Ba người Trầm Khinh Trạch được đại bàng chở trên lưng bay lượn phía chân trời mênh mông bát ngát, vạt áo đen phần phật tung bay trong mây ngàn gió lớn.
Tay y đang vuốt ve lông vũ mềm mại trên cổ đại bàng, híp mắt, quay đầu nhìn về hướng núi Dạ Thần phía xa xa, ánh mắt xa dần.
Từ giây phút Trầm Khinh Trạch trở tay tàn sát cả quảng trường, lại "triệu hồi" ra được bóng ảnh của cự long, khiến Côn Bằng cường mạnh kinh sợ mà thối lui, làm cho ánh sáng mặt trời xuất hiện trở lại, nhất cử nhất động của y lọt vào trong mắt của Nhan Túy đều vô cùng khó hiểu.
Nhan Túy ngồi bên cạnh y, một tay chống lên sườn mặt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như có thể từ mặt y mà nhìn đến nở ra được một đóa hoa vậy.
Thế nhưng lại không biết rằng trong tầm mắt của Trầm Khinh Trạch, y đang điên cuồng mà kiểm tra phần nhận thưởng nhiệm vụ trong bảng giao diện chính, căn bản chẳng hề quan tâm đến tình hình bên ngoài.
Quay về ba tiếng trước--------
Côn Bằng vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ đối mặt với "Cự Long" rình mò trộm trứng cuối cùng cũng đành quyết định rút lui là thượng sách.
Luận về mặt tôn ti vai lứa, Côn Bằng và long tộc đều là thượng cổ đại yêu, là thiên địch của nhau, nếu là bình thường, đôi bên một khi đánh nhau thì đều sẽ khiến cho trời đất đảo lộn, mây gió đổi màu, giết nhau đến mấy ngày mấy đêm cũng khó phân thắng bại.
Thế nhưng con Côn Bằng làm ổ trong núi Dạ Thần này lại chưa hồi phục sau sinh xong, sức mạnh suy giảm nhiều, tự mình biết rằng không đánh lại cự long, lại phải bảo vệ cho con của mình, cuối cùng, sau khi cân nhắc, nó quyết định bỏ chạy.
Móng vuốt bị nó chôn vùi trong lòng núi nay đội đất trồi lên, chân trái chân phải quắp lấy hai bên tổ, vươn cái đầu cao cao khổng lồ ra, mở cái mỏ cong màu đen, ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài.
Đôi cánh rũ xuống như áng mây cũng theo tiếng thét mà mở ra, đập gió, chấn động đến cả nghìn cây số, bóng lưng sừng sững như núi, lúc bay lên lưng đội trời xanh, gió lốc lan xa nghìn dặm!
Đợi cho bụi đất lắng xuống hết, Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy đang trốn trong hang động mới chui ra từ đống đất đá hỗn loạn.
Bấy giờ mới bất ngờ phát hiện rằng đỉnh hang động vốn đen thăm thẳm hệt như bị cắt ngang vậy, núi Dạ Thần tựa như bị người ta cạo mất đầu, lòng núi trống rỗng mênh mông, chẳng có gì cả.
Hóa ra cả nửa ngọn núi đều là cơ thể của Côn Bằng, phía dưới là nơi để nó ấp trứng, đại yêu chạy rồi, ngọn núi cũng trở nên trống huơ trống hoác.
ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu xuống, suối nước nóng chảy bên trong, dưới lòng núi hệt như bụi vàng tản mác, phản chiếu với ánh nắng đẹp không sao tả xiết.
"Hệ thống: chúc mừng người chơi đã dùng chính sức lực của mình để hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện chính! Bạn đã đánh bại âm mưu của phản động sau màn, cứu những người lớn tuổi thoát khỏi thảm cảnh bị tế sống, thành công đánh đuổi đại yêu Côn Bằng, giúp thành Uyên Lưu đang chìm trong bóng tối thấy được ánh sáng mặt trời trở lại, dũng khí, sự nhạy bén, phẩm đức và công lao của bạn sẽ được khắc sâu trong lòng của mọi người!"
Trầm Khinh Trạch đang xuất thần nhìn ngắm bầu trời xung quanh cuối cùng cũng hồi tỉnh lại dưới âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống.
Tinh thần y chấn động, một loại cảm giác mãn nguyện và kích động của lão nông dân khi đạt được thu hoạch mùa màng lớn đột nhiên xuất hiện------
Không uổng công y cửu tử nhất sinh, trải qua nhiều vất vả, phần thưởng nhiệm vụ cốt truyện cuối cùng cũng đến rồi!
Ngay sau đó, một danh sách phần thưởng hiện ra trên trang chủ khiến y gom không xuể.
"Vì bạn hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ một mình, không hợp tổ đội với người chơi khác nên định mức phần thưởng sẽ được nâng lên 10%, đồng thời nhận được danh hiệu "độc hành hiệp khách". Khi trang bị danh hiệu này, sự nhanh nhẹn được +10 điểm."
"Người chơi trong quá trình làm nhiệm vụ cốt truyện chính tổng cộng đạt được 10 vạn giá trị kinh nghiệm, thăng cấp lên lv.25, toàn bộ thuộc tính tăng lên, 5 thuộc tính hiện tại: sức mạnh 420, nhanh nhẹn 210, phòng ngự 190, ngộ tính 200, mị lực 80."
Trầm Khinh Trạch thấy giá trị mị lực của mình tăng như điện xẹt thì vui muốn khóc.
"Người chơi nhận được phần thưởng tiền: bạc x5000, tử tinh x100, hệ thống mở khóa cửa hàng cấp 2, tử tinh có thể dùng để mua những đạo cụ đặc biệt hiếm có."
Đến rồi đến rồi! Tiền nạp game! Trang bị hiếm! Skin đẹp!
Nội tâm Trầm Khinh Trạch dâng trào, kích động mà tận lực chà xát hai tay, âm thanh báo thưởng của hệ thống lại tiếp tục:
"Người chơi mở khóa hệ thống kỹ thuật trồng cây, tự động mở khóa kỹ thuật trồng cây cấp 1! Một phần bản vẽ mẫu chế tạo đã được làm mới hơn."
Trầm Khinh Trạch lộ ra nụ cười mỉm, có hệ thống trồng cây rồi, 40 mẫu đất trong nhà cùng với tiệm rèn kia đều có khả năng phát triển rồi.
"Do người chơi hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện chính một cách xuất sắc, chúc mừng người chơi đạt được một lần cơ hội vào phòng bí mật rút thăm trúng thưởng quà miễn phí, người chơi có thể lựa chọn sử dụng ngay lập tức hoặc giữ lại cơ hội rút thăm sau. Chú ý: một cơ hội rút được 10 lần liên tiếp, nhất định sẽ nhận được đạo cụ vật phẩm vàng kim hiếm có."
Phòng bí mật!
Trầm Khinh Trạch lộ vẻ ngạc nhiên, tuy rằng y đời trước có thiết kế hệ thống phòng bí mật để rút thăm trúng thưởng nhưng vẫn còn chưa kịp đặt bảo bối vào trong đó nữa!
Bây giờ còn có vụ rút liên tục 10 lần bảo đảm ra được hàng ssr (super super rare/siêu siêu hiếm)?!
Trầm Khinh Trạch không do dự mà chọn lựa cơ hội rút hết thưởng, nhưng việc rút ra được kỳ tích thì đối với y mà nói là không có khả năng tồn tại.
Nhắc nhở thưởng dài dòng rốt cuộc cũng kết thúc, đối với thế giới bên ngoài mà nói thì chẳng qua cũng chỉ mới có vài giây qua đi.
Thanh niên hài lòng hả dạ hồi thần, bất ngờ đối diện với một đôi mắt màu hổ phách, thành chủ với dung nhan tuấn tú gần trong gang tấc, cũng chẳng biết đã nhìn chằm chằm vào y bao lâu rồi.
Trầm Khinh Trạch nhè nhẹ bình ổn lại hô hấp nhẹ nhàng, nhướng nhướng mày:
"Thành chủ đại nhân đang nhìn gì vậy?"
Nhan Túy chậm rãi thẳng lưng dậy, thâm sâu nói:
"tôi đang nghĩ, anh cuối cùng là làm thế nào để đánh đuổi khiến cho thượng cổ đại yêu như Côn Bằng ấy phải rút lui, đấy là sức mạnh gì?"
Trầm Khinh Trạch hé hé miệng, giọng đều đều:
"Đó là sức mạnh của khoa học."
"Khoa học là cái gì?"
Nhan Túy khom người ghé lại gần, muốn hỏi thêm cái gì nữa, dư quang ánh mắt lại thoáng thấy một quả cầu hình trứng đang với tốc độ cực nhanh mà rơi xuống, "vụt" một tiếng rơi xuống suối nước nóng sâu không thấy đáy trong lòng núi, nước bắn lên làm ướt hết cả người hai người họ.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cùng nhất trí:
"Qua xem thử."
Trầm Khinh Trạch tìm ra được một con dốc thoải, đất đá nơi đó chồng lên nhau tạo thành một sườn dốc đá nhỏ, hai người men sườn đi xuống, dọc theo bờ nước mà chậm rãi tìm kiếm.
Hồi lâu sau, quả cầu hình tròn đó trôi ra từ dòng nước của suối nước nóng, theo dòng nước cập vào bờ, nhìn qua chỉ thấy một màu xám, độ cao ước tầm chỉ đến đầu gối của Trầm Khinh Trạch.
Không biết có phải là do được nước từ suối nước nóng bao quanh hay không mà khi cầm trên tay, nó ấm và trơn nhẵn.
"Đây chẳng lẽ là...trứng của côn bằng?"
Nhan Túy tò mò gập ngón tay lại gõ gõ lên võ trứng,
"Sao lại rớt từ trên kia xuống thế nhỉ, chẳng nhẽ là lớn lên vừa nhỏ vừa xấu nên mới bị vứt lại?"
Trầm Khinh Trạch trầm mặc.
Trên đời này có người mẹ nào vì con mình xấu mà vứt bỏ nó, cho nó thành trứng luộc trong suối nước nóng không?
"Hệ thống: bạn nhặt được một quả trứng thần bí, nó được giấu trong ổ trứng của Côn Bằng, vì quá nhỏ nên không bị phát hiện, lúc Côn Bằng bỏ tổ, nó không may bị rơi trở lại."
Trầm Khinh Trạch có hơi nan giải, trong lúc do dự kia, trên cái vỏ xám đột nhiên nứt ra mấy vết nứt! Âm thanh "răng rắc" vang lên, vết nứt càng ngày càng lớn, từ từ lan ra nửa quả trứng.
Trầm Khinh Trạch: "!!!"
Trứng vỡ rồi!
Trong ánh mắt kinh hoàng của hai người, một cái đầu xù lông màu vàng ấm áp phá vỡ vỏ trứng mà chui ra!
Thằng nhóc dùng hai con mắt tròn tròn đen láy nhìn ra, chớp chớp nhìn Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy, sau đó ----- mở miệng ra là bắt đầu kêu lớn:
"Chiếp chiếp chiếp chiếp!" mẹ ơi con đói!
Biểu tình của Trầm Khinh Trạch sụp đổ.
※ ※ ※
Giữa không trung đại bàng giang cánh, mang theo ba người Trầm Khinh Trạch lao xuống hướng của quảng trường.
Thanh niên thân choàng tấm áo khoác da gấu to ụ ngồi bên trên, một cái đầu đầy lông màu vàng đang gối lên vạt áo của y ngủ say sưa.
Chẳng mấy chốc, con đại bàng đã hạ xuống trên bãi đất trống bên cạnh tế đàn, Nhan Túy tay cầm trường thương, nhảy xuống từ trên cánh lưng to lớn của đại bàng đen, Trầm Khinh Trạch một tay xách chủ tế Mạc Vân nhếch nhác theo sát phía sau.
Mọi người như thủy triều rẽ sóng tránh về hai bên, nhường thành một con đường cho bọn họ.
Vô số ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Trầm Khinh Trạch, phỏng đoán thân phận của thanh niên.
Tiêu Mông đứng trên tế đài, đi trước dẫn đầu đội vệ binh và đoàn kỵ sĩ đến nghênh đón, đồng loạt quỳ một chân xuống đất, áo giác cứng va chạm với nhau đồng loạt tạo nên một loạt âm thanh leng keng"
"Cung nghênh thành chủ đại nhân!"
Bên hông đàn tế, bọn quý tộc và quan viên đang chờ đợi rất lâu đều đồng loạt khom mình hành lễ. Đối với vị thành chủ trẻ tuổi với thời gian kế vị không này, bọn họ lần đầu tiên cảm thấy thực lòng thật ý mà phục tùng và tôn trọng cậu.
Buổi tế điển dài dòng này đến đây thì cuối cùng cũng có thể hạ màn một cách viên mãn, trong lúc mọi việc diễn ra từ đầu đến cuối khiến cho người ta chưa kịp thích ứng, mọi người lâm vào cửa tử nhưng vẫn còn sống, thần sắc khác nhau, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Dân chúng tập trung quay xung quanh tế đàn thấy thành chủ hạ phàm từ trên trời xuống thì sục sôi lên.
"Là thành chủ đại nhân đã làm nguôi lửa giận của Dạ Thần sao?"
"Thanh niên phía sau thành chủ là ai?"
"Sao lại giống như tên bắt cóc lúc đó đã bắt thành chủ đi vậy?"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhìn chủ tế đại nhân có vẻ không được tốt lắm?"
Trong đám người, chỉ có vợ chồng Nhan Ân vương là sắc mặt phức tạp, âm mưu xấu xa trong lòng càng thấp thỏm, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cả đám võ sĩ được Mạc Vân nuôi đều bị đội vệ binh do Tiêu Mông dẫn đầu bắt được.
"Các vị!"
Nhan Túy tay cầm Khuất Thế thương gõ mạnh lên nền tế điển phát ra âm thanh nặng nề.
Cho đến khi đám người huyên náo dần yên lặng trở lại, ánh mắt sắc bén của cậu quét qua một vòng xung quanh xong mới trầm giọng mở miệng:
"Khoảng thời gian từ khi ánh sáng mặt trời biến mất khỏi bầu trời cho đến nay, mọi người chúng ta mọi thời mọi khắc đều sống trong khủng hoảng, sợ hãi sự trừng phạt của thần linh, sợ hãi lời nguyền của ác ma, sợ hãi người thân trong nhà bị tế sống, càng sợ hãi việc không thể thấy lại được ánh sáng mặt trời được nữa!"
"Hôm nay mọi người tập trung tại đây, cố nén bi thương, hy vọng dùng sự hy sinh của những người lớn tuổi trong thành để đổi lại cơ hội sống sót của vô số người khác, thế nhưng, ta không thể không lấy làm tiếc mà nói cho mọi người biết rằng,"
"Toàn bộ những lo lắng sợ hãi này đều là âm mưu do có người rắp tâm sắp đặt! Là một trò lừa bịp!"
Nhan Túy lời vừa chuyển, đầu thương trong không trung đã vẽ ra một đường cong sắt bén, chỉ thẳng vào chủ tế Mạc Vân đang bị Trầm Khinh Trạch áp chế.
Mạc Vân đã tỉnh lại từ sớm, lúc này đầu tóc rối bù, ánh mắt không có tiêu cự, bị Trầm Khinh Trạch đẩy lên phía trước, đối mặt với cục diện bị mọi người xử tội, sụp đổ, không biết phải làm gì.
"Chủ tế Mạc Vân làm giả sắc lệnh của thành chủ, lừa trên gạt dưới, có ý định mưu hại, ý đồ phản loạn, còn suýt thì hại chết hàng trăm bách tính vô tội, tội đáng chém! Tại đây ta tuyên bố, từ giờ phút này, cách chức chủ tế, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!”
Trên dưới tế đài, mọi người náo động!
Nhan Ân vương bên cạnh tế đài sắc mặt co rúm, đứng ngồi không yên, hận không thể chui luôn xuống đất, sợ rằng sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Giọng nói của Nhan Túy không nhanh không chậm, rõ ràng, vang vọng khắp quãng trường, thuật lại hết đâu vào đấy toàn bộ chân tướng của "Dạ Thần" và Côn Bằng, đem hết những việc như đám võ sĩ tư của chủ tế Mạc Vân, âm thầm công bố tin tức thành chủ đã chết, làm giả sắc lệnh, ý đồ âm mưu đoạt quyền, từng cái từng cái một đều được công bố trước công chúng.
"Mọi người nhất định rất tò mò rằng rốt cuộc là ai đã đánh đuổi được Côn Bằng, giúp cho thành Uyên Lưu có thể tắm dưới ánh sáng mặt trời một lần nữa."
Mọi người xung quang tế đài ồn ào.
"Chẳng lẽ lại không phải là thành chủ đại nhân sao?"
Nhan Túy cười cười với mọi người phía dưới, xoay người, nhìn sang Trầm Khinh Trạch đang ở phía sau, duỗi cánh tay ra, tao nhã làm ra một tư thế "mời".
Dưới vô số ánh mắt kinh sợ, tò mò, ngưỡng mộ, Trầm Khinh Trạch bước chậm lên trước đài, trở thành tiêu điểm của mọi người.
Giọng nói trầm ấm của Trầm Khinh Trạch vang lên bên tai y:
"Người này chính là anh hùng đã giúp thành Uyên Lưu đánh tan bóng đêm, chúng ta phải khắc ghi tên của y, Trầm Khinh Trạch."
Trầm Khinh Trạch quay phắt sang mà nhìn cậu, ánh mắt không thể che giấu được sự ngạc nhiên, Nhan Túy tự nhiên mà đón nhận ánh nhìn của y, cười cười, nét mặt động lòng người.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa xuất hiện:
"Người chơi mở khóa hệ thống danh vọng, thanh danh hiện tại của bạn----bước đầu tạo được danh tiếng"
"Độ hảo cảm của người dân toàn thành đối với người chơi tăng, độ hảo cảm thần bí mà người chơi nhận được ngoài dự định, 10 điểm."
Trầm Khinh Trạch hơi ngẩn ra, độ hảo cảm thần bí?
Của ai?
Giọng nói của Nhan Túy hơi ngừng lại, lại tiếp tục cao giọng tuyên bố:
"Từ hôm nay, Trầm Khinh Trạch, sẽ trở thành chủ tế kế tiếp của thành Uyên Lưu, kiêm nhiệm chức phó thành chủ!"
Quảng trường im ắng một khắc, sau đó liền ngập trong âm thanh hoan hô long trọng!
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: trong một đêm đã được vào biên chế! Có phát lương khum?
Nhan: bao ăn bao ở.
Trầm: có phân phòng khum? "đột nhiên phấn khích"
Nhan: ở nhà tôi.
Trầm:...