• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối không khí rất dễ chịu, khiến con người ta có cảm giác thư thái khó tả. Lăng Quân Hạo ngồi bên ban công, vừa thưởng thức ly trà nóng, vừa hưởng thụ sự dễ chịu của thiên nhiên. Nhìn xuống dưới thấy một chiếc xe hơi đỗ trước cửa nhà anh.



Mân Huyên định mở cửa xe đi xuống nhưng chưa kịp đã bị tay anh nhẹ nhàng kéo trở lại chỗ ngồi.



"Sao phải vội như vậy? Mình nói chuyện chút đã..." Lục Thiếu Thần ái muội nói nhỏ, sau đó kéo cô vào trong lòng, khiến má cô dán vào lồng ngực vững chắc của anh.



"Đừng...... Ở đây là trước nhà em, để anh trai em thấy được thì khổ lắm." Cô nuốt nước miếng, cô đương nhiên hiểu ý anh.



Lục Thiếu Thần cũng không làm khó cô, hôn lên trán cô một cái rồi thả cô ra, hỏi:"Em không muốn nói gì với anh nữa sao?"



Mân Huyên ngây ngô lắc đầu nhìn anh:" Em không biết nói gì nữa....."



Lăng Quân Hạo đứng trên nhìn xuống thấy hết cảnh hai người đang ở trong xe, thấy Mân Huyên bước xuống xe, hàng chân mày của Lăng Quân Hạo mới dãn ra.



Mân Huyên xách những giỏ đồ vào nhà, vừa đi lên lầu một thì gặp anh trai cô đi lại.



" Em đi đâu cả ngày giờ mới về? "



" Em ra ngoài mua ít đồ rồi đi ăn với Diệp Hoan."



" Đi với Diệp Hoan mà đàn ông đưa về à?. Ngày mai em đưa cái thằng nhóc vừa đưa em về đến đây cho anh gặp. " Lăng Quân Hạo nói thẳng.



" Anh nói ai?..." Mân Huyên chột dạ.



" Lăng Mân Huyên.....Em còn giả ngu, anh chém em bây giờ.Nếu ngày mai cậu ta không đến thì em tự biết số phận mình thế nào rồi đấy..." Lăng Quân Hạo nói xong y một lời cảnh cáo, thấy sắc mặt vừa xấu hổ vừa sợ của em gái liền khẽ nhếch môi Cười nhẹ, quay người đi về phòng.



Làm sao bây giờ, anh ấy biết hết rồi.



Mân Huyên đi về phòng vứt những túi đồ xuống đất, đi lại nằm xuống giường, vùi mặt vào chăn, anh trai cô đã thấy cảnh Thầy Lục ôm cô trong xe. Trời ơi! xấu hổ quá đi mất.



**********



Lục Thiếu Thần sau khi về nhà nhận được tin nhắn của Mân Huyên:[Anh trai em đã thấy hết rồi, đòi ngày mai gặp anh nữa, phải làm sao bây giờ.]



Đọc xong tin nhắn anh thong thả trả lời:[ Vậy ngày mai anh sẽ đến gặp anh ấy. ]



[ Dạ....em sợ anh ngại thôi.]



[ Ra mắt người nhà của bạn gái mà ngại gì chứ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mà, ngày mai anh sẽ đến, em đừng lo lắng nhé. Học bài rồi ngủ sớm đi nhé. Yêu em ]



[ Dạ......yêu anh ]



***************



Hôm sau chiều tối Lục Thiếu Thần ăn mặc chỉnh tề, mua quà sang nhà Mân Huyên gặp anh trai cô. Mân Huyên không được ngồi cùng nên không biết họ nói những gì. Cô ngồi từ phòng ăn nhìn ra thấy hai ngừơi đàn ông đang nói chuyện rất căn thẳng.



Về phiá Lăng Quân Hạo cũng hơi bất ngờ vì truớc mặt anh không phải là những cậu nhóc mới lớn mà là Thầy Giáo Mân Huyên, khá khen cho cô em gái của anh, tán đỗ được cả thầy giáo, nhưng dù sao em gái anh vẫn còn nhỏ, biết là chuyện yêu dương anh không thể cấm cản hay ở bên cạnh con bé mà trông chừng mãi được. Anh tạm chấp nhận con bé quen với thầy giáo còn hơn mấy thằng nhóc mới lớn chưa hiểu sự đời. Anh tin với vai trò là một người thầy, cậu ta sẽ giúp em gái anh trong chuyện học hành. Con bé cũng vì thế mà cố gắng hơn. Một công đôi việc.



Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông có vẻ thuận, không căn thẳng như Mân Huyên nghĩ. Sau khi dùng cơm xong Mân Huyên tiễn Lục Thiếu Thần ra đến cỗng:" Anh trai em không nói gì khó nghe với anh chứ? Nếu có thì anh đừng giận anh ấy nhé."



Lục Thiếu Thần khẽ cười: " Em đừng lo, anh trai em đã cho phép chúng ta qua lại........ nhưng với một điều kiện. " anh ngập ngừng.



" Điều kiện gì? "



" Là anh phải giúp em học thật tốt, giữ gìn cho em đến khi em tốt nghiệp đại học."



" Anh đồng ý rồi?"



" Tất nhiên rồi, anh yêu em nên sẽ đợi em."



" Anh làm được không?".......ý em là chuyện gìn giữ."



" Anh không biết nhưng anh sẽ cố gắng."



Mân Huyên mỉm cười: " Anh thật tốt."



Lục Thiếu Thần xoa đầu cô. Mân Huyên rất muốn ôm anh, nhưng đang ở trước nhà mình nên cô kiềm chế để anh về.



Sau khi Lục Thiếu Thần lái xe về, Mân Huyên vào nhà pha ly cà phê rồi lên thẳng phòng làm việc của anh trai.



" Em không biết gõ cửa sao?" Lăng Quân Hạo đang làm việc qua vi tính,liếc mắt nhìn cô, hỏi.



" Anh hai, em mang cà phê cho anh nè......" Mân Huyên để ly cà phê trên bàn.



" Nhìn em là biết rồi......Thôi, không cần nịnh phải đâu."



" Hì Hì..... cám ơn anh hai, anh đúng là người anh trai tốt nhất trái đất luôn Á."



Lăng Quân Hạo khẽ cười:" Được rồi, hết giờ nịnh nọt, ca ngợi rồi, em mau về phòng học bài đi để anh tập trung làm việc nữa."



" Dạ, vậy em không làm phiền anh nữa, anh làm việc rồi ngủ ngon nha." Mân Huyên nói rồi đi về phòng trả không gian cho anh trai.



Lăng Quân Hạo lắc đầu, bưng ly cà phê uống một hớp.



Cửa ải của anh trai đã qua rất dễ dàng, tâm trạng vui vẻ nên tối hôm đó Mân Huyên ngủ rất ngon đến tận sáng hôm sau.



*********************



Hôm sau tại lớp học 12b. Hoàng Thiên phát thiệp mời sinh nhật cho cả lớp.



Mân Huyên cầm tấm thiệp mời mở ra xem nhìn ngày giờ dự tiệc, là ngày mai.



" Này...... " Mân Huyên gõ cây bút về phía Hoàng Thiên.



" Chuyện gì?" Hoàng thiên đáp.



" Chưa có ai mời tiệc mà như cậu đấy, mai tổ chức hôm nay mới phát thiệp, sao người khác chuẩn bị cho kịp không biết." Mân Huyên nói.



" Đến giờ ăn mặc đẹp rồi đi ăn thôi có gì mà phải chuẩn bị." Hoàng Thiên vừa xem sách vừa trả lời.



" Xuỳt" Mân Huyên nhìn Hoàng Thiên liếc mắt một cái không thèm nói gì.



Sau giờ học Mân Huyên rủ Diệp Hoan chiều đi mua váy mới để mai đi dự tiệc sinh nhật. Diệp Hoan đưa tiền cho Mân Huyên nhờ cô mua giúp luôn vì cô phải về chiều bận đi học đàn nữa.



" Giờ nhiều kiểu váy mới ra làm, mình biết cậu thích kiểu nào đâu mà mua, lỡ không vừa ý cậu lại phải đi đổi nữa, mất công lắm."



" Mình tin vào đôi mắt có gu thẩm mĩ của cậu. Cậu mua gì mình sẽ mặc đó, nhất quyết sẽ không đổi đâu." Diệp Hoan nói chắc chắn.



" Nhớ nha....mình mua về mà chê hay không mặc là mình nghĩ chơi à." Mân Huyên nói.



" Biết rồi mà.....mình về trước đây, bye bye..." Diệp Hoan đi nhanh ra cổng. Mân Huyên đi về hướng đỗ xe.



******************



6 giờ tối hôm sau. Diệp Hoan có mặt ở nhà Mân Huyên để thay đồ đi ăn tiệc sinh Nhật.



Cầm chiếc váy màu trắng sexy trên tay Diệp Hoan nhìn qua nhìn lại đến khi Mân Huyên đã thay váy xong xuôi hết rồi vẫn còn thấy Diệp Hoan ngồi ngây ra đó.



" Cậu sao thế? Còn không chịu thay đồ đi.Sắp trễ giờ rồi đó." Mân Huyên ngồi xuống bàn trang điểm vừa nói.



" Ờ......" Diệp Hoan miễn cưỡng đi vào tolet thay đồ.Phong cách của Mân Huyên thích sexy một chút, phong cách của Diệp Hoan lại kín đáo nhẹ nhàng nên mặc như vậy có chút không thoải mái, nhưng Diệp Hoan đâu giám nói vì trước đó cô nhờ Mân Huyên mua hộ đã nói Mân Huyên mua gì cô sẽ mặc đấy rồi.



Đến khi Diệp Hoan bước ra đứng nhìn mình trong gương. Thật sự có chút khác biệt



" Trời ơi! Bạn ai mà đẹp vậy không biết? Mình chọn cái váy này hợp với cậu quá đi mất." Mân Huyên vui vẻ khen ngợi.



" Nhưng mình thấy phần cổ xẻ sâu quá à, mặc vậy sợ ai nói nữa." Diệp Hoan kéo cổ áo lại.



" Ai giám nói chứ, ngực cậu đẹp cậu có quyền mặc để khoe, cậu không thấy mấy hotgirl trên mạng mặc sao? Người ta vào khen ầm ầm đấy."



Ai đẹp gì thì khoe đấy.Mân Huyên không tự tin về vòng một nên chọn cho mình một chiếc váy hai dây màu đen hở phần lưng.



Sau khi trang điểm xong hai cô gái tự ngắm mình qua gương thêm vài lần, khen lẫn nhau rồi mới ra khỏi phòng. Mân Huyên nhờ tài xế của nhà đưa hai cô đến nhà Hoàng Thiên.



Bữa tiệc được tổ chức tại nhà ở Q7, nhà Hoàng thiên thuộc dạng giàu có, ngôi nhà có 3 tầng, có sân vườn rộng, ba mẹ cậu ta là dân kinh doanh, tuy nhiều công việc nhưng rất thương con trai, tổ chức buổi tiệc sinh nhật rất xa hoa. Ba mẹ Hoàng Thiên làm kinh doanh nên cũng mời rất nhiều đối tác.



Cả lớp ai cũng ăn mặc đẹp, hình như đã đến gần hết tụ tập lại một chỗ. Đúng lúc Mân Huyên và Diệp Hoan cũng vào.



- Mân Huyên với Diệp Hoan đến rồi kìa.



- Trời ơi! Đúng là hai người đẹp của lớp có khác, hôm nay hai bà xinh quá trời luôn á.



Mân Huyên và Diệp Hoan mỉm cười. Mân Huyên lên tiếng:" Các cậu đến lâu chưa?"



- Tui mới đến thôi à.



- Bọn tui cũng vừa mới đến chứ đâu.



- Mấy bạn không biết đâu, hồi nãy Lan xem địa chỉ đến đây, thấy toàn xe hơi Lan không giám vào luôn á, sợ nhầm thì quê nữa, đứng đợi một chút mới thấy được ông nam, ông vinh đến mới theo vào nè.



" Nhà Hoàng Thiên công nhận vừa giàu vừa đẹp ghê luôn Á " Ngọc nói



" Nhà người ta là dân kinh doanh mà biểu không giàu má" Hoàng Oanh nói.



" Rick kick là đây chứ đâu" Hoàng Tiễn nói.



" không biết gia thế đã thích rồi, giờ thấy gia thế còn thích hơn. " Minh Anh nói



" Vừa đẹp trai nhà lại nhiều tiền, gu tui đó" Diệp Mi nói.



" Cái này là gu của mọi cô gái chứ không phải một mình bà đâu." Ngọc Tuyên nói



" Bớt đi mấy má, không tới lượt mấy má đâu he " Tuấn Tú bê đê nói



- Hoàng Thiên ra rồi kìa......



- Trời ơi đẹp trai quá à.......



- Tui có bồ rồi mà còn thích Á



- Mê trai thấy ớn.



- kệ tui.



Mấy bạn nữ nhìn say mê, hết lời khen, Trọng Tín, Mân Huyên và Diệp Hoan nghe vậy cũng quay qua nhìn thấy Hoàng Thiên đang đi đến.



Hoàng Thiên mặc vest đi lại:" Các cậu đến rồi thì vào bàn ngồi luôn đi.Tiệc sắp bắt đầu rồi.



Cả lớp vừa đi theo Hoàng Thiên vừa nhìn cách trang trí xung quanh hồ bơi. Bàn tiệc được sếp dọc tiện cho tất cả mọi người ngồi nhìn ra phía hồ bơi.Bữa tiệc bắt đầu, ba Hoàng Thiên lên nói đôi lời và cám ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc sinh Nhật của con trai mình, sau đó là tiệc mục cầu nguyện cắt bánh kem được mọi người vỗ tay chúc mừng.



Mọi người cùng nhau ăn uống, nước uống là bia trái cây Strongbow, ai cũng uống riêng Diệp Hoan là không giám uống vì sợ lát về nhà mẹ cô biết sẽ la.



" Cậu uống một chút đi, bia này uống không say đâu. " Mân Huyên đưa ly bia cho Diệp Hoan. Diệp Hoan nhấp môi một chút thì điện thoại cô reo là Cảnh Thiên gọi. Diệp Hoan nhìn xung quanh tìm một nơi để nghe máy.



Mân Huyên quay sang không thấy Diệp Hoan đâu, liền đưa mắt nhìn xung quanh, thì bị bạn bè kéo qua mời bia tiếp.



Sau khi Diệp Hoan quay lại bàn thấy Mân Huyên đang chơi đố chữ với các bạn. Diệp Hoan kéo Mân Huyên.



" Diệp Hoan....nảy giờ cậu đi đâu thế? Lại đây chơi chung đi." Mân Huyên nói, vì uống nhiều bia mà mặt cô đỏ ửng.



" Mân Huyên.....cậu đừng uống nữa sẽ say đó."



" Dăm ba chai bia trái cây này nhằm nhò gì?Nào cậu lại đây."



" Mân Huyên này...... Chắc mình về trước rồi, Cảnh Thiên sẽ đến rước mình. "



" Đang chơi vui mà, cậu mà về là mình cũng về luôn. "



"Cậu cứ ngồi chơi đi rồi gọi Thầy Lục đến rước."



Mân Huyên xua tay:" không được, nảy anh ấy nhắn tin hỏi mình, mình lỡ nói đang bận học bài rồi."



" Để mình gọi cho thầy ấy." Diệp Hoan bấm số gọi thì Mân Huyên muốn cản lại nhưng chưa kịp thì bị Trọng Tín kéo qua.



" Mân Huyên....... mình muốn uống với cậu một ly."



Diệp Hoan vừa bấm gọi thì Lục Thiếu Thần nghe máy:" Dạ..... em là Diệp Hoan đây, thầy ơi thầy đến đưa Mân Huyên về nhà được không ạ."



Hoàng Thiên đang đi theo ba mình mời rượu các đối tác làm ăn của gia đình, để ba Hoàng giới thiệu cậu ấy cho mọi người biết.



" Đây là con trai duy nhất của tôi, sau này nó sẽ kế nghiệp tôi đấy." Ba hoàng nói.



Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu chào mọi người.



" Đẹp trai phong độ giống ba thế chắc sau này sẽ rất giỏi rồi. Chúc mừng cháu." Một người khách vừa nói vừa vỗ vai Hoàng Thiên.



Diệp Hoan sau khi gọi cho Thầy Lục liền ngồi chờ Cảnh Thiên đến đón. Thấy Hoàng Thiên đi lại mời bia mọi người, cô liền xin phép chút nữa về trước.



" Các bạn cứ ngồi chơi ăn uống vui vẻ nha. Tôi đi mời rượu nhiều bàn nên không ngồi với các bạn lâu được. Thông cảm nhé." Hoàng Thiên nâng ly mời cả lớp.



Mân Huyên uống xong liền cầm túi xách đứng lên muốn đi tolet. Hoàng thiên thấy mặt cô đỏ bừng liền giữ tay cô lại.



" Gì á " Mân Huyên hỏi.



" Cậu say à?" Hoàng Thiên hỏi.



" Cậu mới say á, buông tay ra để tôi đi vệ sinh." Mân Huyên nói xong thấy tay Hoàng Thiên buông ra, cô đi qua thì quay đầu lại nói:" Hôm nay mới thấy cậu đẹp trai đấy, sinh Nhật vui vẻ nha."



Hoàng Thiên khẽ cười:" Cám ơn."



Mân Huyên vào tolet rửa mặt, đánh lại một chút son mới ra ngoài. Diệp Hoan đang ở ngoài cửa Tolet đợi cô.



" Cậu nhanh ra ngoài đi, Thầy Lục đến rồi á." Diệp Hoan hối thúc.



" Nhìn mặt mình hết đỏ chưa? " Mân Huyên hỏi.



" Được rồi..."



Hai cô gái đi nhanh ra cỗng. Lục Thiếu Thần thấy vậy cầm áo khoác liền bước xuống xe.



" Thầy Lục....phiền Thầy đưa Mân Huyên về ạ." Diệp Hoan nói.



Mân Huyên nhìn anh mỉm cười một cái, sợ anh giận cô vì cô nói dối đang ở nhà học bài. Lục Thiếu Thần cầm áo khoác khoác lên người Mân Huyên.



" Em về luôn không? Tôi đưa em về luôn."



" Dạ....em cám ơn, em đang đợi bạn, anh ấy cũng sắp đến rồi ạ. " Diệp Hoan từ chối.



Mân Huyên lấy áo khoác trên người đưa cho Diệp Hoan.



Diệp Hoan thấy đây là áo khoác của Thầy Lục, cô từ chối:" Không cần đâu."



" Cậu khoác vào đi, mình giờ lên xe rồi." Mân Huyên khoác lên vai Diệp Hoan.



" Nhưng mà áo này của Thầy Lục......" Diệp Hoan ngại nhìn Lục Thiếu Thần.



Lục Thiếu Thần lên tiếng:" Không sao? Em cứ khoác đi, trả tôi sau cũng được."



" Vậy...em cám ơn." Diệp Hoan kéo áo khoác che lại phần cổ của mình.



" Mình về trước nha, có gì gọi cho mình nha." Mân Huyên tạm biệt Diệp Hoan. Rồi lên xe cùng Lục Thiếu Thần.



Lên xe điều hòa có chút lạnh khiến Mân Huyên hắc hơi vài lần. Lục Thiếu Thần thấy cô lạnh liền giảm nhiệt độ mức thấp nhất. Không biết có phải anh giận cô nói dối anh hay không mà không hỏi một câu nào.



Mân Huyên cảm thấy có lỗi, mặc kệ anh đang lái xe. Cô vươn người sang dựa vào vai anh: "Thầy Lục, em xin lỗi, em sai rồi! Em không nên nói dối." Cô vòng tay ôm eo anh.



" Mân Huyên.....Em đừng làm loạn nữa, anh đang lái xe."



" Em không làm loạn gì hết, em sợ anh giận em, nên chỉ muốn ôm anh, coi như dỗ dành anh trước." Cô nũng nịu nói.



" Em muốn dỗ dành anh? "



Mân Huyên ngây thơ gật đầu:" Dạ " Cô ôm anh chặt hơn, nhưng cô không hề biết bạn trai cô đang hoá sói.



Xe anh tăng tốc chạy rất nhanh về nhà. Xe xuống hầm đỗ xe, Mân Huyên thấy lạ, sao anh lại không đưa cô về nhà mà đến nhà anh làm gì?



" Thần.....sao lại về nhà anh?" Mân Huyên chưa hiểu chuyện hỏi.



" Chút nữa em sẽ biết." Anh xuống xe cầm tay cô lên nhà. Mân Huyên vì uống nhiều bia nên có chút buồn ngủ, cô ngáp dài.



Vừa vào đến nhà, đèn vừa được bật sáng, Mân Huyên chưa kịp cởi đôi giày cao gót đã bị anh ôm lấy.



Đôi tay mạnh mẽ lướt lên lưng cô. Bên tai cô có tiếng thở dài thật nhẹ, sau đó là giọng nói trầm ấm có chút bất đắc dĩ:" Em nói rõ xem, em sai cái gì mà sợ anh giận còn muốn dỗ anh?"



" Là em nói dối em đang ở nhà học bài." Cô nhỏ nhẹ nói.



" Vì sao nói dối?" Anh xoa lưng Trần mịn màng của cô thổi hơi nóng bên tai cô



Lỗ tai Mân Huyên rất mẫn cảm, Anh chỉ cần thổi một hơi vào tai là cô đã run lên rồi. Đây là anh cố ý mà.



Không biết phải vì cô uống bia hay không mà cảm thấy cả người đều nóng ran.



"Ngứa..." Cô lầm bầm, hơi thở dồn dập nói tiếp: " Em cũng không biết nữa..."



"Ừ.....anh giận rồi, em dỗ anh đi." Anh dịu dàng nói.



Mân Huyên hôn lên cằm anh một cái, thấy anh lắc đầu nói:" Chưa đủ " cô hôn tiếp lên má anh rồi đến mũi anh, sau đó là lên môi anh:" Như vậy đã được chưa ạ?" Cô đưa mắt nhìn anh.



" Em uống bia à."



" Có một chút."



" Lần sau không được uống nữa, biết không."



" Dạ."



" Từ nay ra ngoài không được mặc váy hở thế này nữa. Biết không."



" Em thấy đẹp mà, cũng không hở gì lắm." Mân Huyên phản bác lại.



" Nếu em thích thì có thể mặc khi ở bên anh, đừng mặc ra ngoài với người khác, anh sẽ ghen nếu người đàn ông khác nhìn em."



Mân Huyên nhìn anh:" Dạ.....em biết rồi."



" Ngoan như vậy anh mới thương."



Lục Thiếu Thần nâng cằm cô lên, ban đầu là nhẹ nhàng hôn cô, sau đó nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt...Một hồi lâu sau, anh mới buông cô ra. Cô áp gương mặt đỏ hồng vào trong ngực hắn, hít vào từng hơi, mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh như một thứ gì đó hấp dẫn và quyến rũ.....



Lục Thiếu Thần nhìn cô trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên nâng mặt cô lên, đôi mắt hiện lên những tia phức tạp và sự nghiêm túc vô cùng "Mân Huyên, anh muốn nói với em một chuyện."



Cô chớp chớp mắt, không đoán ra được anh muốn nói chuyện gì:" Em nghe nè......anh nói đi."



Lục Thiếu Thần nhìn sự vô tư của cô anh thật sự không biết nói sao cho cô hiểu. Không cần nói nữa. Hành động rồi tự khắc cô sẽ hiểu. Đôi môi ấm nóng trượt lên vành tai mẫn cảm của cô, cắn nhè nhẹ khiến cô phát run, cơ thể cả hai cứ thế mà dần nóng lên.



"Huyên.... muốn anh yêu em không?" Giọng nói khàn khàn trầm đục thì thào bên tai cô, đồng thời đôi tay rắn chắc nhẹ nhàng bế cô lên, cô bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ anh. Anh bế cô đi đến sopha. Để cô ngồi trên người, ôm cô hôn hít.



Cô đang mê muội trong những cảm giác anh mang đến, lúc này hầu như không ý thức được gì cả, chỉ mềm nhũn trong lòng anh.



"Nói đi, nói cho anh biết, em muốn anh yêu em không?" Môi anh trêu đùa môi cô, như có như không, đôi mắt đầy ma lực lại chăm chú nhìn cô, khiến cô như lạc trong lưới tình của anh.



Mỗi tế bào trong cơ thể cô dường như đều đang kêu gào: Cô cần anh, cô muốn anh yêu cô, thân thể cô cũng đang bắt đầu muốn anh.



Chiếc váy hai dây đã bị anh kéo xuống. Bàn tay anh lướt nhẹ trên da thịt cô, vì mặc váy dự tiệc có mút ngực sẵn nên Mân Huyên không mang áo ngực trong, nên rất thuận tiện cho anh. Thân hình trắng nõn hiện ra trước mắt Lục Thiếu Thần mê mẩn trước bầu ngực mềm mại của cô, lại vuốt ve cơ thể cô.



" Thần.....Em sợ.... " cô nỉ non bên tai anh giọng nói và cả thân thể cô đều run.



"Anh sẽ cẩn thận, để anh yêu em, được không?" Anh vùi đầu vào ngực cô, vừa dịu dàng, vừa mút say mê.



" Ưm..." Mân Huyên ưỡn người khó chịu.



Hơi thở của Anh và cô càng lúc càng nóng, vật to lớn cũng đang cọ vào nơi đó của cô, nhưng anh vẫn kiềm chế để nghe sự đồng ý từ cô.



Dục vọng mãnh liệt nổi lên Lục Thiếu Thần không còn để ý đến lời hứa sẽ giữ gìn gì đó nữa, anh sẽ dùng chính mình làm lời hứa, tự hứa sau này sẽ mãi yêu cô.



Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ anh, giọng nói ướt át mà đầy sức quyến rũ: "Thần, yêu em đi...em muốn anh yêu em!"



Anh khẽ cười, vừa hôn môi cô vừa bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường mềm mại, anh cởi giày cho cô và một phần còn lại của chiếc váy ra, cũng cởi luôn đồ trên người mình, dùng thân hình cường tráng đè cô dưới thân, một tay nắm chặt tay cô, một tay thăm dò nơi tư mật ướt át của cô, thấy cô đã sẵn sàng, anh nhẹ nhàng đi vào cơ thể mềm mại của cô.



" Á...." Cái lấp đầy này khiến Mân Huyên đau đến mức cắn chặt bờ môi mình. Nước mắt không tự chủ rơi xuống:" Thần.... em đau quá..."



Anh ngừng luân động cúi người hôn lên môi cô, đưa tay lâu nước mắt cho cô:" Đau lắm hả em? Anh xin lỗi! Đừng khóc, vì anh chịu đau một chút thôi. "



Lục Thiếu Thần nói thì thầm:" Huyên.... em là của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời này.!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK