Vào nhà nhìn khắp phòng khách không thấy ai thì bỗng dưng Mẹ Diệp từ đâu đứng sau lưng cô, lên tiếng.
" Mân Huyên mới đến hả cháu?" Mẹ Diệp hỏi làm Mân Huyên giật mình liền quay lại gật đầu chào hỏi:" Dạ....cháu chào cô, hai ngày nay không thấy Diệp Hoan đi học, gọi điện cho bạn ấy cũng không được, cháu lo quá nên đến xem sao ạ."
" Ừ....Diệp Hoan không sao? Con bé đang ở trên phòng, cháu lên đi."
" Dạ...." Mân Huyên nói rồi đi lên lầu.
Mẹ Diệp nhìn theo bóng lưng Mân Huyên. Có suy nghĩ gì đó.
Diệp Hoan đang ngồi trên giường, hai tay vòng qua ôm đôi chân với dáng vẻ u buồn, hai ngày rồi cô không đến trường,mẹ tịch thu điện thoại của cô,cô không thể gọi cho Cảnh Thiên.Cô rất nhớ anh.
Nghe tiếng gõ cửa và tiếng của Mân Huyên cắt đứt suy nghĩ của Diệp Hoan, cô thoáng vui mừng, thu lại biểu cảm u buồn trên mặt, ngẩng mặt nhìn về phía cửa, sau đó nhanh chóng bước xuống giường đến mở cửa.
Mân Huyên vào phòng ngồi xuống giường nhìn Diệp Hoan:" Diệp Hoan....... sao hai ngày nay cậu không đi học, mình gọi điện cũng không thèm nghe máy, cậu có biết mình lo lắm không?"
Diệp Hoan khẽ cười, một nụ cười nhạt, cố gắng tự nhiên để mình thoạt nhìn không có bất cứ điều gì:" Mình không sao. Tại học nhiều quá, mình hơi mệt, nên muốn nghĩ thư giãn thôi à."
Nhìn đôi mắt thâm quầng của Diệp Hoan, Mân Huyên cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với cô nàng.
Tiếp nhận ánh mắt cứ nhìn chăm chăm của Mân Huyên. Diệp Hoan cố tự nhiên, dù sao cũng không thể nói chuyện xấu hổ của cô ra được.
" Trước khi đến đây, mình có gặp bạn trai cậu trước cổng trường, anh ta nói chờ cậu hai ngày nay rồi, không thấy không gọi được cho cậu, anh ta rất lo. Nhờ mình nói với cậu là gọi điện liền cho anh ta." Mân Huyên vừa nói vừa thăm dò Diệp Hoan nói tiếp:" Cậu còn không định nói thật cho mình biết sao? Cậu và anh ta xảy ra chuyện gì rồi? Có phải anh ta làm gì có lỗi với cậu không?"
" Không có..... không phải như cậu nghĩ đâu, anh ấy rất tốt với mình, chỉ là....chỉ là." Diệp Hoan ngập ngừng.
" Chỉ là...chỉ là sao?......Cậu không xem mình là bạn phải không? Có chuyện gì phải nói ra chứ, biết đâu mình giúp được." Mân Huyên kiên trì nói.
" Chuyện là thế này...." Diệp Hoan ghé vào tai Mân Huyên nói nhỏ. Mân Huyên tròn to mắt khi nghe Diệp Hoan kể:" hả...."
Diệp Hoan nói xong liền nhìn Mân Huyên với vẻ mặt thẹn. Mân Huyên thở dài:" Theo như lời cậu kể là cậu đến tiệm xăm mặc áo của Cảnh Thiên, anh ấy đang xăm hình cho cậu thì mẹ cậu xông vào?."
Diệp Hoan gật đầu.
" Nếu là như vậy cậu có thể chối, nói chỉ đến xăm ngoài ra không có gì." Mân Huyên nói.
" Lúc đó xăm xong rồi..... anh ấy đang ôm mình..... " Diệp Hoan nói, bàn tay phải nắm bàn tay trai dùng ngón tay trỏ nắm miết nhẹ lòng bàn tay trái.
Nhìn Diệp Hoan cứ ấp a ấp úng Mân Huyên liền hiểu ngay:" Được rồi, mình hiểu rồi.....Bây giờ cậu nói hết cho mẹ cậu biết, xin bà ấy đồng ý cho hai người yêu nhau. "
" Nếu đơn giản như cậu nói thì mình đâu phải khổ sở thế này. Mẹ mình không chấp nhận Cảnh Thiên. Bắt mình không được gặp anh ấy nữa...."
" Ừ...cũng đúng, cậu còn đi học thì không nói rồi, gia đình cậu bề thế như vậy, cậu là con một nữa làm sao Mẹ cậu chấp nhận một người con rể thoạt nhìn không giàu không có tương lai như Cảnh Thiên được....... Mà mình không hiểu sao mẹ cậu biết tiệm xăm nhỏ đó mà tìm đến hay vậy?" Mân Huyên thắc mắc.
" Mẹ cài định vị trong điện thoại mới của mình.Nên tìm đến được......."
" Eo.....Mẹ cậu thật đáng sợ mà......." Mân Huyên rùng mình lắc đầu.
" Cho mình mượn điện thoại nhắn tin cho Cảnh Thiên được không?"
Mân Huyên lấy điện thoại trong Balô đưa cho Diệp Hoan:" Nè.....gọi luôn đi, chứ nhắn tin chi cho lâu."
Diệp Hoan cầm điện thoại gọi cho Cảnh Thiên.
Sau khi Diệp Hoan nói chuyện với Cảnh Thiên xong.
Mân Huyên nhún vai:" Có cần mình giúp cậu ra ngoài không? "
" Không cần đâu, để bữa khác đi..."
" Ừ.....thôi rán làm con ngoan vãi bữa đi chứ biết sao giờ..........À! mình có đem vở bài học hai ngày nay nè, cậu chép lại đi."
Diệp Hoan trả lại điện thoại cho Mân Huyên rồi đi đến bàn học lấy sách vở ra chép bài.
*********************
Buổi chiều, Mân Huyên trở về, thấy Vũ Thư trầm mặt ngồi trên sô pha, trên bàn có hai hộp cơm, hẳn là anh trai cô mua rồi.
" Chị Huyên về rồi à! " Vũ Thư vui vẻ hỏi.
" Những hộp này là....." Mân Huyên nhìn những hộp cơm trên bàn.
" Chú gọi về dặn em đừng nấu cơm. Chú nói cơm này ngon lắm, mua cho hai chị em mình, em chờ chị về ăn chung luôn nè."
Lăng Quân Hạo bưng ly nước từ phòng ăn đi ra nhíu nhíu mày, ngồi xuống sofa: " Em về rồi à? Trên đường đi làm về anh đã mua cơm gà rất ngon cho hai người. Em với Vũ Thư ăn đi."
Mân Huyên và Vũ Thư vừa ăn vừa xem ti vi, Lăng Quân Hạo thấy hai cô nhóc ăn vui vẻ liền nhếch môi cười rồi đi lên lầu.
Những ngày sau đó, Mân Huyên thấy Vũ Thư rất hứng thú khi mỗi lần thấy cô học bài, cô định nói với anh trai giúp người thì phải giúp cho trót, để Vũ Thư đi học lại,nhưng chưa kịp nói thì anh trai băng giá của cô đã nói ra Anh muốn giúp đỡ cho Vũ Thư đi học trở lại. Về Vũ Thư cô nàng rất vui và cảm động trước lòng tốt của Quân Hạo, cô nàng hứa sau này cố gắng học để báo đáp ân tình của anh. Vũ Thư nghĩ học ngang lớp 10 nên bây giờ đi học lại lớp 10 ở cùng trường với Mân Huyên. Sáng sớm Mân Huyên điều đưa Vũ Thư cùng đi học. Sau giờ học là Vũ Thư về nhà nấu cơm dọn dẹp nhà cửa.
Ngày ngày tháng tháng trôi qua Mân Huyên cảm thấy anh trai mình có chút thay đổi, càng ngày anh càng dễ chịu hơn, cười nhiều hơn không khó tính như anh trước, mỗi lần cô đi chơi buổi tối với Lục Thiếu Thần, anh ấy cũng không gọi điện gọi réo về này kia như trước.Mà chỉ nhắn tin kiêu nhớ về sớm. Anh ấy cũng không còn kén ăn như lúc trước nữa,Vũ thư nấu gì cũng ầm ừm khen ngon. Dù biết anh trai thay đổi nhưng cô cũng không quan tâm lắm vì sắp đến thi học kì, vì học thêm học bớt đến tối tăm mặt mũi.
****************
10 giờ sáng tại văn phòng giáo viên của trường. Lục Thiếu Thần đang chuẩn bị dạy tiết cuối cùng thì có điện thoại đột nhiên đỗ chuông, lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn trên màn hình là mẹ anh gọi đến, anh liền nghe máy:" Alo, con nghe nè mẹ."
Tại Lục gia....
Mẹ Lục đang ngồi ở phòng khách vừa vui vẻ nói qua điện thoại:" Thiếu Thần à con, lâu rồi con không về nhà, mẹ muốn nói với con vài chuyện."
Tiếng Lục Thiếu Thần phát ra từ điện thoại:" Có chuyện gì mẹ cứ nói đi ạ."
Mẹ Lục mỉm cười:" Cũng không có gì quan trọng nhưng phải gặp mặt con rồi mẹ nói luôn. Ừ......Ừ..... Vậy con nhé....!" Mẹ Lục nói rồi mỉm cười tắt máy.
Bên này Lục Thiếu Thần vừa cúp máy là nghe tiếng chuông trả báo giờ lên lớp dạy. Anh cầm cặp đi ra ngoài.
******************
Chiều tối Lục Thiếu Thần vừa lái xe vừa gọi điện cho Mân Huyên, anh nói với cô anh đang về nhà ba mẹ có việc, tối về sẽ gọi cho cô sau. Vừa gọi Mân Huyên xong Lục Thiếu Thần nhận được tin nhắn từ Mẹ. Nội dung tin nhắn muốn anh đến nhà hàng Nhật bản vì họ đang ở đó. Lục Thiếu Thần xem xong tin nhắn liền quay đầu xe lại.
Tại biệt thự Lăng gia..
Hôm nay Lăng Quân Hạo tan làm về sớm hơn mọi ngày, anh nói với Mân Huyên và Vũ thư sẽ đưa hai cô nhóc ra ngoài ăn cơm tối một bữa. Mân Huyên liền đi lên thay đồ vừa ra khỏi phòng thấy Vũ Thư cũng vừa ra khỏi phòng, cô bé ăn mặc quần zin áo thun bình thường,nhìn hơi cũ và lỗi mốt. Cô nhìn Vũ Thư từ trên xuống dưới.
Vũ Thư thấy Mân Huyên cứ nhìn cô như vậy liền nói:" Chị Huyên, mặt em dính gì sao? "
Mân Huyên kéo tay Vũ Thư vào phòng:" Theo chị...." vào trong phòng Mân Huyên mở tủ đồ ra lựa cho Vũ Thư một chiếc váy voan màu hồng nhạt đơn giản nhẹ nhàng:" E mặc cái váy này đi."
Không cho Vũ Thư cơ hội nói, Mân Huyên đưa cái váy vào tay Vũ Thư rồi đẩy cô nhóc về hướng phòng tolet.
5 phút sau Vũ Thư bước ra với dáng vẻ ngượng ngùng,xinh đẹp. Mân Huyên nhìn cô không chớp mắt: Trời ơi! Em xinh quá đáng luôn á...ngồi xuống đây chị trang điểm nhẹ nữa OK luôn." Nói rồi cô kéo Vũ thư ngồi xuống ghế xoay mặt vào gương.
Lăng Quân Hạo ngồi ở sopha, thấy lâu rồi mà hai cô gái vẫn chưa xuống, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ thì bất ngờ liếc mắt nhìn lên lầu. Thấy hai cô nhóc đi từ cầu thang xuống. Mân Huyên thì anh không nói rồi vì em gái anh luôn chỉnh chu xinh đẹp khi ra ngoài. Nhưng khi nhìn thấy Vũ Thư trong chiếc váy màu hồng nhạt xinh xắn với nụ cười rạng rỡ khiến anh bị hớp hồn trong chốc lát.
Mân Huyên thấy anh trai mình cứ mãi nhìn chằm chằm Vũ Thư như thế, cô khẽ cười bước đến:" Đi thôi anh hai. Em đói bụng muốn xỉu rồi đây."
Vũ Thư chạm phải ánh mắt của Quân Hạo liền thẹn cúi đầu đi theo Mân Huyên ra ngoài. Người đi sau cùng khoá cửa là Quân Hạo.
********
Lục Thiếu Thần đến địa chỉ nhà hàng mà mẹ anh gửi, đến nơi anh bất ngờ khi thấy có cả gia đình Thu Ngọc. Anh liền hiểu ra vấn đề, thấy mẹ anh vui vẻ đưa tay ngoắc anh từ xa, dù không biết hay không muốn cũng đến rồi. Lục Thiếu Thần đành phải lịch sự đến chào hỏi.
Anh ngồi vào ghế kế bên mẹ anh, đối diện là Thu Ngọc và ba mẹ cô ấy.
" Giới thiệu với anh chị đây là con trai tôi, thằng bé tên Thiếu Thần đang là giáo viên giảng dạy ở trường phổ thông quốc gia." Mẹ Lục vui vẻ giới thiệu con trai mình.
"Rất vui vì được gặp cháu." Ba Thu Ngọc niềm nở.
" Con thật khéo chọn, mẹ thấy cậu ấy được đấy." Mẹ Thu Ngọc quay sang nói nhỏ với cô khiến cô có chút thẹn rồi liếc nhìn Lục Thiếu Thần.
Lục Thiếu Thần gật đầu: " Dạ.....cháu xin lỗi mọi người, vì kẹt xe nên cháu đến trễ." Anh từ tốn nói.
" không sao....không sao, sau này chúng ta là người nhà rồi cháu đừng nên khách sáo." Ba Thư Ngọc nói.
" Đúng đúng.... ông nói rất chí phải." Mẹ lục đáp.
" Chuyện của hai đứa nhỏ cứ để hai đứa nó tự nhiên, chúng ta là bậc cha mẹ được ăn cơm cùng nhau là vui rồi." Ba Lục lên tiếng.
Thu Ngọc không biết nói gì lâu lâu lén nhìn anh cười cười.
Đến khi phục vụ bưng thức ăn ra, Lục Thiếu Thần vẫn thấy ba mẹ anh và ba mẹ Thu Ngọc trò chuyện rất vui vẻ, anh cũng không muốn làm mất hứng mọi người. Còn anh như khúc gỗ ngồi đó.
Lăng Quân Hạo lái xe đến trước nhà hàng Nhật.
Mân Huyên chậm rãi xuống xe đứng ở trước cửa nhà hàng, xuống sau là Vũ Thư.
Lúc này, Mân Huyên thấy một chiếc ô tô nhìn thật quen mắt đang đỗ trước mặt cô, kìm lòng không đậu đi tới nhìn biển số xe. Đây không phải xe của Lục Thiếu Thần sao? Anh nói với cô là về nhà ba mẹ mà sao xe anh lại ở đây?
Lăng Quân Hạo đi tìm chỗ đậu xe rồi cả ba bước vào nhà hàng. Vừa vào trong Mân Huyên liền thấy người đàn ông đang ngồi ăn uống ở bàn cách đó không xa, đối diện anh còn có một cô gái nhiệt tình gắp thức ăn cho anh. Đây không phải là hai bên gia đình gặp mặt ăn uống để tính chuyện con cái như trong phim cô vẫn thường hay xem sao? Anh nói với cô về nhà có việc, là việc này sao?
Lục Thiếu Thần cảm nhận được tầm mắt ai đó đang nhìn về chỗ anh ngồi, anh quay mặt lại, quả nhiên nhìn thấy Mân Huyên đang nhìn anh, anh liền sửng sốt, mấy giây sau đó cô liền rời mắt khỏi người anh đi đến bàn trong góc ngồi.
Lâu lâu Mân Huyên liền nhận thấy ánh mắt của người bên kia đang hướng về người cô, theo bản năng nhìn qua, đột nhiên bị hút vào đôi mắt thâm trầm như vực thẳm của anh. Cô liếc anh một cái. Không thèm để ý đến anh nữa.
Lục Thiếu Thần bên đây cầm điện thoại nhắn tin cho cô:" Huyên...... Lát về gặp nhau một chút em nhé."
Mân Huyên nhận được tin nhắn thầm oán Anh vài câu nhắn lại:" Không gặp gì hết á. Chúc anh ăn cơm với gia đình vui vẻ. " nhắn rồi cô cầm điện thoại bỏ vào túi xách với vẻ mặt giận dỗi.
Đồ ăn được phục vụ mang ra rất nhiều. Lăng Quân Hạo nhìn vẻ mặt khó chịu của em gái liền hỏi:" Em lại sao nữa? Nếu không muốn ăn ở đây thì phải nói trước chứ, giờ vào đến nơi rồi khó chịu là sao?"
" Không phải..." Mân Huyên lên tiếng.
Vũ Thư, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Mân Huyên rơi vào trầm lặng: " Chị Huyên, chị sao vậy?.
Mân Huyên vẫn im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, thực không còn tâm trạng ăn uống.
Dù ngồi cách hai hàng ghế ngăn cách một chậu cây. Nhưng tiếng nói chuyện vui vẻ của người lớn bên bàn kia dồn dập đập vào tai, cùng tiếng nói trầm thấp của anh và tiếng nói nhẹ nhàng của cô gái kia đan vào nhau, tuy rằng từ đầu đến cuối cô không nhìn biểu cảm gương mặt anh như cô đoán anh cũng rất vui vẻ.
Sao phải để mình bị đói chứ? Đáng ghét mà lần này cô muốn xem anh giải thích thế nào? Mân Huyên lòng buồn bực cũng dần dần bình tĩnh trở lại tập trung vào những món ngon trên bàn. Ăn uống no nê cô muốn đi vào WC liền hỏi Vũ Thư có muốn đi cùng không thì cô bé nói không đi nên cô đi một mình.
Bên này Lục Thiếu Thần thấy Mân Huyên đi về hướng WC liền đứng dậy đi theo sau.
Mân Huyên vừa vào là vừa chạm mặt Thu Ngọc đi từ trong ra.Trong lòng cô thầm nghĩ:" Cô gái kia nhan sắc cũng bình thường thôi mà.Cũng không có gì nổi bật." tự nghĩ cô nhìn mình vào trong gương.
Thấy Thu Ngọc Lục Thiếu Thần đi vào WC nam tránh mặt sau đó mới quay ra, đứng ngoài hành lang vài phút không thấy ai vào WC nữ cũng không thấy Mân Huyên ra, anh gọi điện thì cô không nghe máy, anh liền đi vào.
Mân Huyên đang đánh lại son môi thấy anh vào liền giật mình:" Anh....sao anh lại vào đây? Anh mau đi ra đi để ai thấy thì làm sao?" Mân Huyên đẩy anh ra ngoài, Lục Thiếu Thần liền khoá chốt cửa vừa nhìn thấy cô trái tim anh khẽ động liền ôm lấy cô.
Mân Huyên vũng vẫy muốn đẩy anh ra:" Anh điên rồi sao? Anh buông em ra đi, đây là WC nữ đó."
" Anh mặc kệ......" Anh nói không quá lớn nhưng Mân Huyên lại cảm thấy là anh lớn tiếng với cô.Cô không nói lời nào, hai mắt ướt át ngẩng đầu nhìn anh.
" Sao anh gọi không nghe máy?" Anh khàn khàn hỏi.
Anh gọi cô sao? Điện thoại cô để ngoài túi xách rồi, bây giờ cô rất muốn hỏi anh nhiều chuyện nhưng khi mở miệng lại khác với những gì cô nghĩ trong lòng:" Em không muốn nghe máy đấy."
Âm thanh Lục Thiếu Thần trầm xuống: " Em đang giận dỗi sao?"
Vừa nghe lời anh hỏi khiến tâm tình cô kích động, tính ngang bướng nổi lên: " Ừ em đang giận dỗi đó...... làm sao? chẳng lẽ nhìn thấy bạn trai mình cùng ăn cơm vui vẻ với cô gái khác. Em không được phép giận dỗi à?" Vừa dứt lời.....," Ưm....."
Lục thiếu Thần đột nhiên cúi xuống ngậm lấy môi cô, hung hăng mút. Mân Huyên sửng sốt tròn mắt, môi mấp máy hé mở ra. Cái này đối với anh mà nói, giống như là một lời mời, làm anh kích động. Mân Huyên thở gấp một tiếng, nhẹ nhàng chống tay ngay ngực anh. Cô dùng sức muốn đẩy anh ra. Lục Thiếu Thần có chút không vui, ôm cô không buông. Nụ hôn của anh từ mãnh liệt càng lúc càng dịu dàng trở lại. Không thể thua anh thế này được, anh là người có lỗi mà sao lại dùng cách này để ức hiếp để thoã hiệp với cô được chứ. Mân Huyên cố gắng hết sức đẩy anh ra đưa đôi mắt ướt át nhìn anh.
Lục Thiếu Thần nhìn biểu cảm của cô, cũng biết suy nghĩ của cô: " Anh muốn giải thích?"
" Được......em chờ anh giải thích, nhưng không phải bây giờ."
Mỗi người nói qua nói lại một câu. Mân Huyên tức giận đẩy anh ra mở chốt đi ra ngoài. Lục Thiếu Thần đi theo sau cô.
Lăng Quân Hạo ngồi nhìn Vũ Thư tự nhiên ăn uống. Một ít thức ăn dính trên khoé miệng cô nhóc.Ánh mắt anh nhìn cô chan chứa nhu hòa. Khiến tim anh đập nhanh một nhịp, cảm giác như có một dòng nước ấm áp chảy quanh ngực, nói không động lòng là gạt người, nhưng đồng thời trong lòng cũng vang lên một giọng nói cảnh báo, cảnh báo chính mình. Là anh suy nghĩ không đứng đắn, cô nhóc trước mặt còn nhỏ tuổi hơn em gái anh, cô nhóc luôn tôn trọng anh như chú mình còn gọi anh là ân nhân. Sao anh lại......nhưng Cảm giác này là.....
Mân Huyên đi lại kéo ghế rất mạnh ngồi vào bàn với vẻ mặt buồn bực. Vũ Thư đang ăn ngước mắt nhìn cô. Lăng Quân Hạo không hiểu chuyện cũng nhìn cô.
Lục Thiếu Thần quay lại bàn ăn, không còn tâm trạng vui vẻ. Trong lòng bỗng dưng cứng lại, một là vì bộ dáng giận dỗi của cô làm anh tâm động, hai là vì Cô không thèm nghe lời giải thích từ anh.