Các trưởng lão và đệ tử lúc này đã hoàn toàn bị cái tin tức đột nhiên nhảy ra này dọa cho đơ ra.
Nhưng sau ấy, các nàng cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Cung chủ bọn họ chỉ mới mười tám tuổi, lại là song tính, sớm vậy đã mang thai không tốt cho cơ thể.
Xét cho cùng, thần y này quá cầm thú rồi.
Có phải là quấn lấy cung chủ của bọn họ nhiều nên mới có thể khiến cung chủ nhanh chóng mang thai như vậy không?
Mọi người liếc nhìn Tạ Tụ, thấy dáng người y xuất sắc như vậy, thành thực tự hỏi, nếu như bọn họ cũng có một mỹ nhân như vậy chắc chắn cầm lòng chẳng đậu.
Trước kia cung chủ thấy ít, đương nhiên sẽ bị Tạ Tụ mê hoặc.
Hồ ly tinh đáng chết.
Chỉ là y biết săn sóc cho cung chủ, đưa thuốc cho cung chủ, cũng coi như biết điều một chút.
"Thuốc này vẫn nên do ngươi đưa qua đi" Trưởng lão đưa thuốc về lại, đưa vào tay Tạ Tụ, lại là một mặt nghiêm nghị, "Lúc cung chủ tắm gội trước giờ đều không thích có nữ tử tới gần, Tạ công tử tự mình đưa đi thì tốt hơn"
Dù gì cũng là cha của thiếu cung chủ bọn họ, mặc dù cảm thấy đây là một con hồ ly tinh nhưng nên nể mặt thì vẫn nên làm.
Trưởng lão tự giác nhạy bén.
Chúng đệ tử cũng đồng loạt lùi một bước, không muốn ló mặt.
Bọn họ tuy một lòng muốn câu dẫn cung chủ nhưng nếu cung chủ mang thai, bọn họ không dám làm loạn.
Nếu không nhỡ bụng cung chủ có chuyện gì, bọn họ có chết trăm lần cũng khó mà thoát tội.
Tạ Tụ có chút nghi ngờ nhưng nghĩ tới lỡ Khúc Cửu Nhất tắm mà sinh bệnh, tới lúc ấy lại không tiện cho hắn chữa trị thì sao?
"Cũng được" Tạ Tụ gật gật đầu, bưng thuốc đi vào.
"Trưởng lão, thích khách kia..." Đệ tử dè dặt tiến lên hỏi.
"Cung chủ ở bên trong, đừng nói là một thích khách, cho dù có một trăm người, cũng chẳng đáng để lo" Trưởng lão chẳng để ý gì vẫy vẫy tay, "Cung chủ mang thai là chuyện lớn, không thể coi thường.
Phân phó xuống dưới, sau này ở nơi cung chủ xuất hiện, không được có vũ khí sắc bén, những góc bàn cũng dùng vải mềm bọc hết lại, hiểu rõ chưa?"
"Rõ, trưởng lão"
Còn không đi thì thuốc nguội mất, tác dụng thuốc cũng sẽ giảm đáng kể.
Tạ Tụ nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi vào.
Chỉ là vừa vào chưa được mấy bước, Tạ Tụ mới bất giác nghĩ tới, lúc này Khúc Cửu Nhất đang ở bên trong tắm rửa.
Mặc dù nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhưng dù gì tuổi tác của Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất cũng cách nhau không nhiều, hơn nữa Khúc Cửu Nhất còn là người song tính khó thấy, có thể hoài thai sinh con, cho dù hắn bị bắt tới tặng cho Khúc Cửu Nhất nhưng Tạ Tụ nghĩ, bản thân nên tuân thủ lễ tiết.
Do đó, Tạ Tụ suy nghĩ, vẫn làm chút chuẩn bị.
Lại nhìn vào bên trong ôn tuyền.
Khúc Cửu Nhất dựa vào bên cạnh ao nước nóng, yên tĩnh hưởng thụ thời gian riêng tư của bản thân.
Trước đó ao ôn tuyền này không yên tĩnh như bây giờ, mỗi ngày y đều phát hiện ở trong ao có các kiểu mỹ nhân y phục trong suốt, còn có mấy người nhào vào.
Chỉ là bọn họ ai nấy đều bị Khúc Cửu Nhất quăng ra ngoài.
Dù gì cũng là trong giới võ hiệp, mọi người đều có nội lực, bị quăng ra vậy cũng sẽ không bị thương.
Quăng thêm vài lần, lại phạt bọn họ đi quét dọn nhà xí, bọn họ ngoan liền.
Hiện tại các nàng biết nơi này không phải là nơi họ tùy ý đi vào được, cũng không vô ích ném bọn họ nhiều lần như vậy.
Ngâm mình trong ao ôn tuyền, tâm trạng của Khúc Cửu Nhất tốt hơn nhiều.
Sự tức giận vốn có đã được bay sạch do đám mã tặc dùng mạng đổi ra, người thương đội bị mã tặc bắt cũng đưa cho ít tiền rời đi rồi.
Khúc Cửu Nhất cũng chẳng phải thánh mẫu, càng không tính thu bọn họ về Toái Ngọc Cung.
Dù gì bây giờ Toái Ngọc Cung nuôi đệ tử cũng đã nghèo rớt mồng tơi, nào có tiền nuôi thêm ai? Hơn nữa đối với bách tính bình thường mà nói, tổ chức trong võ lâm với bọn họ chẳng phải là một lựa chọn tốt đẹp.
Là một người bình thường, ít nhất cũng không cần sống cuộc sống lưỡi đao liếm máu.
Khúc Cửu Nhất cũng biết võ công hiện giờ của bản thân được xếp vào hàng tốt rồi, chỉ là lần này đấu với mã tặc càng khiến y thêm kiên định với sự thực rằng bản thân là một cao thủ đẳng cấp trong giang hồ.
Điều này khiến Khúc Cửu Nhất yên tâm hơn nhiều.
Dù gì trong Toái Ngọc Cung khen các kiểu y là kỳ tài ngút trời, suy cho cùng cũng là ếch ngồi đáy giếng, nói không chừng còn gây ra chuyện tức cười huênh hoang tự đại.
Bây giờ chạy ra ngoài cung mới biết thực lực của bản thân thực sự không phải nói phét.
Khúc Cửu Nhất lúc này cảm thấy an nguy tính mạng của bản thân đã có đủ đảm bảo rồi, những hiểu lầm kỳ quái kia y cũng chẳng để ở trong lòng..
Ngoài sống chết ra chẳng có chuyện gì lớn.
Khúc Cửu Nhất đang nghĩ như vậy bống nghe được từ xa truyền tới tiếng bước chân ổn định.
Rất tốt.
Nét mặt Khúc Cửu Nhất chợt trở nên lạnh lùng.
Y đã quẳng biết bao lần như vậy mà vẫn còn có người dám làm lơ mệnh lệnh của y đi vào đây? Cũng đúng, tính tình của mình gần đây tốt hơn nhiều, nếu không với tính khí bùng nổ của y lúc trước, nghe được lời đồn bản thân là song tính đã phải ra tay rồi.
Bóng đen một đường chạy như điên, chạy rồi lại chạy phát hiện người phía sau không đuổi tiếp nữa, trong lòng thấy may mắn đồng thời cũng có chút nghi ngờ.
Người Toái Ngọc Cung lúc nào lại dễ dàng tha thứ như vậy? Các nàng ở trên giang hồ là nổi danh không thể chọc được.
bọn họ dù không làm ra chuyện tàn nhẫn không có tính người gì nhưng trong mắt của những nhân sĩ giang hồ lớn tuổi cứng đầu, các nàng được coi là tà ma ngoại đạo.
Bóng đen không dám gỡ khăn che mặt xuống, chỉ có thể cảnh giác nhìn xung quanh.
Nếu như thực sự không còn cách nào, hắn cũng không muốn thử vận may ở Toái Ngọc Cung này đâu, hắn đã rút lui khỏi giang hồ bao nhiêu năm rồi!
Bóng đen có tự tin với khinh công của mình, hắn chuẩn bị nắm rõ nơi này xong lập tức nghĩ cách rời đi, sau đó tránh đi, chậm rãi tìm người trong Toái Ngọc Cung.
"Hóa ra là một con chuột"
Ngay lúc bóng đen cảnh giác, trái tim nảy lên cao thì một bàn tay thò ra, trực tiếp kéo khăn che mặt của hắn xuống, lộ ra khuôn mặt phong lưu tuấn lãng lại hiển lộ chút dấu tích thời gian.
Hửm?!
Bóng đen sợ hãi quay đầu nhưng mà mắt còn chưa thấy được thân ảnh của người tới, ngực hắn đã bị đạp cho một cái thật mạnh, cả người như tờ giấy mềm bay thẳng.
Bùm một cái, ngã xuống đất.
Bóng đen nôn ra một ngụm máu tươi, lại thấy thân ảnh kia không nhanh không chậm thắt đai eo y xong, sau đó đi về phía hắn.
Ấy...!ấy thế mà trẻ như vậy?!
Bóng đen thấy Khúc Cửu Nhất trẻ như không phải giả vờ vẽ mặt, khuôn mặt giật giật.
Hắn tung hoàng giang hồ bao nhiêu năm như vậy, tự thấy võ công không kém nhưng trong tay của thiếu niên này lại chẳng ra nổi một chiêu.
Nếu như tập kích về tình có thể tha nhưng bóng đen tự mình hiểu được, hắn mới nãy vẫn luôn nâng tinh thần cảnh giác lên cao nhất nhưng đối phương xuất hiện chẳng có chút dấu hiệu nào, có thể thấy thực lực của đối phương ở trên hắn.
Còn trẻ như vậy, lại là nam nhân, ngoài vị tân cung chủ của Toái Ngọc Cung ra, nhi tử của Khúc Thu Thủy Khúc Cửu Nhất ra chẳng còn ai khác rồi.
"Trước đó ta còn đang nghĩ, ta trở thành cung chủ của Toái Ngọc Cung này, môn phái võ lâm Trung Nguyên cũng chẳng có ai đưa quà sang, thực sự không hiểu lễ nghi gì, uổng cho mấy người tự xưng bản thân là lễ nghi của nước lớn.
Bây giờ xem ra, quà của mấy người không phải không tặng, chỉ là hơi chậm một chút" Khúc Cửu Nhất khẽ cúi đầu, nhìn rõ mặt của nam tử trung niên này, thực sự không biết người này là ai.
Hết cách, kỹ thuật vẽ tranh chân dung của cổ đại thực sự quá khó hiểu.
Khúc Cửu Nhất vận dụng tầm nhìn hết mức, ngoài người và vật, nam và nữ, những cái khác đều không phân biệt được.
"Khúc cung chủ nghĩ nhiều rồi, tại hạ chỉ là không cẩn thận đi nhầm vào đây, tuyệt không có lòng làm loạn" người áo đen cười một tiếng, biết tình thế mạnh hơn người, chỉ có thể xin tha.
"Ngay cả tên họ cũng không dám báo lên, không phải biểu hiện nên có của người đi nhầm" Khúc Cửu Nhất ung dung nói.
"Tại hạ Vương Chí, đệ tử của Thúy Phong Sơn..."
Lời còn chưa dứt, người áo đen đã bắt đầu kêu la.
Chân của Khúc Cửu Nhất dùng lực dẫm lên ngón tay của hắn.
Mười ngón nối liền tim, tay của hắn ngay lúc cảm thấy đau đã mất đi cảm giác.
"Nói dối" Khúc Cửu Nhất lạnh giọng nói, "Cho ngươi thêm một cơ hội, nói sự thực!"
Người áo đen đau tới độ đổ mồ hôi lạnh, phát giác khí thế cường đại của Khúc Cửu Nhất, chút tâm tư trong lòng cũng giơ tay đầu hàng.
Đây không phải người dễ lừa.
Thực tế thì Khúc Cửu Nhất vốn không thể phân biệt được người này nói thật hay không, cho dù là lời thật, y cũng muốn dẫm một chân như vậy.
Ở gần Toái Ngọc Cung có biết bao nhiêu trận pháp, muốn đi vào chẳng hề là chuyện đơn giản.
Người có thể xông được vào đây, khá tự tin với bản lĩnh của mình mà người kiêu ngạo luôn luôn thích coi người khác là đứa ngu.
"Tại hạ...!Tại hạ Ninh Tuyền Danh, đồ đệ bất hiếu của Thủy Vân Môn, tham kiến Khúc cung chủ, trước đó đã có nhiều chỗ thất lễ, vẫn xin bỏ qua cho"
Thủy Vân Môn, Thúy Phong Sơn, cũng coi như thế lực số một số hai trong võ lâm Trung Nguyên.
Hiện nay trên giang hồ, có câu "Một Cung hai Môn ba Sơn bảy Phái mười hai Bang".
Mà Cung trong ấy, đương nhiên là Toái Ngọc Cung.
Còn "hai Môn" là chỉ Thủy Vân Môn và Phá Sơn Môn.
Trong ấy, Phá Sơn Môn chủ yêu là nổi tiếng về thuật cơ quan trong võ lâm Trung Nguyên còn Thủy Vân Môn tinh thông kỳ môn độn giáp*.
*Có thể bạn đã biết nhưng tui chưa biết: Kỳ môn độn giáp từ ghép từ ba khái niệm "kỳ", "môn" và "độn giáp".
Nó cũng được hiểu là thiên, địa, nhân, "kỳ" xác định thời gian, "môn" – không gian, "độn giáp" là khi tích hợp thời gian và không gian, một kết luận được rút ra theo thuật toán số học và các phép đo tương ứng được thực hiện (Cre: phongthuytamnguyen.com)
Ninh Tuyền Danh người này, Khúc Cửu Nhất từng nghe nói qua một ít rằng hắn là thiên tài số một số hai của Thủy Vân Môn, thuở thiếu thời còn phá được trận pháp hộ sơn của Thúy Phong Sơn, một lần thành danh cũng trở thành tử địch của Thúy Phong Sơn.
Trận pháp hộ sơn trong võ lâm là vấn đề thể diện, Ninh Tuyền Danh này đạp vỡ thể diện vang danh của môn phái nhà người ta, đương nhiên phải bị báo thù.
Lại nói thêm, Thúy Phong Sơn và Ninh Tuyền Danh chẳng oán chẳng thù lại bị người trong võ lâm vô cớ cười nhạo, ai mà nhịn được? Võ lâm giang hồ cũng có quy tắc của nó.
Bởi vì hắn, đệ tử Thủy Vân Môn hầu như không dám một mình ra khỏi cửa, tránh để bị Thúy Phong Sơn báo thù.
Cuối cùng, Ninh Tuyền Danh một mình làm một mình chịu, tự rời khỏi môn phái, Thủy Vân Môn và Phá Sơn Môn mới hòa giải được.
Nếu thực sự là hắn, có thể vượt qua trận pháp của Toái Ngọc Cung xông vào đây cũng có thể hiểu được.
"Hóa ra là Ninh tiên sinh" Khúc Cửu Nhất nhanh chóng nhớ ra chuyện của hắn ta trong đầu, giọng trào phúng, "Ta nhớ rằng Ninh tiên sinh hẳn đã rửa tay gác kiếm, quay về làm phú ông rồi.
Sao nào, người sống tới nửa đời cảm thấy đời này của mình quá tầm thường nên quyết định ở thời khắc mấu chốt của sinh mạng đi phá trận pháp của Toái Ngọc Cung ta một lần, mượn lần này quay trở lại giang hồ sao?"
Ninh Tuyền Danh nghe xong mồ hôi lạnh rơi xuống.
Đây nói là ra đâu với đâu đấy?
Nếu truyền ra, không chỉ y không được yên ổn, sợ rằng ngay cả Thủy Vân Môn cũng bị Toái Ngọc Cung báo thù.
"Khúc cung chủ, ta tuyệt không có ý này"
"Ta nghe nói Ninh tiên sinh tính tình phong lưu, kiều thê mỹ thiếp ở đầy sáu gian trong ngoài ở trong nhà, chẳng lẽ Ninh tiên sinh cảm thấy người trong nhà không thỏa mãn được ngươi, chạy tới Toái Ngọc Cung ta trộm hương cắp ngọc?" Giọng của Khúc Cửu Nhất đã có chút lạnh băng.
"Không không không, tuyệt đối không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy" Ninh Tuyền Danh thấy Khúc Cửu Nhất càng nói càng quá đà, đây là tiết tấu muốn hắn chết rồi, đâu dám che dám giấu gì nữa?
"Khúc cung chủ xem xét cho, tại hạ là vì Tạ Tụ Tạ thần y mới tới đây" Ninh Tuyền Danh vội vàng nói.
Tạ Tụ mới bưng canh tới bèn nghe được câu này, cơ thể bất giác cứng đờ.
Ánh mắt của Khúc Cửu Nhất thuận đà nhìn về phía Tạ Tụ, trên mặt lộ ra ý cười.
Í chà.
Thần y này, cũng chẳng chính nhân quân tử như vậy nha.
Chút tâm hự của edit: Bình thường thấy bé Nhất nhoi nhoi vậy thôi chứ bạn bé bật mode võ công lên đúng là xách dép chạy ếu kịp.
Danh Sách Chương: