• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau làn sóng nô thú, thành Minh Châu với danh xưng là hùng mạnh nhất đất bắc cũng đã thất bại lớn dưới tay thành Uyên Lưu, cho dù thành Minh Châu có che đậy như thế nào đi nữa thì tin tức khiến người ta bàng hoàng này vẫn cứ như mọc cánh mà điên cuồng truyền đi khắp đất bắc.

Ngôi thành nhỏ ven biên giới nổi tiếng là vô danh ngày trước, đi cùng với sự mở rộng ngày một gia tăng của mạng lưới buôn bán, tên tuổi của thành Uyên Lưu, cũng giống như những chế tác của thành Uyên Lưu được càn quét toàn bộ trên đất bắc, bắt đầu được người mọi người biết đến.

Dưới sự hợp tác quấy rối của chúng quý tộc của thành Minh Châu, Uyên Lưu Ngân Tọa vẫn bị ngăn lại ở ngoài cửa như trước.

Những hàng hóa như dụng cụ làm bằng thủy tinh, diêm đốt, tơ lụa, đồ gốm sứ, đường cát...được sản xuất bởi thành Uyên Lưu chẳng những không biến mất trong thành Minh Châu mà ngược lại, chúng lại trở thành hàng hóa bán chạy nhất trên chợ đen, ngày nào cũng trong trạng thái cung không đủ cầu.

Thậm chí còn có thương nhân mua đi bán lại, họ chuyên nhập hàng từ ngoại thành vào, nghìn dặm xa xôi chạy đến thành Minh Châu để chào hàng, cấm mãi mà không được.

Hàng loạt các thương nhân vào nam ra bắc này không mua được hàng hóa của thành Uyên Lưu tại thành Minh Châu, ngược lại, họ thà rằng đi vòng qua thành Minh Châu, trực tiếp đi đến vùng mua bán của thành Uyên Lưu để nhập hàng với số lượng lớn.

Con phố tường đỏ từng tổ chức đợt hội chợ triễn lãm đầu tiên đó hiện tại đã trở thành khu vực tập trung của các thương nhân đến từ khắp nơi.

Có một dạo, những thương nhân đường xa đến từ các thành phố lớn trên đất bắc còn nhiều hơn những người dân bản địa của phố tường đỏ. Họ cư trú tại các lữ quán giá cao, dùng bữa tại con đường đồ ăn đặc sản, đi trên đường năm phút là đã có thể tiến thẳng đến khu mua bán.

Đường sá bằng xi măng rộng rãi trong tương lai sẽ được phân ra thành hai bên trái phải dành cho xe, ngựa, người đi bộ, cho dù là nhập hàng hay là giao hàng thì đều trơn tru, không có trở ngại, vừa không xảy ra va chạm với người đi bộ, cũng không tắc đường thường xuyên.

Chuyện quan trọng nhất là các thương nhân có thể mãi phát hiện ra được những điều bất ngờ tại nơi này.

Trong lúc đại đa số những thành phố lớn tại vùng đất bắc đều vẫn còn đang sử dụng đèn cầy thì thành Uyên Lưu đã dẫn đầu cho việc phổ biến đèn dầu, tỉ lệ xảy ra hỏa hoạn được giảm xuống rất nhiều, ánh sáng vừa lâu lại vừa tỏ.

Tiếp theo là diêm đốt, đừng xem thường cái hộp chứa những thanh gỗ nhỏ xíu này, nó đã trở thành đồ dùng cần thiết buộc phải có trong mỗi một căn nhà của thành Uyên Lưu, mồi đèn, nhóm lửa, nấu cơm, nơi nào cũng cần phải dùng đến nó cả.

Hơn nữa, mỗi ngày, bằng một tốc độ khiến người khác kinh ngạc, nó từng bước xâm chiếm mỗi một ngôi thành, thành phố mà nó từng được tiêu thụ qua với lượng nhu cầu lớn, việc này khiến cho hiện tại, trong khu công nghiệp của thành Uyên Lưu, xưởng diêm đốt đã là phân xưởng có quy mô lớn thứ hai chỉ đứng sau xưởng rèn.

Cuối cùng là đồng hồ báo thức dây cót đơn giản, một vòng của nó có mười hai vạch, lần đầu tiên có thể để cho người dân cũng được thực hiện việc quản lý thời gian một cách chính xác. Họ không còn phải dựa vào tháp chuông đồng hồ cứ mỗi tiếng là gõ một lần kia nữa.

Đèn dầu, diêm đốt, đồng hồ dây cót, chúng đã trở thành những đồ dùng ghi dâu ấn trong cuộc sống của người dân thành Uyên Lưu.

So với những loại hàng xa xỉ đắt đỏ mà chuyên thuộc về những quý tộc như tơ lụa, đồ gốm sứ thì hàng hóa được bình dân hóa với giá rẻ kia, nhu cầu thị trường của chúng càng lớn hơn, ổn định hơn, và lợi nhuận ngược lại còn liên tục tăng lên.



Những thứ đồ vật dùng mãi thành quen đó của người dân thành Uyên Lưu lần nào cũng có thể thu hút được người mới đến từ nơi khác, líu ra líu ríu lấy làm kỳ lạ.

Đặc điểm lớn nhất của khu buôn bán của thành Uyên Lưu chính là hội chợ triển lãm hàng mẫu cứ ba tháng là mở của một lần.

Cái gọi là hàng mẫu có nghĩa là chỉ bày hàng mẫu và cách sử dụng của nó chứ chúng chưa hề được đi vào công cuộc sản xuất với số lượng lớn, và cũng không tiến hàng việc buôn bán chúng.

Trên buổi triển lãm hàng mẫu lần đầu tiên, chiếc xe đạp đã từng được Trầm Khinh Trạch đích thân chạy thử kia, khi nó vừa được mang ra trưng bày thì ngay lập tức đã khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến trừng to mắt!

Những thương nhân lớn có mắt nhìn đều có thể trông thấy được ý nghĩa vượt thời đại của cái chiếc xe đạp này, thế nhưng thứ khiến cho họ đau đầu là thành Uyên Lưu lại sống chết không chịu mở đường dây buôn bán cho nó!

Hội chợ triễn lãm hàng mẫu sẽ được tổ chức vào ngày đầu tiên của mỗi quý, việc này đã trở thành ngày mà các thương nhân vừa yêu thích mà vừa căm hận.

Từ đó về sau, gần như mỗi ngày đều có các thương nhân giương mắt ngóng chờ xem thành Uyên Lưu hôm nay có lại cho ra loại hàng hóa mới gì không?

Dần dần, chẳng còn ai xem thành Uyên Lưu là ngôi thành nhỏ quê mùa của lúc trước nữa mà thay vào đó là sự ngưỡng mộ và khát khao không đâu kể xiết.


Mỗi ngày đều có những người dân từ phương khác, những người không thể sống nổi tại quê nhà nữa, họ nghìn dặm xa xôi, hâm mộ danh tiếng của thành Uyên Lưu mà đến, tìm kiếm một cuộc sống mới.

※ ※ ※

Số dư tiền vàng trong hệ thống thành chủ càng lúc càng nhiều, Trầm Khinh Trạch nạp vào hệ thống thành chủ một lượng tiền vàng lớn, dùng chúng để thăng cấp các hạng mục cơ sở hạ tầng trong thành, thứ đầu tiên được sáng lên chính là trường học và bệnh viện với cấp bậc cao.

Do tài nguyên của giáo dục và chữa bệnh cứ luôn thiếu hụt, thế nên đối với hai loại nhân tài này, phủ thành chủ của thành Uyên Lưu đã công khai rất nhiều những điều khoản chính sách ưu đãi, không những tiền lương cao mà còn bao ăn bao ở, phân luôn cho cả nhà.

Giáo viên và bác sĩ, hai loại nghề nghiệp vốn có địa vị xã hội không cao này, hiện tại đã là loại công việc danh giá được người người ngưỡng mộ trong thành Uyên Lưu.

Vào ngày hè đầu tiên bắt đầu, học sinh đến tuổi đi học cao nhất của hai ngôi trường cấp một của thành Uyên Lưu, cùng với nhóm học viên đầu tiên của trường cấp hai mới được xây dựng nên, học kỳ mùa xuân đã kết thúc.

Không giống như thế giới trước của Trầm Khinh Trạch, tuổi của nhóm học viên này thường là ở trong khoảng từ mười tám tuổi đến hai mươi lăm tuổi, khoảng cách lớn nhất chính là độ tuổi khát tri thức giống như đại hạn chờ mưa.

Đa số mọi người đều có một gia đình, có con cái căn bản nhất định, họ có thể nhận biết được mặt chữ, biết làm toán, thế nhưng lúc trước, do sách vở và giấy quá quý giá, kiến thức bị quý tộc lũng đoạn độc quyền, thế nên họ mới không nhận được sự bồi dưỡng tốt hơn, vì thế nên mới dậm chân tại chỗ.

Nếu là ở kiếp trước của Trầm Khinh Trạch, nhóm những học viên này, đừng nói là cấp hai, thậm chí là còn chưa đạt hết được trình độ văn hóa tiểu học, thế nhưng hiện tại, bọn họ lại chính là những "phần tử tri thức cao cấp" thật sự, thuộc về những nhân tài hiếm có khó tìm của thành Uyên Lưu.

Sau khi Trầm Khinh Trạch nâng cấp cho trường học và bệnh viện trong hệ thống, những nhân tài tốt nghiệp từ nơi này, tư duy hình học không gian của họ sẽ có sự gia tăng với những mức độ không giống nhau, cùng với sự thăng cấp của trường học và bệnh viện, sự gia tăng đó cũng sẽ được gia tăng theo cùng.

Hôm nay, thông báo công khai của phủ thành chủ được đã tuyên bố rộng khắp ra ngoài về tin tức mới này --- thành Uyên Lưu sẽ tổ chức một buổi thi tuyển quan viên tập trung để chọn lựa ra những người tài giỏi, tăng cường bổ sung cho phủ thành chủ, giúp đỡ các viên chức khác việc quản lý thành phố.

Từ nay trở về sau, các chức vụ quan chức trong thành Uyên Lưu sẽ không còn dễ như ăn cháo đối với những đời con cháu của các vị công hầu và quý tộc nữa.

Cho dù là ai, nếu người đó muốn trở thành một phần tử của tầng lớp quản lý của thành phố thì buộc phải vượt qua được cuộc thi tuyển. Toàn bộ các quan viên cũng bắt buộc phải được đề bạt từ tầng lớp nhân viên căn bản, cuộc thi viên chức sẽ trở thành quy chế cố định, mỗi năm một lần, tổ chức định kỳ.


Những người vượt qua được kỳ thi cũng chẳng có nghĩa là sẽ có thể vô tư vô lo đến hết đời, thân là quan chức thì cũng phải tiến hành làm khảo sát đánh giá cuối năm giống như vậy, người nào giỏi thì đi lên, người nào kém cỏi thì bị đào thải.

Mỗi người, cho dù là người của thành Uyên Lưu hay là người của thành Nam Tế thì cũng có một phòng riêng cố định, mà những người dân biết chữ thì chỉ cần dưới 35 tuổi thì đều có thể ghi danh để tham gia cuộc thi, không giới hạn xuất thân, không giới hạn tài sản, thậm chí là không giới hạn giới tính nam hay nữ!



Tin tức này vừa được tung ra, ngay lập tức, nó được lan truyền đi một cách điên cuồng trong thành, mọi người gần như không dám tin vào chính đôi tai của mình!

Trong quan niệm vốn có từ trước đến nay của bách tính, các quan viên trong thành đều là những nhân vật to lớn cao cao tại thượng, chỉ có xuất thân quý tộc cao quý thì mới có thể đảm đương gánh vác được, thân là dân thường thì số mệnh chỉ có bị thống trị, bị quản thúc mà thôi.

Mọi người dường như đều đã quên mất, rằng Trầm Khinh Trạch thân là chủ tế đây, lúc đầu y chẳng qua cũng chỉ là một gã thợ rèn của vùng ngoại ô mà thôi.

Lúc đầu, người đến ghi danh tại phủ thành chủ rất ít ỏi, đa số là ngay ngưỡng yêu cầu biết chữ thôi thì cũng đã sàng lọc bỏ đi mất một nhóm người khá đông.

Đợi cho đến sau khi mọi người phát hiện ra, rằng phủ thành chủ thật sự không có bất cứ điều kiện phụ nào thì số lượng người đến ghi danh thi tuyển mới tăng lên gấp đôi trong một ngày, cũng chính vì thế nên Kim Đại, người lo liệu sắp xếp cho việc này, sau khi trải qua hết một ngày trong phòng nghị sự, miệng hắn nổi lên hẳn mấy cái bọng nước.

Những người mà từng cho rằng việc đi đến trường để học tập cũng chẳng có tác dụng gì mấy kia bắt đầu khoe khoang sự nhìn xa trông rộng của mình.

Còn chúng quý tộc cũ mà bị Trầm Khinh Trạch đày đi làm giáo viên để xóa nạn mù chữ kia thì tựa như sói ngửi thấy được mùi thịt sống, họ lại bắt đầu rục rịch manh động.

Họ = bị mất đi tài sản, mất đi quyền lợi và địa vị, thế nhưng họ vẫn còn bảo vệ được tri thức và văn hóa cùng với số kiến thức vượt xa dân thường của mình.

Cuộc thi viên chức hoàn toàn có thể trở thành con đường tắt để họ xây lại cuộc đời!

Bài thi của cuộc thi viên chức hoàn toàn do Trầm Khinh Trạch ra đề, sau khi khắc xong bản khắc trong xưởng in rồi in ấn cấp tốc, cả quá trình này, xưởng in hoàn toàn phong tỏa để quản lý, cho đến khi cuộc thi kết thúc thì mới có thể tháo dỡ lệnh cấm.

Đến cái ngày của cuộc thi chính thức đó, những quý tộc cầm được trên tay tờ giấy thi thì trợn tròn mắt--

Đề bài không những chẳng cần phải kể lại lịch sử lâu đời của thành Uyên Lưu, cũng không cần viết thơ nêu cảm nghĩ hay là ca ngợi công đức.

Sự giáo dục dạy dỗ lễ nghi tinh anh mà chúng quý tộc nhận được từ khi còn bé càng chẳng có chỗ nào để thể hiện.

Trên bài thi toàn là những câu hỏi toán học kỳ lạ, những câu hỏi logic khó đọc, thường thức kinh tế căn bản, những câu hỏi về khoa học tự nhiên mà chúng quý tộc chưa từng được tiếp xúc qua, và còn có những ứng dụng cho các tình huống xử án trong luật pháp.

Câu hỏi tự luận cuối cùng -- tại sao lại cần hủy bỏ đặc quyền nộp thuế của quý tộc. Đọc xong câu hỏi này, sắc mặt bọn họ xanh trắng một phen, hệt như bị đánh cho một gậy vào đầu vậy, cứ như là Trầm Khinh Trạch đang im lặng mà cười nhạo bọn họ.

Thế này thì bảo họ trả lời thế nào đây!

Trải qua một kỳ thi, ưu thế của chúng quý tộc duy chỉ có nhận biết được nhiều mặt chữ hơn, đọc đề nhanh hơn mà thôi, cuối cùng, bài thi nộp lên thậm chí còn chẳng bằng một học sinh tốt nghiệp tiểu học mười tám tuổi.

Sau khi kết quả cuộc thi được công bố, mọi người lúc này mới kinh ngạc phát hiện, rằng trong số những người trúng tuyển, ngoài một số ít những quý tộc tiến bộ được chính sách của Trầm Khinh Trạch tẩy não ra thì đa số đều là những học sinh, học viên đã tốt nghiệp bình thường trong trường học.

Trải qua một vòng phỏng vấn đơn giản cuối cùng, những người thuộc nhóm đầu tiên thông qua kỳ thi cũng đã nhận được tư cách là quan viên, họ cuối cùng cũng vượt qua được khoảng cách giữa dân thường và quan viên, trở thành một phần tử trong tầng lớp quản lý của thành Uyên Lưu.

Có được một số lượng đông những viên chức mới, thành Nam Tế bỏ trống đã lâu nay đã có thể kết thúc sự bất tiện của việc phủ thành chủ không người quản lý, của phòng nghị sự trống không mà bắt đầu lại một lần nữa, phát huy tác dụng hành chính và thu thuế nhân dân.

※ ※ ※

Sau khi đã hoàn toàn kiểm soát được thành Nam Tế, dân số trao đổi giữa hai ngôi thành với nhau càng ngày càng nhiều, Trầm Khinh Trạch bèn lệnh cho phủ thành chủ chính thức thực hiện việc làm hộ khẩu và quản lý chứng minh thư cho người dân.



Hai thành phố, chia đơn vị thành những khu phố và khu vực, mỗi một toàn nhà đều được các viên chức đóng lên đó một tấm thẻ bằng sắt, trên mặt thẻ khắc tên đường, phố và đánh số cho từng toàn nhà.

Bao gồm luôn cả những thôn trang ngoại thành, mỗi một người dân đều buộc phảỉ sắp xếp tham gia vào hộ tịch tại địa phương, sau khi hoàn tất việc đăng ký thì đi nhận chứng minh nhân dân chỉ thuộc về mình.

Đó là một tấm thẻ bằng đồng mỏng và nhẹ, bên trên có khắc một số hiệu độc nhất vô nhị cho từng người, có nó rồi, vừa có thể chứng minh bản thân là cư dân của thành Uyên Lưu, mà làm việc, khai nộp thuế, giáo dục, chữa bệnh cũng hoàn toàn không thể rời xa được nó.

Còn những người từ nơi khác đến mà tạm thời đang trú trong những chiếc lều lớn kia cũng đặt mục tiên cho bản thân là nhanh chóng nhận được một tấm thẻ bằng đồng này.

※ ※ ※

Phủ thành chủ, phòng nghị sự.

Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy phân nhau ra ngồi hai bên trái phải tại chỗ chủ tọa, trước mặt mỗi người hai người họ là một chồng thư kiến nghị mới tinh.

Sau khi lãnh thổ trở nên rộng lớn, trách nhiệm nhiều hơn, những hệ thống chức năng lúc trước đã không còn đủ để đáp ứng được nhu cầu nữa.

Bộ tài thuế được Trầm Khinh Trạch phân ra thành hai bộ là bộ thuế vụ và bộ thương vụ, tạm thời sẽ do Lạc Tân làm bộ trưởng, còn chú ba Lục và Lục Hâm của thương hiệu Lục thị, cả hai thông qua được sự chọn lựa của các viên chức, chính thức trở thành một phần tử của bộ thương vụ luôn.

Những bức thư kiến nghị này chính là những kinh nghiệm căn cứ từ nhiều năm kinh doanh, những chính sách mà phải dốc hết tâm huyết mới nghĩ ra được của chú ba Lục.

Trầm Khinh Trạch kỹ lưỡng đọc qua thư kiến nghị một lượt, vẻ mặt y có vẻ tán thưởng, y nhẹ giọng nói:

"Đồng thời mở một chuỗi ngân hàng trong thành Uyên Lưu và thành Nam Tế, phát hành...tiền giấy?"

Nhan Túy ngạc nhiên, cậu nhận lấy một bản công văn trên bàn lên--- là bản công văn mà nửa đêm hôm qua, Trầm Khinh Trạch ngồi dậy từ trên giường, trầm ngâm suốt một đêm mới viết xong.

Trên phong bì viết: liên quan đến buổi triển lãm thương mại lần tiếp theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm tổng: trời lạnh rồi, cho thành Bắc Tế phá sản thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK