thích nhìn người khác không bằng lòng mặc nữ trang nhưng không đồng nghĩa với việc y bằng lòng mặc nữ trang.
"Chính mình không muốn đừng đẩy cho người khác, vì để đối phó Khúc Thu Thủy, hy sinh một chút có đáng gì đâu?" Tạ Tụ kéo tay Khúc Cửu Nhất, ôn nhu khuyên nhủ hồi lâu.
Cuối cùng, trong nụ hôn sâu của Tạ Tụ, Khúc Cửu Nhất vẫn mơ màng đồng ý.
Chuyện cũ nghĩ lại mà hãi.
Tạ Tụ chắc chắn đang trả thù mình!
"Khụ, không nói những cái đó nữa" Tạ Tụ biết còn nói tiếp như vậy thì Cửu Nhất thể nào cũng bùng nổ, vì để hắn có thể nhìn Cửu Nhất trong dáng vẻ này lâu hơn, hắn vẫn rất hiểu việc thấy được rồi thì phải thu liễm lại, "Cửu Nhất, một đường đi em có phát hiện gì không?"
"Thực ra cũng không có gì đặc biệt, nơi này hẳn chỉ là một chỗ ở lâm thời mà Hồng Liên đạo bố trí mà thôi.
Nhưng ta lại phát hiện, mẫu thân tốt này của ta hình như có chút vấn đề với võ công" Khúc Cửu Nhất quả nhiên bị kéo khỏi chuyện cũ, "Cho dù ta cố ý cách một khoảng nhưng trước sau ta vẫn đi theo mọi người, bà ta lại chẳng hề phát hiện ra có gì không đúng? Thực sự nằm ngoài dự kiến của ta.
Bởi vậy, thật ra có thể hiểu được vì sao bà ta chọn liên thủ với Hồng Liên đạo"
Chỉ e là tra mẫu tu hành võ công gặp phải vấn đề gì rồi.
Vậy cũng rất bình thường.
Với cách sống như của bà ta, hao tâm tốn sức ở nam sắc nhiều như vậy sao có thể tiến bộ mãi được? Hơn nữa, trước đó còn bị nhốt rất lâu ở Cực Lạc sơn trang, chỉ e tâm thái cũng chẳng được vững vàng như trước.
Người tập võ nếu không thể ổn định được chính lòng mình thì võ công dù có cao cũng có rất nhiều nhược điểm.
"Hồng Liên đạo đã có Thiên sơn tuyết liên, chắc cũng sẽ có loại dược khác.
Băng thiềm ta đưa cho em em phải mang theo bên người, tránh mắc mưu" Tạ Tụ không yên tâm, lại cẩn thận dặn dò lại.
"Yên tâm, ta đem theo rồi mà.
Huynh nghỉ ngơi trước đi, ta đi dạo một lát.
Hồng Liên đạo đúng là biết tìm chỗ, nếu không phải đi theo sau huynh thì ta chỉ e thực sự sẽ bỏ qua chỗ này" Khúc Cửu Nhất để mái ngói lại chỗ cũ, ngay sau đó biến mất vô tung.
Ở nơi khác.
Đại hội võ lâm.
Lão Tam như được thần trợ giúp, gần như đánh hết đám sát thủ nổi danh của Lê Hoa sát.
"Sát chủ, không thì ngươi tự lên đi, nếu ngươi thực sự là sát chủ, ta nghĩ, ta hẳn không phải đối thủ của ngươi" Lão Tam chĩa mũi kiếm về phía sát chủ Lê Hoa sát, trực tiếp đưa ra lời khiêu chiến.
Sát chủ Lê Hoa sát không đáp lại.
Tư thái hắn như vậy thực sự khơi dậy sự nghi ngờ trong lòng các sát thủ Lê Hoa sát.
Không đúng, sát chủ từ trước tới nay không thể trầm ổn tới mức nhẫn nhịn được như vậy.
Lão Tam sắp đạp Lê Hoa sát bọn họ dưới chân rồi, sao sát chủ không nói năng gì?
Chẳng lẽ, sát chủ này thực sự là giả?
"Thiếu chủ..." Trưởng lão Hồng Liên đạo lén tới gần Trần Thủy, hy vọng được Trần Thủy chỉ điểm ít nhiều.
Bọn họ tốn không ít sức lực vào Lê Hoa sát, nếu mất đi trợ lực này, tâm huyết lúc trước của bọn họ có thể thành công dã tràng rồi.
Bọn họ còn chưa nắm được sổ sách của Lê Hoa sát đâu!
Trên giang hồ, mượn tay Lê Hoa sát để giết người không chỉ có những tà môn ma đạo không mà cả môn phái chính đạo cũng tham dự bên trong.
Nếu có thể có được sổ sách của Lê Hoa sát, chẳng những có thể có được số bạc khổng lồ của Lê Hoa sát mà còn có thể mượn tin tức về sổ sách đó mà khống chế những người chính đạo.
Chỉ tiếc sát chủ Lê Hoa sát kia chết cũng chẳng chịu giao sổ sách ra mà lại lấy mạng đổi mạng, đồng quy vu tận với trưởng lão nào đó của Hồng Liên đạo mới khiến bọn họ cần dùng cách vòng vo như bây giờ để khống chế Lê Hoa sát.
Nhưng bây giờ, lão Tam này rõ ràng là muốn đối đầu với bọn họ.
Lúc trước quả là phải giết hắn!
"Không đúng..." Đôi mắt Trần Thủy gắt gao nhìn chằm chằm "Khúc Cửu Nhất" ở đối diện, cứ cảm thấy có hơi không đúng.
Quá im lặng.
Khúc Cửu Nhất đối diện tuy rằng thường bùng nổ sát khí, có đôi khi còn dùng nội lực trực tiếp đun nóng nước trà lạnh, thi triển võ công của mình nhưng một buổi chiều gần như không nói lời gì.
Đây tuyệt đối không phải tính cách của Khúc Cửu Nhất.
Lê Hoa sát bị đánh thảm như vậy, Khúc Cửu Nhất hẳn phải có mấy lời châm chọc mỉa mai mới phải, tuyệt đối không thể ung dung như vậy, đem sân khấu nhường cho lão Tam trên đài.
Hơn nữa, số lần y dùng võ công có hơi nhiều nhưng vốn chẳng cần thiết.
Hành động này quả thực như để chứng minh y thực sự là Khúc Cửu Nhất!
Chớp mắt, sắc mặt của Trần Thủy biến đổi.
"Nếu hắn lúc trước không giết được lão Tam, lúc này phải giải quyết hoàn toàn" Trần Thủy vội vàng đứng dậy, "Ta có một số việc phải rời đi trước"
"Thiếu chủ, vậy Toái Ngọc Cung?"
"Ngu ngốc, chúng ta trúng kế rồi! Nữ nhân Khúc Thu Thủy kia chỉ e trúng kế rồi, ta phải qua đó một chuyến"
"Thiếu chủ, ngài không thể cứ vậy liền qua gặp Khúc Thu Thủy, thuộc hạ đi cùng ngài"
Trần Thủy chẳng để ý tới những gì thuộc hạ kia lo lắng, bây giờ hắn chỉ hy vọng nữ nhân ngu xuẩn kia đừng để lộ quá nhiều, tránh cho Khúc Cửu Nhất bắt được nhược điểm!
Mắt thấy thiếu chủ Hồng Liên đạo phải rời đi, không ít chưởng môn nhìn về phía hắn.
"Trần thiếu chủ phải đi?" Tạ Anh nhìn sắc trời, biết Trần Thủy hẳn đã đoán được ra rồi, tiếc rằng lúc này sợ là đã chậm.
Ca ca và Khúc Cửu Nhất hẳn đã thăm dò thực hư Khúc Thu Thủy xong rồi.
"Vẫn mong thiếu chủ chờ một lát, chỉ cần một lát nữa là đại hội võ lâm hôm nay có thể kết thúc rồi" Tạ Anh lãnh đạm nói, "Khúc cung chủ Toái Ngọc Cung còn chưa đi đâu.
Ngài cứ đi như vậy thì có thể quay lại hay không còn chưa nói chắc được, lại cũng chẳng để Kim Phong tiêu cục chúng ta vào mắt"
"Không sai" Hàn Thừa Nặc ngụy trang thành Khúc Cửu Nhất cũng đứng lên ngay lúc này, nỗ lực học theo dáng điệu của Khúc Cửu Nhất, "Chẳng lẽ Trần thiếu chủ vội đi xử lý chuyện gì?"
Trần Thủy lạnh lùng quét mắt nhìn Tạ Anh và Hàn Thừa Nặc, sát khí hiện ra trong đáy mắt, "Các ngươi muốn cản ta?"
"Vậy cũng không phải có hay không" Tạ Anh cách xa, cũng chẳng bị sát khí của Trần Thủy làm cứng người, "Chỉ là trò hay sắp tới hồi kết.
Lê Hoa sát là do ngài mang tới, nếu sát chủ đổi người, chỉ e Hồng Liên đạo cũng phải có đôi lời giải thích mới được.
Nếu không ta nghĩ Lão Trương lâu ngồi ở sau, Thiên Cực thần giáo ở giữa, sau này cũng sẽ phải nghi ngờ đồng bạn mình quen có phải người mình quen thật hay không?"
Nói tới đây, Tạ Anh lại đưa mắt về phía Tạ Quyện đứng sau lưng Tôn An, "Dù sao, Tôn đại phu tam bất cứu có một đôi tay khéo léo trời cho, ngay cả giả mạo thần y Tạ Tụ cũng có thể tạo ra một người y như đúc, huống chi là người thường?"
Tạ Anh vừa dứt lời, các đệ tử Thiên Cực thần giáo và Lão Trương lâu quả nhiên bắt đầu có dị động.
Bọn họ gần như cảnh giác nhìn người bên cạnh mình, sợ là bọn họ đã bị Hồng Liên đạo thay đổi.
Những môn phái tà đạo vốn dĩ vì lợi ích mà đứng cùng với Hồng Liên đạo, nào có gì gọi là trung thành? Bây giờ, sát chủ Lê Hoa sát bị đổi người thần không biết quỷ không hay, giáo chủ hay chưởng môn họ thì sao?
Ai cũng không chắc chắn mà phải không?!
Mọi chuyện có lợi ắt có hại.
Hồng Liên đạo nếu lựa chọn kế thay mận đổi đào thì không thể trách Tạ Anh hắt nước bẩn về người nó được.
Chuyện đùa giỡn lòng người như này Tạ Anh có thể nói là cưỡi xe nhẹ chạy đường quen.
Bây giờ, sau lưng nàng là Kim Phong tiêu cục, có quan hệ mật thiết với triều đình, Trần Thủy cũng chẳng thể giở trò trước mặt nhiều người như này, gây hại cho nàng được.
Trong sân nếu có Kim Phong tiêu cục và Toái Ngọc Cung cùng chung ý chí, Hồng Liên đạo chẳng lẽ còn có thể cứng rắn chống lại sao?
Sắc mặt Trần Thủy chậm rãi thay đổi.
Hắn nhìn Tạ Anh thật sâu một cái, chính mình thực sự coi thường nữ nhân này rồi.
Người Tạ gia quả nhiên không thể xem thường.
"Ta nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm" Trần Thủy liếc nhìn sát chủ Lê Hoa sát, giọng điệu bình tĩnh, "Chuyện của Lê Hoa sát đương nhiên vẫn để tự Lê Hoa sát giải quyết"
Ngụ ý là để tâm phúc ngụy trang thành sát chủ Lê Hoa sát này đi lên đấu với lão Tam một trận.
Trần Thủy hơi nắm chặt tay, nụ cười trên mặt vẫn hoàn hảo không có khuyết điểm gì.
Một ván này, hắn thua..
Danh Sách Chương: