• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước đến nay, được bổ nhiệm trở thành chủ tế là đại sự tại thành Uyên Lưu, chỉ sau việc nhậm tước thành chủ, theo quy định thường lệ, người được chọn phải đạt được trên năm sự đồng thuận từ các quý tộc và quan viên, cuối cùng mới do thành chủ quyết định.

Thế nhưng hiện lại chỉ là một câu nói nhẹ nhàng của Nhan Túy đã quyết định xong sống chết của Mạc Vân, chọn ra một thanh niên lạ mặt, đột nhiên thăng vị, trước đó, Trầm Khinh Trạch chẳng qua chỉ là một thợ rèn vô danh lặng lẽ, gần như chẳng có ai nhận ra y.

Bao gồm cả Trầm Khinh Trạch, dân chúng dưới tế đài đều đồng loạt kinh ngạc.

Nghe được những lời cảm kích tôn thờ xuất phát từ con tim người dân và sự nhảy nhót trong hân hoan của họ thì đám quý tộc và quan viên kia, cho dù trong lòng có khó chịu hơn nữa cũng không thể nói ra được một câu phản đối nào.

Không phải là không có người nghi ngờ những lời thuật lại đó của Nhan Túy, nhìn qua Trầm Khinh Trạch thì y chỉ là một thanh niên trẻ, trông lại thư sinh, dáng người cao gầy, làn da trắng bóc, so với đàn ông sức lực lớn thì y càng giống một vị thân sĩ quý tộc hào hoa phong nhã hơn.

Đôi tay nhìn qua không giống như đôi tay thường xuyên cầm đao múa kiếm ấy sao có thể chiến thắng được thượng cổ đại yêu Côn Bằng?

Thế nhưng Trầm Khinh Trạch với một màn thân mang hào quang vạn trượng nhảy từ trên trời xuống quả thực kinh động lòng người quá mức, khiến người ta không thể không tin tưởng.

Liên tưởng đến y trước đó một mình xông lên tế đài bắt cóc thành chủ, trong nháy mắt đã giải phóng toàn bộ mọi người trên quảng trường, sự kỳ diệu và sức mạnh bất khả kháng đó khiến họ vô cùng sợ hãi, cũng bất giác sinh lòng kính sợ.

Giờ phút này, đối mặt với Nhan Túy độc tài, tất cả mọi người trên đài tế đều đồng loạt chọn lựa sự im lặng, ngầm thừa nhận việc Trầm Khinh Trạch từ một thợ rèn trở thành chủ tế của thành Uyên Lưu.

Nguyên chủ tế Mạc Vân tựa như trong chớp mắt đã bị rút sạch toàn bộ tinh thần và dũng khí, hai mắt vô thần ngồi bệch trên đất.

Quyền lực, địa vị, danh vọng, tiền tài, trong một đêm hắn đã bị tước đoạt hết thảy, Mạc Vân cúi đầu, nét mặt vặn vẹo, vừa khóc vừa cười.

Cho đến khi hai đôi giày quân đội lọt vào tầm mắt của hắn.

Mạc Vân chậm rãi ngẩng đầu, Nhan Túy đứng thẳng người, từ trên nhìn xuống hắn, trường thương trong tay nghiêng sang bên, đầu thương cắm xuống đất, ánh mặt trời chính ngọ (giữa trưa) chiếu xuống, tựa như khoác lên cho cậu một bộ áo giáp vàng.

Ngược nắng, Mạc Vân không thấy rõ được biểu tình của thành chủ, chỉ nghe thấy ngữ điệu bình tĩnh của đối phương, không vui không giận.

"Vì sao lại làm những việc này? Ta cho ngươi một cơ hội để giải thích."

Lệnh chết đã được ban, hắn đã trở nên chết lặng trước sự sợ hãi, Mạc Vân lại có được một sự giải thoát thoải mái, hắn vui vẻ, tàn tạ và cười lạnh một tiếng:

"Ngươi nói xem là vì sao? Ngươi từ lúc nhậm chức đến nay đều chuyên quyền độc đoán, từ trước đến nay đều không lắng nghe ý kiến của các nguyên lão, ngay cả ta là chủ tế cũng bị xem như cho có, chuyện này thôi coi như bỏ qua, nhưng ngươi lại nhúng tay vào quặng mỏ và thu thuế, phụ thân của ngươi, lão thành chủ năm đó còn chưa từng ngang ngược giống như vậy!"

Mạc Vân rướn cổ ngửa đầu trừng cậu:

"Cứ tiếp tục làm theo ý mình, ngươi cho rằng kẻ phản đối mình chỉ có một mình ta thôi sao?"

Tựa như nghe được chuyện cười, Nhan Túy cười nhạt:

"Xem ra ngươi quả nhiên có đồng bọn, nói đi."

Nửa người trên của Mạc Vân hơi nghiêng về trước, môi run rẩy:

"Nếu ta nói, ngươi có tha cho ta một mạng không?"

Ngón tay Nhan Túy vuốt ve thân trường thương, không chớp mắt:

"Không."



Cơ sườn mặt Mạc Vân co giật, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên, sắc mặt hắn đại biến, đau đớn và vặn vẹo thay nhau hiện lên, hắn không thể tin được mà cúi đầu xuống-----

một mũi kiếm đâm xuyên ngực hắn!

Có kẻ muốn giết hắn diệt khẩu!

Mạc Vân há há miệng nhưng lại không thể nói nên lời, hắn cũng không còn sức để xoay người, ngay cả nhìn xem hung thủ là ai cũng không làm nổi, thập tự kiếm rút mạnh ra, máu tươi bắn tung tóe.

Mạc Vân trống rỗng ngã xuống đất, hai mắt trừng to, chết không nhắm mắt.

một kiếm này ra tay rất độc rất chuẩn, khiến cho mọi người không kịp trở tay.

Mày kiếm của Nhan Túy nhíu lại, lúc nâng mắt lên liền thấy Nhan Ân vương tay cầm thập tự kiếm nhuốm máu, khí thế hùng hổ đứng sau thi thể của Mạc Vân, dáng vẻ lòng đầy căm phẫn.

Kỵ binh của đội vệ binh soàn soạt rút kiếm, nhất thời không biết có nên lấy đầu gã quý tộc này tại chỗ hay không.

Thấy ánh mắt của Nhan Túy dời sang chính mình, Nhan Ân vương vội vàng vứt đi thập tự kiếm, quỳ gối hành đại lễ với đứa cháu của mình:

"Thành chủ đại nhân! Tên mạc vân này quả là cực kỳ hung ác, lòng lang dạ thú! Lại dám cả gan làm ra chuyện hoang đường này, quả thực không thể tha thứ! May mà thành chủ đại nhân không sao, đã nhận ra được mưu đồ của gã, nếu không, thành Uyên Lưu đã mắc phải sai lầm lớn rồi!

Nhan Túy chầm chậm hất cằm, nheo mắt lại, ý trào phúng lại càng hiện rõ trong ánh mắt:

"Người đang làm gì vậy? Ta còn chưa ra lệnh hành hình kia mà. Chẳng lẽ là muốn trước mặt mọi người mà giết người diệt khẩu ư? Thúc của ta."

Động tác của Nhan Ân vương kinh ngạc, đám người ồn ào!

Nhan Ân quỳ dưới đất, hoảng sợ:

"Thành chủ đại nhân! Ngài hiểu lầm rồi! Ta chỉ là nghe nói rằng tên khốn này nói năng ngông cuồng, lấy cái chết của người ra để lừa gạt ta, suýt thì gây nên đại loạn nên ta mới hận hắn, nhất thời kích động mới không thể nhịn được mà ra tay!"

Trên tế đài, đám quý tộc hai mắt nhìn nhau, chứng kiến Nhan Ân vương thường ngày mà họ không thể sống chung một thế giới hiện tại lại đang quỳ gối dưới đất mà cầu xin tha mạng trước mặt mọi người, bọn họ không khỏi âm thầm bĩu môi.


Không biết là nên xem thường đối phương dám làm không dám nhận hay là nên bái phục hắn biết thuận theo chiều gió, da mặt dày như tường thành.

Nhân dân dưới đài không rõ chân tướng, trong lòng nhớ mãi vợ chồng Nhan Ân vương ngày thường thường hay phân phát thức ăn, đa số không muốn tin rằng Nhan Ân vương đơn thuần thiện lương lại có thể tham gia vào nội loạn phản đồ.

Càng huống hồ, Nhan Ân vương là chú ruột của thành chủ đại nhân, sao lại có thể có ý định ngầm hãm hại y được chứ?

Mọi người cất cao giọng cầu xin cho hắn, một số người trong đám quý tộc có quan hệ tốt cũng cuống quýt đứng lên góp lời.

Âm thanh hô vang Nhan Ân vương vô tội càng lúc càng cao, Nhan Túy trầm mặc đi đến trước mặt người chú đang quỳ dưới đất, chầm chậm đưa tay ra về phía hắn.

Mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài xuống cổ của Nhan Ân, chỉ như thế, trong nháy mắt, hắn gần như cho rằng đứa cháu này đã trực tiếp đưa mình thẳng xuống hoàng tuyền rồi, ai ngờ tay đối phương nhè nhẹ khoát lên vai mình, tự tay nâng hắn dậy.

"Ngài là người chú duy nhất của ta, ta sao lại không tin ngài được?"

con ngươi của Nhan Túy sáng ngời, nụ cười khả ái.

ngày tháng về sau còn dài, còn phải thỉnh thúc chỉ giáo nhiều."

Nhan Ân bị ánh mắt sắc bén của đối phương nhìn chòng chọc đến run hết cả da đầu, chỉ đành phải liên thanh đáp:

"Không dám không dám."

Buổi đại điển hiến tế như một trò hề này cuối cùng cũng đi theo cái chết của Mạc Vân mà kết thúc.

Trầm Khinh Trạch nhảy xuống khỏi tế đàn, người dân phát hiện ra thành chủ mới nhậm chức thì tràn đến để bày tỏ lòng biết ơn và sùng bái, thanh niên vất vả lắm mới thoát khỏi được đám người, chạy thẳng đến nơi giam giữ những người lớn tuổi.

Đa số họ đã được người thân trong nhà đón đi, chỉ còn lại một ông lão thấp bé gầy nhom chống cây gậy, run rẩy đứng trong gió, hướng về phía Trầm Khinh Trạch mà trông ngóng.

"bố Lý!"

Trầm Khinh Trạch đỡ lấy đôi tay gầy yếu của đối phương.

"Ông không bị thương chứ?"

Bố Lý lắc đầu thật mạnh, đôi mắt đục ngầu lóe lên ánh lệ, giọng khàn đặc, gần như là nghẹn ngào, ông muốn trách mắng thanh niên vì sao lại không nghe lời, một mình lao đầu vào nơi nguy hiểm, lại không nhịn được mà lo lắng không biết đối phương có bị thương không.

Ngàn lời muốn nói, thế nhưng cuối cùng ông chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên, vỗ lên cái áo khoác dính đầy bụi đất và vết máu, thấp giọng hỏi:

"Mặc lên có vừa người không? Chỗ này rách rồi, về nhà ta may lại cho cậu...ôi, thằng nhóc ngốc."



"Tôi đưa ông về nhà."

Trầm Khinh Trạch nắm lấy cổ tay khô gầy của ông lão, bàn tay thật ấm áp.

※ ※ ※ ※

Tiệm rèn Lý gia.

Mấy ngày không về, bày trí trong nhà cũng hệt như trước.

A Bạch thấy chủ nhân quay về thì kêu ấu ấu, chạy như bay ra đón, ngoắc đuôi chạy quanh Trầm Khinh Trạch, hết vòng này đến vòng khác.

Việc khiến Trầm Khinh Trạch không ngờ là trong nhà ngoài A Bạch ra còn có thêm ba vị khách không mời mà đến.

ba huynh đệ Kim Đại, Đồng Nhị, Ngân Tam hệt như ba ngọn núi bằng thịt quỳ xuống trước mặt y, thô thanh thô tức, gào to đến nổi nước trà trên bàn cũng bị chấn động.

"Chủ tế đại nhân, ngài cứu mạng tổ mẫu của chúng tôi, cũng đã cứu mạng cả gia đình chúng tôi, chúng tôi ra đời, xem trọng nhất chính là nghĩa khí, đã nói là nhận làm cha thì nhất định sẽ nhận cha! Cha nuôi tại thượng nhận của con một lạy!"

Trầm Khinh Trạch: "..."

Có ai từng hỏi qua ý kiến của y chưa??

Thấy thanh niên cả mặt cạn lời, ba huynh đệ mặt không đổi sắc, lại quay sang cúi lạy bố Lý: "Ông nội nuôi tại thượng, nhận của cháu một lạy!"

Bố Lý bị dọa cho nhảy dựng, ôm lấy A Bạch ngồi trên cái ghế gỗ lớn cạnh bàn, run rẩy há to miệng, không biết nên làm gì, dáng vẻ kinh hãi.

Trầm Khinh Trạch khóe miệng run run, nhướng nhướng mày:

"Mấy người đúng là xảo quyệt..."

ba huynh đệ đồng thanh:

"Đa tạ cha nuôi khen ngợi!"

Trầm Khinh Trạch vẻ mặt ghét bỏ:

"...Tôi không có tiền để phát lương cho mấy người đâu!"

"Chiếp chiếp!" một cái đầu màu vàng xù lông chui ra từ vạt áo của y, cọ cọ mà kêu đòi ăn.

Suýt thì quên mất nhóc này!

Trầm Khinh Trạch mua một ít sữa bò từ nhà hàng xóm bên cạnh về đút cho nó, cơ thể tròn ủm của nó hệt như một trái banh lông, đập hai cái cánh vàng nhạt, vùi đầu uống sữa, vừa uống vừa cạ vào lòng bàn tay Trầm Khinh Trạch, tự nhiên như ruồi mà làm nũng.

Lòng bàn tay hơi ngứa, thanh niên không nhịn được mà sờ sờ lên bộ lông tơ nhuyễn mềm mịn của nó, ôi, dễ thương quá.

"Nên gọi mày là cái gì đây nhỉ?"

Trầm Khinh Trạch thất thần mà chơi đùa đôi cánh nhỏ, hệt như con gà con, cũng không biết rốt cuộc là loài chim gì, có điều, có thể chui ra từ tổ ấp trứng của Côn Bằng thì chắc hẳn không phải phàm vật.

Y lẳng lặng gọi trang chủ hệ thống ra, đột nhiên phát hiện trong bảng chức năng có thêm một hàng "hệ thống thuần dưỡng dị thú", mở ra xem, có một con chó trắng và một con chim vàng.

Trầm Khinh Trạch lộ vẻ ngờ vực, chim vàng con là dị thú thì còn có thể giải thích được, nhưng mà A Bạch rõ ràng là một con chó bình thường, sao lại trở thành dị thú luôn rồi?

"Xin hãy đặt tên cho chiến thú của bạn."

Chiến thú? Trầm Khinh Trạch nghĩ nghĩ, thầm nghĩ, thì gọi là Áp Áp (鸭鸭. 鸭 là vịt) vậy.

Chim nhỏ dường như cảm nhận được gì đó, hướng về phía Trầm Khinh Trạch kêu "chiếp chiếp" hai tiếng.

"Cha nuôi."

"...Đừng có gọi tôi như vậy."

Trầm Khinh Trạch mặt không biếu tình, day day trán.

một người một chim đang chơi thật vui vẻ thì Đồng Tam đột nhiên vội vàng chạy vào nhà, khua chân múa tay, khoa trương hét to một tiếng.

bên ngoài có rất nhiều kỵ sĩ của đội vệ binh vừa đến, còn có một cỗ xe ngựa màu vàng rất đẹp nữa! Bọn họ nói đến đây để đón người vào thủ phủ của phủ thành chủ sống!"

Bố Lý chống gậy chầm chậm tiến vào nhà, vui mừng nhìn y:



"Đi nhanh đi, đừng để thành chủ đại nhân đợi lâu."

Trầm Khinh Trạch hơi nhíu mày:

"Hay là ông đi cùng tôi vào thành? Ông ở lại một mình tôi không yên tâm."

Bố Lý lắc lắc đầu:

"Ta sống ở đây tự do, còn có tiệm rèn cần phải trông nom nữa, trước khi cậu đến, chẳng phải ta cũng sống một mình đấy sao? Không phải lo lắng cho ta."

"Cha nuôi yên tâm!"

Kim Đại vỗ ngực bôm bốp.

"Ông nội nuôi có chúng con bảo vệ, ai dám ức hiếp ông ấy, chúng con sẽ ức hiếp lại kẻ đó!"

Trầm Khinh Trạch: "..." là mấy người ở đây nên y mới không yên tâm đó!

Vài người đến trước cửa phòng.

hai hàng kỵ sĩ đều tăm tắp cưỡi ngựa đến, giáp bạc trên người uy phong lẫm liệt, giữa họ là một cỗ xe ngựa màu vàng đen, bánh xe cao bằng nửa người, được ba con ngựa cao lớn kéo đến, lá cờ tượng trưng cho phủ thành chủ phấp phới trong gió.

Động tĩnh to lớn, gần như thu hút mọi người dân trong thôn đến vây xem trước cửa.

"Chủ tế đại nhân."

đội trưởng đội vệ binh, Tiêu Mông đích thân dẫn đầu đến nghênh đón, tay hắn vịn lên kiếm thập tự, hơi cúi người hành lễ với Trầm Khinh Trạch.

"Thành chủ lệnh cho tôi đến để đón ngài, tối nay là yến tiệc mừng ngài nhậm chức, các đại quý tộc và quan viên toàn thành đều sẽ đến để bái kiến ngài, thời gian không còn sớm nữa, mời ngài nhanh chóng lên xe."

Tiệc tối?

Trầm Khinh Trạch vô thức cúi đầu nhìn xuống bộ đồ nông tam kiện dính đầy bụi đất của mình, rơi vào một trận trầm mặc đầy xấu hổ.

một lúc sau, y chậm rì nói:

"Chờ một lát, tôi vào trong thay bộ đồ."

"Chờ đã, thành chủ đại nhân đã chuẩn bị cho ngài rồi..."

Mông ngơ ngác, lúc ngẩng đầu lên lại thì đến cả cái bóng của thanh niên cũng không thấy đâu nữa.

Kỵ binh đội vệ binh phía sau hai mắt nhìn nhau, y chỉ là một thợ rèn nghèo, có thể đổi ra được quần áo gì?




Tác giả có lời muốn nói:

Skin shop: tiền nạp game không nhất định khiến bạn mạnh lên nhưng nhất định sẽ khiến bạn trở thành tên bảnh trai nhất tiệc tối! Mua đi! Mua đi! Mua đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK