Lục Thiếu Thần khẽ cười, anh cũng không muốn làm cô gái nhỏ xấu hổ thêm, anh hạ kính xe xuống một chút cho cô nhóc thấy thoải mái hơn, rồi khởi động xe lái đi. 20 phút sau Chiếc xe SUV màu đen dừng trước cổng nhà Mân Huyên.
Mân Huyên lúc này mới quay sang nhìn anh, nói: "Cám ơn thầy đã đưa em về."
" Ừ.......Em không muốn nói gì với tôi nữa sao? " Anh khàn giong hỏi.
Mân Huyên lắc đầu nói nhỏ:" Không ạ!"
" Thật chứ.....?" Lục Thiếu Thần cố chấp hỏi.
Rõ ràng là một cuộc nói chuyện hỏi và đáp rất bình thường...nhưng không hiểu sao Mân Huyên lại cảm thấy Thầy Lục đang...trêu đùa cô thì phải.
" Mân Huyên......" anh dịu dàng gọi cô.
" Dạ.."
" Trước đây em thế nào tôi không biết, nhưng nếu đã xác định cùng tôi rồi thì sau này dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải tin tưởng và lúc nào cũng phải nhớ mang theo điện thoại bên người, như vậy tôi mới gọi được cho em, biết em đang ở đâu." Anh ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:" Tôi tin sau này chuyện yêu đương của chúng ta sẽ luôn vui vẻ."
Mân Huyên nghe những lời nói hết sức ôn nhu của Lục Thiếu Thần, cô ngây người tròn xoe đôi mắt nhìn anh chưa kịp thông những lời anh nói.
Lục Thiếu Thần cũng bất ngờ về những lời anh vừa nói ra. Thực tế, mỗi lần ở gần cô, dường như anh chỉ là thuận thế mà nghĩ mà làm mà nói, không suy nghĩ đè nặng vấn đề gì. Anh cũng chưa bao giờ giải thích, thậm chí còn lúc xa lúc gần, tỏ vẻ như hoàn toàn không muốn cô hiểu lầm.Nhưng bây giờ hoàn toàn khác....
" Được rồi..... không làm khó em nữa, em mau vào nhà đi." Anh nói.
Mân Huyên thật sự không biết nói gì lúc này chỉ lên tiếng:" Dạ " rồi mở cửa bước xuống xe vẫy tay chào anh.Lục Thiếu Thần gật đầu rồi lái xe rời đi.
Mân Huyên vào nhà, thấy đèn tối om, không quan tâm anh trai đang làm gì, cô lén lút đi lên phòng mình.
Về đến nhà Lục Thiếu Thần liền nhắn tin cho Mân Huyên:" Tôi về đến rồi " gửi tin nhắn xong anh cầm khăn đi tắm, sau đó pha một ly cà phê rồi đến thư phòng.
Tấm rèm cửa màu trắng che đi những ánh đèn được phát sáng từ những ngôi nhà cao tầng bên cửa sổ, lộ ra vài tia sáng mờ mờ chiếu qua màn rèm cửa. Hương thơm nồng của ly cà phê bay khắp thư phòng, Lục Thiếu Thần nhấp một ngụm, kéo rèm cửa ra nhìn ra bầu trời đêm và ánh đèn từ những ngôi nhà bên ngoài, đứng một chút anh quay ngược vào ngồi xuống bàn làm việc soạn giáo án. Nhìn thấy điện thoại hiển thị anh vừa được thêm vào nhóm chát giáo viên của trường. Anh cầm điện thoại lên xem thấy tin nhắn của các thầy cô, trong đó có tin nhắn thầy hiệu trưởng đưa ra yêu cầu dậy thêm ôn thi tốt nghiệp cho khối lớp 12.
Bên này Mân Huyên đang ngồi học bài, tay cầm sách nhưng đầu óc mơ màng về cảnh diễn ra trong xe, rồi tự cười thầm một mình.
Sáng hôm sau....
Lục Thiếu Thần dậy hơi trễ nên chỉ kịp vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đến trường luôn.Từ khi lên đại học cho đến bây giờ đã đi làm, Lục Thiếu Thần đã có một thói quen, ngủ trễ thì sáng hôm sau sẽ không ăn sáng. Mới đầu là do ngủ trễ nên không đói bụng, thời gian trôi qua cho dù có khẩu vị cũng không thích ăn. Ăn sáng hay không đối với anh không còn quan trọng lắm.
Tối qua vì giải hoà được với Thầy Lục, tâm trạng vui vẻ nên Mân Huyên ngủ rất ngon, Sáng nay thức dậy tươi tắn hẳn ra không còn lưu luyến chiếc giường như hôm qua.Một câu nói khẳng định của Thầy Lục nói tối qua, từ nay cô và thầy ấy sẽ bắt đầu chuyện yêu đương vui vẻ.
Vệ sinh Cá nhân, thay váy đồng phục xong đứng trước gương thoa son môi,ngắm kĩ mình trong gương một chút mới hài lòng, đi đến bàn học mang ba lô ra khỏi phòng xuống nhà dưới ngồi vào bàn ăn sáng.
Lăng Quân Hạo cầm áo vest và cặp táp đi ra, thấy em gái ngồi ăn sáng trước với tâm trạng rất vui vẻ. Anh ngồi xuống nhìn Mân Huyên một phút rồi lên tiếng: " Tâm trạng em như thời tiết nhỉ? " Nói xong anh nhếch môi cười nhạt, rồi ăn sáng.
" Hôm nay em rất vui. Vì thế anh nói móc méo em thế nào em cũng không nói lại đâu. " Mân Huyên vừa nói vừa ăn.
" Vậy thì tốt..... Ăn nhanh rồi đi học, trễ giờ rồi đó."
Hai anh em im lặng ăn xong một người đi học, một người đi làm.
Đúng như lời Diệp Hoan nói với Mân Huyên:" cứ tận hưởng đi "
Chuyện yêu đương của cô và thầy Lục lúc nào cũng ngọt ngào nhưng rất chừng mực, đến lớp Mân Huyên ngoan ngoãn học tốt, Lục Thiếu Thần nghiêm khắc giảng dạy. Sau giờ học ở trường cô và anh ra ngoài hẹn hò đi ăn đi xem phim như bao cặp đôi khác yêu nhau. Cô thường đến nhà anh để anh có thể dạy kèm toán cho cô. Hai người thân mật lắm cũng chỉ ở mức ôm hôn chứ không vượt quá xa giới hạn. Với Mân Huyên thì rất ngọt ngào lắm rồi. Chỉ có Lục Thiếu Thần là có chút kiềm nén. Ngày nào cũng được ôm cô hôn cô, có lúc anh đã quên Mân Huyên là học sinh của anh quên mất cô nhóc này chưa tròn 18 tuổi. Lục Thiếu Thần cố kiềm chế, ngày càng không muốn ở cạnh cô nhiều như vậy, không phải anh không yêu cô, vì yêu cô nên anh sợ ở cạnh cô như vậy một lúc nào đó không kiềm chế được bản thân, mà muốn cô gái nhỏ này........
Hôm nay cũng như mọi ngày Mân Huyên đến nhà anh học bài ở phòng khách. Càng ngày cô càng thấy Thầy Lục của cô rất khác, không phải là Thầy ấy hết thích cô rồi đấy chứ, càng nghĩ khiến Mân Huyên cảm thấy rối.Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào nếu Thầy Lục sẽ nói hết thích cô rồi.
" Em làm hết mấy bài tập này đi, một lát tôi sẽ kiểm tra." Nói xong Lục Thiếu Thần đứng dậy đi vào tủ lạnh lấy nước ra cho cô. Sự thờ ơ, lạnh nhạt của anh làm Mân Huyên có chút không chịu nổi. Cô quyết định gấp sách vở lai bỏ vào balo.
Lục Thiếu Thần ngồi bấm máy tính liếc mắt nhìn hành động của cô như vậy liền hỏi: " Em sao thế? "
" Em về đây, từ nay em sẽ không đến đây học nữa, sẽ không làm phiền thầy nữa."
" Em lại muốn làm loạn gì nữa?" Anh nghiêm túc hỏi.
" Em không làm loạn gì cả, em chỉ là, không muốn nhìn thấy sự lạnh nhạt của thầy nữa." Nói xong cô cầm Balô đứng dậy muốn đi về.
Lục Thiếu Thần kéo tay cô lại: " Mân Huyên...."
Mân Huyên hất tay anh ra đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh như sắp khóc đến nơi:" Nếu thầy không thích em nữa thì cứ nói thẳng với em, em hiểu và sẽ rút lui chứ đừng lạnh nhạt với em, em không chịu được."
Anh lạnh nhạt với cô là muốn kiềm chế dục vọng vốn có của một người đàn ông cũng là muốn tốt cho cô, sao cô nhóc này lại hiểu lầm anh không còn thích cô chứ, nhìn cô như vậy khiến anh vừa giận vừa thương, rất muốn mắn cô vì tội suy nghĩ lung tung, đỗ oan cho anh nhưng định mở miệng nói cho cô hiểu thì thấy giọt nước mắt cô rơi xuống khiến anh đau lòng muốn chết chỉ có thể đưa tay lâu nước mắt, ra sức dỗ dành cô: " Mân Huyên..... không phải như em nghĩ đâu. Tôi vẫn thích em rất thích. Chỉ là sắp đến thi kì 2 rồi tôi muốn em tập trung vào cho việc học hơn."
" Thầy nói thật sao?" Cô hít hít mũi hỏi.
Mân Huyên đối diện ánh mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nuốt mạnh nước miếng, vừa định mở miệng nói thêm gì đó, chợt bị anh ôm, cả hai ngã xuống ghế sopha.
Anh nâng tay cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, trầm giọng nói:" Thật...không cho phép em suy nghĩ lung tung nữa.Nếu em còn không tin thì......"
Lục Thiếu Thần ôm eo nhỏ của cô, đem cô ôm chặt dè xuống sopha, thân thể cao lớn lập tức đè lên, làn môi nóng bỏng không hề kiêng kị hôn lên trán, lên mũi, lên mắt, lên má sau đó hôn lên đôi môi nhỏ mềm mại đang mấp máy của cô.
Mân Huyên mặt đỏ bừng, nhắm chặt hai mắt dù xấu hổ nhưng vẫn mạnh dạn vòng tay qua cổ ôm anh đáp lại nụ hôn của anh. Hai người càng hôn càng sâu, càng mãnh liệt. Lục Thiếu Thần mút lấy môi cô, thừa lúc Mân Huyên há miệng hít thở đầu lưỡi ướt át của anh xâm nhập vào khoang miệng cô quấn lấy đầu lưỡi cô ra sức mút say mê.Hai người đã từng hôn nhiều lần nhưng Mân Huyên chưa bao giờ thấy anh điên cuồng hôn cô như lúc này,cô bị anh hôn đến người không còn sức mềm nhũn trong lòng anh.
" Không được......cứ hôn cô như thế này anh sẽ phát điên lên mà muốn cô gái này mất." Trong đầu Lục Thiếu Thần vang lên như một lời cảnh báo. Anh đẩy nhẹ Mân Huyên ra thấy cô đang run rẩy động tình trong lòng anh, nhìn đôi môi sưng đỏ cùng đôi mắt ướt át mông lung như màn sương. Anh biết Mân Huyên yêu anh, một tình yêu thuần khiết, nếu bây anh muốn làm chuyện đó chắc chắn cô sẽ không từ chối. Nhưng anh không thể làm như vậy, cô còn nhỏ, anh và cô còn thời gian rất dài ở phía trước....... và anh sợ sau này cô sẽ hối hận.
" Mân Huyên.......Cũng trễ rồi.....Tôi đưa em về." Anh trầm giọng nói.
Mân Huyên vẫn còn lưu luyến trong ngực anh:" Dạ..."
Sáng hôm sau......... Vì nhớ sáng nay có cuộc họp giáo viên nên Lục Thiếu Thần thức dậy sớm hơn, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Mân Huyên:" Bảo bối.....anh dậy rồi, em cũng dậy sớm đi mà đến lớp nhé, hôn em nè.....moah à!" Lục Thiếu Thần mắt nhắm mắt mở gửi tin nhắn đi nhưng không để ý là mình đã gửi nhầm nhóm chát của các giáo viên trong trường, sau đó anh để điện thoại xuống giường nhắm mắt thêm chút nữa.
Sau khi đến trường vào phòng họp giáo viên, trong lúc ngồi chờ Thầy Hiệu Trưởng đến. Lục Thiếu Thần thấy tất cả các thầy cô giáo cứ nhìn anh cười tủm tỉm, anh có chút chột dạ vì biết mình gửi nhầm tin nhắn. Lam Anh ngồi đối diện cứ nhìn anh.
Thầy dạy hoá ngồi kế bên lên tiếng: " Thầy Lục..... Tôi không ngờ nhìn anh lạnh lùng, ít nói vậy, mà khi yêu lại ngọt ngào như vậy đó......" Thầy hoá vừa nói vừa cười.
Thầy dạy Tin học cũng cười rồi nói: " Thầy Lục.....moah....moah à...."
Thầy dạy sinh học cũng lên tiếng hùa theo trêu: " Em mau dậy sớm đến lớp nhé.......Hình như bạn gái của Thầy Lục cũng là giáo viên thì phải?........cô ấy dạy trường nào thế thầy Lục, giới thiệu cho chúng tôi biết được không? "
Lục Thiếu Thần chỉ khẽ cười rồi im lặng, cũng may thầy hiệu trưởng vào kịp lúc giải vay cho anh.
Cuộc họp giáo viên cũng không có gì quan trọng chỉ là nói về vấn đề giảng dạy tốt, về đề thi kì hai sắp đến, giúp các em khối 12 đậu tốt nghiệp, đại học 100%.
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, Thầy hiệu trưởng nhìn Lục Thiếu Thần rồi nói:" Thầy Lục.... sáng sớm cậu cho tất cả các giáo viên của trường ăn Đường ngọt rồi ha." Vừa nói thầy vừa mỉm cười rồi đi ra ngoài để lại Lục Thiếu Thần cười ngượng. Các cô giáo nhìn anh mỉm cười rồi cùng nhau ra khỏi phòng họp.
Ai cũng cười cũng ghẹo anh chỉ riêng Lam Anh rời khỏi phòng họp với tâm trạng buồn buồn. Sáng nay nghe được tin nhắn thoại của anh, cô thật sự rất buồn và ghen tỵ với cô gái nhận được tin nhắn ấy. Biết anh có bạn gái rồi cũng tốt như vậy để cô không còn tương tư anh nữa.