• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi đánh lùi được đội quân kỵ sĩ của thành Minh Châu, Trầm Khinh Trạch luôn ở trong trạng thái debuff (hồi máu) suy yếu, vì để đuổi được y đi nghỉ ngơi nên Nhan Túy mới ôm hết việc của y, cậu bận rộn mấy ngày trời đến mức chân không chạm đất.

Tối hôm nay, khó khăn lắm mới kết thúc được sớm một chút, ngay cả quần áo mà Nhan Túy cũng chưa kịp thay là cậu đã chạy thẳng đến phòng ngủ của đối phương để ngó qua một cái.

Nào ngờ, còn chưa vào được cửa là đã ngửi thấy được một đống mùi son phấn.

Cậu nhíu chặt mày, lặng lẽ mò mẫm trong bóng tối mà bước vào trong phòng ngủ, chỉ trông thấy trên đầu tường là một ngọn đèn tựa như hạt đậu, ánh sáng mập mờ, trên vách tường in lên một mớ bóng lưng đang cuộn quấn lấy nhau.

Ánh Nhan Túy trong nháy mắt cuộn lên một ngọn lửa đỏ sẫm.

Bốn kẻ không biết liêm sỉ này, thế mà lại dám cả gan ngay trước mắt mà câu dẫn người của cậu!

Thời gian đọng lại ngay vào khoảnh khắc này, trong tầm mắt của cậu, chỉ còn dư lại hình ảnh của Trầm Khinh Trạch đang bị bốn vị mỹ sắc kia bao vây lấy, cúc áo y bị cởi ra, lồng ngực bị lộ ra ngoài, còn có đốt xương quai xanh hõm sâu, cậu gần như chẳng nhìn thấy gì khác được nữa.

Sợi roi ngựa trong tay càng lúc càng bị siết chặt, sự tức giận mà Nhan Túy đè nén lại cuối cùng cũng bùng nổ!

Trong chớp mắt đèn được thắp sáng lên đó, khuôn mặt của Nhan Túy bao phủ bởi sự lạnh lẽo như sương giá, thế nhưng đôi mắt lại đang mỉm cười.

Vẻ mặt khiếp sợ của mấy vị thị cơ kia đã vuốt giận được cậu phần nào, nếu như không muốn ra tay tàn nhẫn trước mặt Trầm Khinh Trạch thì nơi mà sợi roi da của cậu quất qua sẽ chẳng phải là tấm thảm trải sàn, mà chính là cổ của họ.

Cậu khóa trái cửa lại, bước từng bước một về phía Trầm Khinh Trạch, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm lên đối phương không rời.

Đuôi mắt của Nhan Túy, yết hầu, đôi tay, lồng ngực, không có nơi nào là không hứng khởi đến nóng ran cả lên, tựa như có một ngọn lửa không nhìn thấy được đang thiêu cháy bên trong, duy chỉ có lý trí bình tĩnh đến không thể hơn được nữa mới đang nói rõ cho cậu biết rằng, cậu đang muốn cái gì.

Thứ mà cậu yêu thích, thì cậu phải đạt được--- người mà cậu đã yêu, thì phải chiếm cho bằng được.

Đó là lẽ đương nhiên, không phải sao?

Sau khi xuất hiện sự kiện đặc biệt thì thanh màu thể hiện tiến độ của độ hảo cảm thần bí đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi, không ngừng lập lòe trên màn hình giao diện chính.

Hồi chuông cảnh báo đột ngột này của hệ thống, lúc này, Trầm Khinh Trạch đã không rảnh mà bận tâm đến nó được nữa.

Sống lưng y tựa sát vào đầu giường, y trở thành một cái cọc gỗ cứng ngắc.

Khuôn mặt của Nhan Túy sáp đến quá gần, hơi thở nóng rực phả lên cổ, khiến y nổi cả da gà.

"Thơm thật đấy...là mùi hương mà mấy kẻ kia để lại trên người của anh đúng không? Hửm?"

Ngữ điệu của Nhan Túy rất bình tĩnh, âm cuối nhẹ nhàng nâng lên cao, tựa như đang hỏi một chuyện rất thú vị vậy.

Thần kinh của Trầm Khinh Trạch căng đến cực độ, không cần đến sự cảnh báo của hệ thống, cái ngữ điệu vô cùng nguy hiểm kia thôi cũng đã hơi ép lên khả năng hít thở của y rồi.

Y khó khăn mà cử động hầu kết một chút, giọng nói khàn khàn:

"Nhan Túy, cậu nghe tôi giải thích đã."

"Giải thích?"

Nhan Túy nâng tầm mắt, đôi đồng tử vốn là màu hổ phách nay trở nên sâu thẳm tựa như một hồ nước, áng nước trong vắt chảy xuôi:

"Là anh ngàn dặm xa xôi đưa bọn chúng về đây như thế nào, tùy ý để cho chúng trèo lên giường của anh, rồi còn..."

Ngón tay của cậu ấn lên cằm của đối phương, rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, trượt qua yết hầu, lướt qua xương quai xanh, cuối cùng là dừng lại trên chiếc cúc áo thứ hai phía trên, hơi dùng lực một chút, bứt đứt nó xuống.

Chiếc cúc áo rơi xuống đáng thương mà lăn tròn trên tấm thảm trải sàn, không ai thèm để ý đến nó.

Giọng nói của Nhan Túy trầm trầm, lướt qua bên tai của Trầm Khinh Trạch, hấp dẫn muốn chết luôn:

"Thế này nữa?"

Dường như Trầm Khinh Trạch nghe thấy âm thanh đứt gãy của sợi dây thần kinh nào đó, miệng y hơi hé, cổ họng khô khốc:

"Không có, tôi ưm---"

Một nụ hôn sâu nóng bỏng chặn lên môi của y.

Oxy ít ỏi bị chặn lại, rồi bị cướp đi từng chút một, tựa như một trận tranh giành mà hai bên không ai chịu nhường bước.

Nụ hôn của Nhan Túy cũng giống như con người của cậu vậy, nhiệt tình, nồng đậm, cậu hận không thể đem cả trái tim ra mà dâng lên trước mặt y.

Sợi tóc mỏng mịn rơi lên gò má, có hơi ngứa, thế nhưng Trầm Khinh Trạch lại không chỉ thấy ngứa ở một bên má thôi.

Một tay Nhan Túy chống lên đầu giường, một tay thì nâng mặt của y, hàng mi run rẩy.

Mái tóc dài xõa xuống che khuất mất ánh đèn mờ ảo, khiến cho âm thanh mờ ám bị giam lại toàn bộ trong một khung cảnh nửa sáng nửa tối nhỏ.

Ánh sáng tựa như được thắp lên, nhưng lại giống như bị ngăn cách vạn dặm.

Đợi cho đến khi Trầm Khinh Trạch tỉnh lại thì y đã bất giác mà ôm lấy vai của đối phương, ôm lấy người đàn ông đó vào lòng mình.

Hơi thở trở thành một sự xa xỉ, lồng ngực của Trầm Khinh Trạch hơi nhấp nhô, y rũ mắt xuống nhìn cậu, Nhan Túy ngửa cổ lên, đôi môi đỏ hồng hơi khép lại, ướt át mềm mại.

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua giữa những khe trống của mái tóc rơi lên ánh mắt của cậu, gần như chiếu rọi lên một hồ nước. Trông dường như cậu chẳng phải là người đã từng bước ép sát người khác mà ngược lại, cậu lại chính là cái người bị bắt nạt kia.

Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch lại chăm chú hơn nữa, dường như y bị mê hoặc mất, đầu ngón tay y gạt nhẹ lên đuôi mắt của cậu:

"Thành chủ đại nhân, ngài có biết là mình đang làm gì không?"

Nhan Túy phát ra một tiếng cười nhẹ từ yết hầu:

"Anh vẫn còn muốn giả vờ là không biết cho đến bao giờ? Hả chủ tế đại nhân của tôi?"

Hai tay của cậu nắm lấy vạt áo của đối phương, đẩy sang một bên, rồi cúi cả người xuống, chóp mũi mình gần như chạm lên chóp mũi của đối phương.

"Trầm Khinh Trạch, tôi thích anh. Anh không biết ư?"

"Anh khiến tôi yêu anh, anh không biết ư?"

"Tôi muốn hoàn toàn có được anh, không muốn để cho kẻ khác chạm vào được anh dù chỉ một chút, anh không biết ư?"

Nhan Túy chống hai tay lên gối đầu, cậu nhìn chằm chằm vào mắt y, từ trên cao trông xuống, cậu hơi híp mắt lại:

"Trầm Khinh Trạch, cho dù anh có xảo quyệt đến thế nào đi chăng nữa, thì từ hôm nay trở đi, tôi ngược lại muốn nhìn thử xem, cái dáng vẻ mà anh làm thể nào để giả vờ là như chưa từng có chuyện gì xả ra ấy."

Trầm Khinh Trạch yên lặng, hai mắt y bất giác trừng to, miệng há ra rồi lại khép lại.

Mặc dù đã phát hiện ra được tình cảm của Nhan Túy từ sớm, thế nhưng cho đến vào thời khắc này, được bày tỏ thẳng thắng và mãnh liệt như thế này, y vẫn không khỏi động tâm.

Trên màn hình giao diện chính, nét chữ của "Độ hảo cảm thần bí" đã có sự thay đổi, nó đã biến thành "Tình yêu của Nhan Túy".

Trầm Khinh Trạch hoàn toàn không rảnh để chú ý đến cái tiểu tiết cỏn con này nữa.

Y tránh khỏi cánh tay của đối phương, dùng lực xốc người dậy, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, vân vê mái tóc dài trong tay, giọng nói khàn khán:

"Cậu cứ kềm lại không nói ra, nhất định là không muốn để cho tôi biết, thế thì tôi đương nhiên là nên phối hợp với cậu chứ."

Nhan Túy: "..."

Haha, đúng là câu trả lời không chê vào đâu được mà.

Cậu hung ác ôm chặt lấy cổ của Trầm Khinh Trạch, ngẩng đầu muốn hôn.

Không thể cắn được, cùng lắm là chỉ có thể mút lên môi của đối phương, trút ra sự bất mãn trong lòng một chút mà thôi.

Đôi giày quân đội bị đá xuống đất, hai người lặn sâu trong chiếc chăn mềm mại.

Trầm Khinh Trạch tựa trán mình lên trán của cậu, cứ như thế mà trao đổi hơi thở, hai má của Nhan Túy đỏ ửng, tựa như một con mèo con ưa uống rượu, Nhan Túy say sưa mà cọ lên lòng bày tay của y.

"Dựa theo cái tính cách của em, sao em có thể nhịn được để đến giờ mới nói ra vậy?"

Nhan Túy được dỗ xong, đã dịu rõ lại, duy chỉ có hàng mi chớp nháy là để lộ ra sự hơi giao xảo:

"Người thợ săn không biết nắm chắc thời cơ thì sao có thể bắn tên được chứ?"

Trầm Khinh Trạch hiếm thấy mà cong khóe miệng lên:

"Thế hôm nay em đã nắm thời cơ như thế nào?"

Nhan Túy ngồi dậy, vùi đầu vào hõm gáy của y, nhẹ nhành ngửi lấy mùi hương của y, thấp giọng trả lời:

"Tôi nắm chắc vào vũ lực của mình."

Trầm Khinh Trạch: "..."

Cậu nghiêm túc mà đính chính lại cho bản thân đối với chuyện này:

"Trước đây là tôi nhường anh cả đấy!"

Ba cái dấu chấm hỏi, đúng là ngon nhỉ! Thật sự muốn đánh liền một trận, còn chưa chắc là ai thắng nhá.

Đuôi mắt của Nhan Túy cong lên mỉm cười:

"Hử? Lẽ nào anh nỡ dùng những chiêu thức khi đối phó với thành Minh Châu đó lên người tôi à?"

Trầm Khinh Trạch:

"...được rồi, em thắng."

Nhan Túy gối lên vai của đối phương, tấm áo ngủ xộc xệch đã bị cởi ra từ lâu, để lộ ra một vệt máu đỏ sậm, nơi cánh vai phải bị lão thầy pháp đánh bị thương--- thuốc trị thương mà Trầm Khinh Trạch mua được lại được y đưa hết cho những binh sĩ bị thương tật, còn mình thì chẳng uống lấy giọt nào.

Vết thương đã kết vảy, chỉ dài bằng một ngón út.

Nhan Túy nhẹ nhàng vuốt lên vết sẹo, cậu vừa đau lòng vừa tức giận, muốn cắn một cái, nhưng lại không nỡ, cuối cùng, cậu chỉ đành tiến tới, xuôi theo vết máu mà đặt lên đó nụ hôn nhẹ.

Nơi bị thương đương kết thịt mới kia nhất thời lại vừa nóng vừa ngứa, Trầm Khinh Trạch không nhịn được muốn gãi, y nắm lấy vai của cậu, đẩy ra:

"Đừng quậy."

"Chậc."

Nhan Túy liếc xéo y:


"Anh nhìn anh đi, đang bị thương kia kìa, vậy mà còn muốn đi lêu lổng với mèo hoang bên ngoài, anh nói xem, anh làm sao để bù đắp cho tôi?"

Trầm Khinh Trạch: "???"

Y nhất thời không thể hiểu được cái logic này.

Cả người của Nhan Túy đều nằm sấp trong lòng của y, cậu kéo chăn lên, đắp lên thân hai người, hoàn toàn chắn lại ánh đèn bên ngoài, mấy vệt sáng lốm đốm xuyên qua tấm chăn mỏng hệt như mấy hòn bảo thạch.

Trầm Khinh Trạch ôm lấy cậu mà hôn, chỉ để lộ ra hai mái đầu đen nhánh, bỗng nhiên, y giật mình, y ngẩng đầu lên, hung dữ nói:

"Đừng đụng bậy!"

Nhan Túy mở to mắt mà nói dóc:

"Tôi đâu có."

"..."

Ánh mắt của Nhan Túy liếc xuống dưới, Trầm Khinh Trạch lập tức lấy chăn che lại ánh mắt của cậu:


"Đừng có nhìn lung tung!"

Nhan Túy xa xôi nhìn y:

"Nếu anh không làm được thì đổi đi, tôi làm cho."

Trầm Khinh Trạch tưởng chừng như sắp bùng phát, huyệt thái dương y đập thình thịch, từng chữ từng chữ được nghiến ra từ kẽ răng:

"Có em mới không được ấy!"

Nhan Túy dùng một loại ánh mắt đáng thương để lên án đối phương.

Trầm Khinh Trạch che miệng ho nhẹ một tiếng:

"Dựa theo quy tắc của chúng ta, tỏ tình xong thì phải hẹn hò trước, rồi kết hôn, sau đó mới có thể ngủ với nhau, không thể ăn bớt quy trình được!"

Y vẫn chưa chuẩn bị xây dựng tâm lý xong mà!

Nhan Túy quả thực kinh ngạc, từ trên giường bật người ngồi dậy, đầy mặt không thể tin:

"người đế quốc Đại Hạ của các anh đều bảo thủ như thế ư?"

Trầm Khinh Trạch nhất thời không còn gì để trả lời.

Nhan Túy phản đối nói:

"Nhưng mà hiện tại chúng ta đang ở thành Uyên Lưu, anh nên nhập gia tùy tục chứ."

"Thế sao được? Còn chưa xây nhà trẻ xong kia mà!"

Nhan Túy: "???"

Trầm Khinh Trạch tắt ngọn đèn dầu đi, trong phòng ngủ chớp mắt tối đen, chỉ còn dư lại ánh trăng mông lung chiếu lên một góc cuối chân giường, dưới tấm chăn, bốn cái chân quấn lại với nhau không ngừng lắc lư.

Y ấn người kia xuống, nắm lấy góc tấm chăn rồi kéo nó lên:

"Nói tóm lại, thời gian không còn sớm nữa, nhanh ngủ thôi."

Nhan Túy để lộ ra cặp mắt từ trong chăn, nhỏ tiếng lầm bầm:

"Thế chúng ta đến bao giờ thì kết hôn?"

Bóng đêm che giấu hoàn toàn biểu cảm trên mặt của Trầm Khinh Trạch:

"Em cứ thế này mà chắc chắn ư? Biết đâu đến trước lúc đó, em đã thích người khác mất rồi, hoặc là tôi..."

Một bàn tay bịt chặt miệng y lại.

Đôi mắt của Nhan Túy cũng tựa như đang phát ra ánh sáng mờ trong bóng tối âm u:

"Không có biết đâu nào cả. Bất cứ những cái khả năng khác, tôi đều sẽ chôn vùi chúng hết."

"Anh chỉ có thể là của tôi thôi."

Trầm Khinh Trạch im lặng mà thở dài một hơi, y do dự, có nên nói cho đối phương biết lai lịch thật sự của mình hay không, lẽ nào phải nói với Nhan Túy rằng cậu ấy vốn chỉ là một nhân vật trong game thôi? Loại việc khó tưởng tượng ra này, sẽ có người tin sao?

Nhan Túy dường như phát hiện ra được y đang có tâm sự trong lòng:

"Anh vẫn đang lo lắng về chuyện thành Minh Châu à? Tôi nghe nói thành Minh Châu hiện đã bị Đế Á chiếm lấy quyền hành rồi, có lẽ là sẽ không rảnh để bận tâm đến chúng ta đâu."

Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu, y với tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.

Dưới chăn, Nhan Túy cử động, chống người trên lên, cậu tìm kiếm ánh mắt của y từ trong bóng tối:

"Anh không cảm thấy là mình cũng nên có biểu hiện gì đó sao?"

Trầm Khinh Trạch hoang mang mà chớp chớp mắt, kinh nghiệm độc thân từ trong trứng nước hơn hai mươi năm thật sự là thiếu thốn đến đáng thương.

Y cố gắng lôi ra một chút lời âu yếm từ trong cái bộ não trống không đó, khô khan mà mở miệng:

"...Em thích cái gì, anh mua cho em?"

Nhan Túy: "..."

Trầm Khinh Trạch hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ấn lên ót của đối phương, hôn nhẹ một cái lên mi tâm của cậu.

Không đợi cho Nhan Túy kịp phản ứng lại, Trầm Khinh Trạch đã nhanh chóng trở người một cái:

"Nhanh ngủ đi!"

Nhan Túy sững người, há há miệng, cậu lay lay lấy bả vai của y:

"Không muốn."

Trầm Khinh Trạch: "zzzzzz..."

Nhan Túy hừ nhẹ một tiếng:

"Keo kiệt."

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: đây gọi là thực tế, hiểu chưa!

Nhan: haha, thực xéo xắt thì có:)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK