Trầm Khinh Trạch tùy tiện nhặt một thanh đao bằng thép lên. Phúc Thản giật mình, từ trong sự khiếp sợ hồi thần lại, hai chân cứng lại, mắt nhìn trừng trừng vào nam nhân đang cầm thanh trường đao đang từng bước đi đến gần mình.
Trầm Khinh Trạch vung chuôi đao, cả người Phúc Thản bị dọa sợ đến run rẩy, không cẩn thận té ngã xuống đất:
"Đừng...đừng giết tôi!"
Ánh đao sáng như tuyết đánh xuống từ trên cao nhưng lại không bổ đầu Phúc Thản ra mà là nhằm vào thân kiếm dài mảnh trong tay tên người hầu bên cạnh-------
"Keng" một tiếng, thanh kiếm gãy làm đôi ngay trung tâm, nhanh đến mức khiến mọi người không phản ứng kịp. Người hầu ngơ ngác mà nhìn nửa thanh kiếm còn lại, vừa buông tay, thanh kiếm rơi xuống mặt đất đánh keng một tiếng.
Trầm Khinh Trạch vứt thanh đao thép sang cho Kim Đại rồi lại đoạt lấy thanh đao dùng để đổi lấy nô lệ trong tay của Phúc Thản đã bị dọa đến tiểu ra quần kia:
"Ngài quản sự, tại sao thanh kiếm trong tay ngài lại giống hệt với hàng hóa của nhà ta vậy? Lẽ nào...là ngài lấy trộm?"
Phúc Thản hoảng đến không suy nghĩ nổi:
"Ngươi nói bậy! Thanh đao này rõ ràng là do ngươi đưa cho ta ------ a!"
"Ha! Thằng chó nhà ngươi cuối cùng cũng thừa nhận rồi!"
Kim Đại cầm lấy thanh đao khoa trương cười lớn mấy tiếng:
"Mọi người nghe đi, chính miệng tên khốn này thừa nhận đao là từ đại nhân nhà chúng tôi đây mà có được! Là hắn vu khống chúng tôi lấy trộm!"
Dưới khán đài của hội trường buổi đấu giá, âm thanh cười nhạo cùng với những lời xì xào to nhỏ vang lên không ngừng. Ngay cả người dẫn chương trình mang nụ cười nghiệp vụ cũng không nhịn được mà đảo trắng mắt.
Trước mắt Phúc Thản tối sầm, suýt thì ngất luôn, miệng run rẩy hồi lâu cũng chẳng nói được lời nào.
Trong đám người đột nhiên có một thương nhân cố gắng giơ tấm bảng gọi giá trong tay lên:
"Mấy thanh đao và kiếm này có đấu giá không? Tôi muốn mua 50 bộ! Trả 1000 đồng vàng!"
Lập tức có người phản ứng lại:
"Ông chủ của chúng tôi nói là muốn mua hết! Cho anh ra giá!"
"Tiên sinh! Ông chủ chúng tôi hỏi anh còn bao nhiêu hàng? Bao nhiêu cũng mua!"
"Vị tiên sinh này! Ông chủ chúng tôi nói muốn gặp mặt ngài một lát! Gặp mặt thương lượng!"
Thậm chí còn có người có ý muốn vượt qua hàng hộ vệ dày đặc để đưa tấm giấy nhỏ vào trong ngực Trầm Khinh Trạch nhưng đã bị người dẫn chương trình đầu đổ đầy mồ hôi cho người xiên ra ngoài.
Sự nhiệt tình của nhóm thương nhân trong hội trường hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Kim Đại. Nếu không bị nhóm hộ vệ tay cầm đao kiếm kia của Thương minh Bích Không cản lại thì nhóm thương khách sốt ruột phía dưới khán đài kia đã hận không thể nhào lên mà cướp sạch mớ đao kiếm đang nằm ngổn ngang dưới đất rồi!
Tùy tiện xách một cái ra ngoài thôi cũng là tiền vàng cả đấy!
Hội trường khí thế ngất trời, chỉ có duy nhất một người là toàn thân đang ở vùng băng hàn cực địa ---- bên tai Phúc Thản là âm thanh ù ù. Hắn hoàn toàn không rõ vì sao tình hình lại phát triển đến bước này.
Rõ ràng là thanh bảo đao bảo kiếm quý giá và hiếm lạ như vậy, để ở bất cứ ngôi thành nào cũng đủ để khiến đám quý tộc bu như kiến. Thế nhưng tại sao tên quê mùa này lại có đầy cả một xe!
Hơn nữa còn để cho mấy thứ bảo vật này lăn lê đầy đất hệt như rau củ ngoài tiệm vậy. Chẳng biết quý trọng chút nào!
Thảo nào hắn lại có thể tùy tiện mà cho đi một thanh chỉ để đổi lấy vài tên nô lệ thấp hèn.
Trong lúc Phúc Thản còn đang hoảng sợ đầy đầu thì một sợi roi dài đột nhiên vung tới, chính xác quấn lấy cổ của hắn!
"Phế vật! Còn dám đứng đây làm xấu mặt của ta!"
Lạc Đặc chẳng biết từ lúc nào đã xuống khỏi gian khách quý trên tầng hai, mây đen giăng đầy trên mặt. Lực tay của hắn rất lớn, kéo Phúc Thản đang bị siết cổ từ trên khán đài ngã xuống, gần như là tắt thở tại chỗ.
Thôi xong rồi! Sợi dây treo cổ kia cuối cùng cũng rơi xuống rồi!
Tay chân Phúc Thản lạnh ngắt, trong lòng tuyệt vọng, chỉ còn có thể nhắm mắt chờ chết.
"Bộp bộp------" Âm thanh vỗ tay nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau lưng của Lạc Đặc, hắn không thể không tạm thời thả lỏng sợi roi bằng da rắn trên tay.
Người nọ mặc một chiếc áo lụa màu ngọc bích, dáng người gầy ốm, vòng eo được dây thắt lưng thắt chặt dường như còn chẳng bằng một nắm tay. Mái tóc vàng cùng cặp mắt xanh ngọc được duy truyền từ mẫu thân đẹp đến không ai có thể so sánh được, tựa như ánh trăng trong bóng tối u ám điểm sáng lên ánh mắt của mọi người.
Hắc Ưng cao lớn hơi hơi khom người, đứng bên cạnh Đế Á đỡ lấy hắn. Đế Á che miệng ho khẽ hai tiếng, giọng nói nhẹ nhàng:
"Đúng là một vở kịch hay phải không? Em trai Lạc Đặc yêu mến của ta."
Lạc Đặc không nói lời nào, chỉ cười lạnh.
Tên anh trai ma bệnh tật đáng chết của hắn!
Chỉ vì chiếm cứ được cái danh hiệu là trưởng tử mà từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng phải nhường lại cho hắn. Dựa vào cái gì chứ?
Thế giới này vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé. Một kẻ với cái cơ thể yếu ớt bệnh tật tùy thời cũng có thể tắt thở cũng xứng để chiếm giữ lấy ngai vàng của thành chủ thành Minh Châu ư?!
Lạc Đặc chậm rãi đi đến bên cạnh Đế Á, Hắc Ưng vẫn là một dáng vẻ cúi đầu đứng hầu bên cạnh thế nhưng cơ bắp toàn thân đều đang căng cứng. Lạc Đặc dùng thân ảnh cao lớn của hắn che lấp Đế Á, miệng hiện lên một nụ cười có thể gọi là sáng lạn:
"Chúng ta cứ chờ mà xem."
Người hầu của Lạc Đặc xách Phúc Thản đang hồn bay phách lạc lên, theo sau chủ nhân nghênh ngang của mình mà rời khỏi buổi đấu giá. Những nơi mà họ đi qua, từ khách khứa cho đến đám hộ vệ đều đồng loạt thu hồi biểu tình chế giễu lại, quay người nhường đường, chẳng ai to gan dám ngăn cản.
Đế Á thu hồi ánh mắt từ bóng lưng của em trai mình lại, quay người chuyển sang lên Trầm Khinh Trạch, thấp giọng phân phó vài câu cho Hắc Ưng.
Người nọ nhận được lệnh, vững vàng bước từng bước một lên đài triển lãm:
"Đại nhân nhà tôi hỏi, Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm lúc nãy có còn không?"
Người dẫn chương trình của buổi đấu giá liền nói:
"Đương nhiên! Đương nhiên còn! Là ngài đã trúng đấu giá, hy vọng chuyện nhỏ ngoài ý muốn này không làm phiền đến hứng thú của Đế Á đại nhân."
Dưới khán đài vẫn còn nhóm thương nhân hỏi liên tục:
"Số đao kiếm còn lại có đấu giá không?"
Hắc Ưng xoay mặt qua, nặng nề hừ một tiếng, xung quanh nhất thời rơi vào im lặng. Nhóm thương nhân hiểu chuyện tiếc nuối thở dài, tản ra như chim bỏ tổ. Còn những kẻ không có mắt thì vẫn còn có ý định xông lên phá vỡ sự ngăn cản của nhóm hộ vệ để đàm phán với Trầm Khinh Trạch.
Thành Minh Châu hôm nay lại có một chủ đề mới cực kỳ bùng nổ.
Nhà buôn binh khí thần bí đến từ thành Uyên Lưu lần đầu tiên lọt vào tầm mắt của xã hội thượng lưu tại thành phố lớn này.
※ ※ ※
Nội thành thành Minh Châu, phủ đệ của thiếu thành chủ Đế Á.
Đây là một gian phòng tiếp khách rộng lớn sáng ngời. Ánh nến đỏ lung lay khiến cho mỗi ngóc ngách đều được soi sáng đến rõ ràng. Mặt tường được xây rất nhiều tấm cửa sổ sát đất nhưng chẳng có tấm nào được mở ra.
Lò sưởi âm tường rực ánh lửa, có người hầu bỏ từng miếng than không khói vào trong.
Hắc Ưng tay mang trường đao, cả người tựa như một lưỡi đao sắt bén đã được tuốt ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí. Cạnh bên chân hắn là mấy tấm sắt bị cắt rời.
Đây đã là thanh kiếm sắt thông thường thứ ba bị hắn chặt đứt rồi. Trên lưỡi đao thép chỉ có một vết nứt rất nhỏ.
Lập tức có người hầu bước đến thu dọn sạch sẽ những mảnh nhỏ kia.
Hắc Ưng khom lưng cúi đầu, hay tay dâng trường đao lên:
"Ngài có muốn tự mình thử không ạ?"
Đế Á ngồi trên sạp mềm đơn một người ngồi, đầu gối đắp một tấm thảm lông dê mềm mại. Hắn ho khan nhẹ vài tiếng, liên tục xua tay:
"Không cần phải thử đâu, đúng thật là đao tốt."
Ánh mắt hắn chuyển dời sang Trầm Khinh Trạch đối diện, thấy ánh mắt của y đang nhìn xuống chân mình thì cười nhẹ một tiếng:
"Thích tấm thảm này à? Đây là cống phẩm do thương nhân bên dưới tiến cống lên, tôi có thể thưởng cho cậu một tấm."
Trầm Khinh Trạch cũng không khách khí, gật nhẹ đầu:
"Vậy thì cảm tạ Đế Á thiếu thành chủ."
Vừa dứt lời thì Trầm Khinh Trạch đột nhiên cảm thấy sống lưng có hơi tê dại, y hơi nghiêng mặt qua, chỉ thấy Nhan Túy bên cạnh đang nghịch sợi roi ngựa ấy. Cán roi đưa qua đưa lại sau lưng mình.
Nhan Túy không nhìn mình nhưng lại nhìn chằm chằm vào tấm gương đồng được khắc cánh hoa rơi xinh đẹp bên kia.
Trầm Khinh Trạch yên lặng chuyển dời ánh mắt. Trong lúc vô ý xẹt qua gương đồng thì đối diện với một đôi mắt sáng như sao màu hổ phách.
"Bảo vật mà cậu nói rằng có tác dụng dùng để đối đầu với Lạc Đặc trong tờ giấy da dê được người hầu đem tới kia chính là chỉ số đao kiếm này?"
Giọng nói của Đế Á nhẹ nhàng yêm tai. Vào lúc hắn chuyển dời ánh mắt, đôi con ngươi màu hổ phách tựa như có lực hút nào đó khiến người ta thật khó mà không bị sự ôn nhu đó bắt lại.
Ngón tay xanh xao của Đế Á vuốt lên sống đao động lòng người, thở dài một tiếng:
"Đúng thật là bảo đao. Nếu như có thể trang bị cho một vạn người thì, à không, vài trăm hộ vệ thôi thì cũng đã là một lực lượng cường đại rồi."
Trầm Khinh Trạch chuyển dời ánh mắt khỏi tấm gương đồng, gật gật đầu trả lời:
"Số đao kiếm này tôi có thể dựa trên giá thị trường, bán giảm 10% cho các hạ."
Đế Á sửng sốt, nhìn sang Hắc Ưng:
"Cậu rõ ràng biết nếu như tách khỏi hội đấu giá, bán ra từng món một trên thị trường thì có thể bán được với giá gấp mấy lần. Thế nhưng cậu vẫn muốn một hơi bán hết với giá đã chiết khấu? Lẽ nào cậu đang rất thiếu tiền?"
Trầm Khinh Trạch cúi đầu uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói:
"Đúng như các hạ đã thấy, chúng tôi chẳng qua chỉ là thương nhân nhỏ đến từ thành phố nhỏ. Tại đó thì ai mà có thể kiếm được nhiều tiền chứ. Thế nhưng số hàng này chẳng qua chỉ là tôi dùng làm bước cờ đầu để thăm dò trước khi hành động mà thôi."
"Nếu như có thể xây dựng được một tuyến đường giao dịch buôn bán ổn định với các hạ đây thì nhường lại một ít lợi nhuận cũng chẳng tính là bao nhiêu cả. Dù sao thì xưởng rèn của tôi cũng còn có thể không ngừng sản xuất ra được đồ sắt với chất lượng tốt. Lãi ít nhưng lượng tiêu thụ lớn chính là sách lược buôn bán của chúng tôi."
Khóe mắt Hắc Ưng hơi giật, một thanh đao bán ra với giá 90 đồng vàng mà cũng dám nói là mình "lãi ít tiêu thụ lớn"?
"Xem ra cậu biết rất rõ người mà ta e là cần chúng nhất trong thành Minh Châu này rồi."
Đế Á cười nhẹ, nụ cười tác động đến phế quản, lại không khỏi mà ho vài tiếng.
Hắc ứng thấy thế, lập tức cho người đem thuốc và nước đến để chủ nhân dùng.
Người hầu mang lên một chén nước ấm. Trong khay đựng còn có một cái đĩa nhỏ bằng sứ men xanh, bên trong có một viên thuốc màu đỏ chót.
Đế Á lại thở dài một tiếng, ngón tay nhặt lấy viên thuốc lên, bưng chén nước ấm lên chuẩn bị nuốt xuống -------
"Chờ đã."
Trầm Khinh Trạch đột nhiên lên tiếng ngăn lại. Mấy người trong phòng đồng loạt sửng sốt.
Hắc Ưng không vui nói:
"Trầm tiên sinh, đây là thuốc mà chủ nhân của chúng tôi dùng thường ngày, do kim thuật sư nổi tiếng trong thành luyện được, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, có thể chữa được bách bệnh, giá cả nghìn vàng. Nhẽ nào ngài cũng muốn?"
"Kéo dài tuổi thọ? Chữa được bách bệnh?"
Chân mày Trầm Khinh Trạch giật giật,
"Nếu thật là như thế thù chủ nhân nhà anh tại sao lại vẫn cứ yếu ớt bệnh tật như vậy?"
"Ngài..."
"Hắc Ưng."
Đế Á phất phất tay, bỏ cả nước và thuốc trong tay xuống,
"Cuối cùng thì các hạ muốn nói gì?"
Trầm Khinh Trạch chỉ chỉ cái đĩa bằng sứ trong khay:
"Có thể cho tôi xem qua viên thuốc đó được không?"
Đế Á làm một thủ thế xin cứ tự nhiên.
Dưới ánh mắt bất đồng của mọi người, Trầm Khinh Trạch cầm lấy cái đĩa nhỏ lên, để dưới mũi ngửi -----
Quả nhiên là có mùi của chì và thủy ngân, tuy là rất nhỏ.
Vì để bảo đảm rằng mình không sai, Trầm Khinh Trạch liếm thử một miếng!
Giao diện hệ thống lập tức vang lên âm thanh thông báo:
"Cảnh báo: người chơi hiện đang ăn phải vật có độc, lượng máu -1"
Mọi người trong phòng lập tức trừng to hai mắt, đồng thời sững cả người!
"Ngươi đang làm gì thế!"
Hắc Ưng quát lớn một tiếng, vươn tay qua đoạt lấy cái đĩa sứ nhỏ chứa viên thuốc kia, tay còn lại thì nặng nề đánh về phía Trầm Khinh Trạch!
Dựa vào sức lực của Hắc Ưng thì một cú này đã có thể đánh chết cả một con trâu!
Một sợi roi ngựa dài mảnh không một tiếng động cuốn lấy cổ tay to lớn của hắn, kéo căng thành một đường trên không trung.
Một tay Nhan Túy nắm lấy đuôi của sợi roi ngựa, đuôi mắt híp lại sắc bén như dao ép đối phương từng tấc lại từng tấc một, khiến hắn dựng cả gáy.
Giọng nói trầm thấp giống như vọng lên từ địa ngục lạnh lẽo:
"Dám động đến một sợi tóc của y, ta lấy mạng ngươi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm Khinh Trạch: đây là thuốc có chứa thành phần kịch độc (liếm)
Nhan: anh nhả ra cho tôi! Không được liếm đồ của người khác! (siết cổ lắc lắc)