Mân Huyên cúi mặt vén mái tóc rối tung ra sau tai.
Lục Thiếu Thần dời mắt khỏi hai cô học trò đi đến nói chuyện với chú cảnh sát.
Mân Huyên không biết chú cảnh sát nói gì với anh nhưng thấy anh lâu lâu liếc nhìn về phía cô một cái, cái nhìn này khiến Mân Huyên cảm thấy có chút lạnh.
Sau khi ra khỏi Sở cảnh sát, Lục Thiếu Thần đưa Diệp Hoan về trước.
Diệp Hoan xuống xe, đứng nghiêng đầu nhìn vào trong xe:" Em cám ơn thầy......" nói rồi cô vẫy tay tạm biệt Mân Huyên:" bye bye"
Mân Huyên khẽ cười vẫy tay tạm biệt:" bye bye."
Lục Thiếu Thần lái xe rời đi,Diệp Hoan xuống xe để lại bầu không khí vô cùng ngột ngạt và yên tĩnh. Mân Huyên thấy Lục Thiếu Thần chẳng nói lấy một tiếng chỉ chuyên tâm lái xe.
" Hình như đây không phải đường về nhà em." Cô lén nhìn anh rồi lên tiếng.
" Tôi đưa em về nhà tôi." Anh lạnh nhạt trả lời.
Không phải thầy ấy đang giận mình sao? Sao lái đưa mình về nhà chứ? Mân chỉ suy nghĩ chứ không giám hỏi.
Xe của Lục Thiếu Thần tiến vào tần hầm để xe, khi hai người bước xuống xe. Mân Huyên đi nhanh để lại gần anh. Bất ngờ Anh đứng lại làm đầu cô đụng vào lưng anh.
" Em có sao không?"
Cô lắc đầu thử dò xét ngoắc lấy ngón tay anh, thấy anh chỉ nhíu mày, cô xịu mặt nắm cả bàn tay anh:" Nếu thầy cứ giận thế này..... Em xin phép về trước."
Lúc Thiếu Thần cúi đầu nhìn tay Mân Huyên đang nắm tay mình, tay cô hơi run run, với vẻ mặt cứ tội nghiệp làm sao ấy. Mà ngay cả câu nói vừa nói ra cũng vô cùng nhỏ nhẹ. Trước Khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương với cô, anh đã suy nghĩ rất kĩ. Anh không phải người kiên nhẫn, tính tình lạnh nhạt cũng không biết dỗ người khác. Mân Huyên nhỏ hơn anh 8 tuổi, còn rất nhỏ, chưa hiểu chuyện lại không có kinh nghiệm yêu đương nên sẽ rất dễ sinh ra mong chờ,hay cứng đầu rồi lại nũng nịu với anh, với mối tình thầy trò này nếu nói ra sẽ có rất nhiều người không chấp nhận được nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh không chắc chắn rằng mình có thể cho cô cái gì, thậm chí trước khi bắt đầu, anh còn có đánh giá khá tiêu cực và bi quan với mối tình này.
Nhưng bây giờ anh phát hiện, mình càng lúc càng thích thậm chí yêu cô gái nhỏ này rất nhiều, bất cứ cô làm gì anh đều để tâm đều muốn giải quyết giúp cô.
Trong khoảng thời gian yêu đương mới đây, anh đã có thể học thêm vài phần kiên nhẫn, dịu dàng đều có đủ, có lẽ như thế......cũng không tệ cho lắm.
Ánh mắt của Lục Thiếu Thần vẫn không hề rời khỏi người cô:" Em muốn về với bộ dáng này để gia đình em lo lắng hay sao? "
Mân Huyên nghe anh nói xong liền nhìn lại người mình, hình như hai cánh tay và cổ có chút trầy xước. Nãy giờ cô không thấy đau gì nhưng giờ để ý mới thấy đụng vào hơi đau.
Lục Thiếu Thần nắm lấy tay cô dẫn đi về hướng thang máy.
Mân Huyên đi theo sau lưng anh, nhìn cánh tay nỏ bé của mình được bàn tay to ấm áp của anh nắm chặt như vậy, cô khẽ cười. Người đàn ông này tuy đang giận cô nhưng vẫn nắm tay cô, lo lắng cho cô. Thật ra Thầy ấy là người đàn ông bên ngoài thì tỏ ra lạnh nhạt nhưng bên trong lại ấm áp vô cùng, nghĩ thế Mân Huyên liền mỉm cười bước nhanh theo anh vào thang máy.
Đến tầng 9, sau khi vào nhà Lục Thiếu Thần mới buông tay Mân Huyên bật đèn lên lấy dép đi trong nhà mang vào, đặt xuống chân Mân Huyên một đôi:" Em đến sopha rồi đi, chờ tôi một chút." Nói rồi quay người đi vào phòng.
Mân Huyên mang đôi dép trong nhà màu hồng có hai tai thỏ vào. Hình như thầy ấy mới mua thêm đôi dép này thì phải? Cô đi đến sopha ngồi chờ anh. Thì nghe chuông điện thoại reo, cô mở balo ra lấy điện thoại xem, là anh trai cô gọi:" Alo..."
Tiếng Lăng Hạo Quân phát ra từ điện thoại:" Em đang la cà ở đâu, mau về nhà cho anh."
" Một chút nữa em sẽ về, em đang ở nhà Diệp Hoan, cùng ôn bài với bạn ấy nè." Mân Huyên nói dối thấy Lục Thiếu Thần cầm hộp y tế đi ra, cô liền nói:" Vậy nha, chút nữa em về..... Em cúp máy đây....."
*********
Lăng Quân Hạo bên này nghe tiếng cúp máy rất nhanh......tút.....tút...tút:" Cái con bé này....."
Làm anh như anh thật mệt khó, đi làm về đã mệt mỏi, đau đầu với một núi việc ở công ty rồi về nhà còn phải quản thêm cô em gái, Lăng Quân Hạo nhìn vào máy vi tính tiếp tục công việc giang dở.
***************
Bên này Mân Huyên ngồi im cho Lục Thiếu Thần lấy Oxi già với dùng tăm bông, lâu mấy vết sướt bị cào trên tay cho cô.
" Đôi dép này......là thầy mua cho em ạ?"
" Ừ......Thích không? "
" Thích lắm ạ." Mân Huyên mỉm cười sau đó cô nói tiếp.
" Thầy Lục...... chỉ là mấy vết sướt nhỏ thôi không cần kĩ như vậy đâu ạ." Mân Huyên nhìn anh cẩn thận nhẹ nhàng lâu vết sướt, cô nói.
" Móng tay người rất độc..... không thể qua loa." Anh ngước mắt nhìn cô rồi cúi đầu làm l-lau tiếp.
Mân Huyên không chịu nổi sự dịu dàng của anh lại nói:" Thầy Lục..... Thầy có biết em thích thầy nhiều thế nào không?" Nói xong câu này tim Mân Huyên không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Cô vừa nói xong Lục Thiếu Thần dừng động tác một rồi thay tắm bông khác:" Đừng tưởng nói thế là tôi không giận em."
" Dạ..... em chỉ nói thật thôi mà..." Cô trả lời sau đó cúi mặt nói lí nhí: " Cuối cùng cũng thừa nhận ra đang giận mình..."
Lục Thiếu Thần đổ Oxi già ( nước sát khuẩn) lên tắm bông rồi xích lại gần Mân Huyên, lau vết sướt trên cổ trắng mịn của cô.
" Ở đây để em tự làm cũng được...." Mân Huyên né tránh.
" Em ngồi im...."
Mân Huyên nghe vậy liền ngồi im không giám cử động. Chiếc tăm bông lăng ở vết sướt trên da cô. Máy phút kế tiếp ánh mắt của Lục Thiếu Thần không đặt ở những vết sướt nữa mà nhìn đến đôi môi nhỏ đang mấy máy của cô. Anh nuốt nước bọt rồi dời mắt đi:" Xong rồi....."
Lục Thiếu Thần thu dọn đóng hộp y tế lại định đem cất. Anh vừa đứng lên thì Mân Huyên cũng bật dậy hiên ngang ôm anh từ phía sau: " Thầy Lục....... Thầy đừng giận em nữa có được không?." Lúc nói câu này vòng tay cô siết chặt hơn. Lục Thiếu Thần thoáng cứng đờ. Anh để cô ôm một lúc, khẽ cười rồi mới lên tiếng:" Được rồi.....Em buông ra đã,chúng ta nói chuyện."
Mân Huyên nới lỏng vòng tay, Lục Thiếu Thần bỏ hộp y tế xuống bàn. Hai người ngồi xuống ghế nhìn đối diện nhau.
Lục Thiếu Thần nhìn Mân Huyên một cách bí hiểm, thấy vẻ mặt đỏ ửng của cô:" Muốn tôi hết giận à?"
Mân Huyên thành thật gật đầu.
Lúc bước vào sở cảnh sát cho đến khi nghe cảnh sát nói các cô gái bị đánh khai hai cô học trò của anh đánh cô ta vì ghen tuôn. Đương nhiên là anh không tin. Nhìn những vết sướt trên người có khiến anh vừa đau lòng vừa rất giận.
" Sao em lại đánh người ta?" Anh hỏi.
" Em không đánh chị ta....... ai kiêu chị ta ức hiếp Diệp Hoan làm chi." Mân Huyên phản bác.
" Sau này không được ra tay đánh nhau với người khác như thế nữa..... biết chưa?"
" Dạ......em sẽ không đánh nữa."
Lục Thiếu Thần nhìn vẻ mặt biết lỗi, mắt đỏ hoe đầy tội nghiệp của cô, anh đưa tay ngoắc ngoắc: " Lại đây...."
Mân Huyên ngồi xích lại gần anh. Anh sờ lên cổ cô:" Còn đau không?"
Mân Huyên vô thức lắc đầu. hơi phiền muộn, giọng nói nặng trĩu: "Tính em con nít như vậy?......Thầy có hối hận khi quen với em không?."
Lục Thiếu Thần cười khẽ, ghẹo cô:" Có một chút........." Anh vừa nói xong nhìn thấy đôi mắt long lanh ngấn nước của cô, anh liền hối hận, nói tiếp:" Em đang lo lắng vì điều này."
Mân Huyên gật đầu.
" Không cần lo lắng, tính tình hay bên ngoài chưa bao giờ là ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Chỉ là tôi muốn em biết rõ và muốn tốt cho em. Nếu em cứ để mình bị thương như vậy sẽ khiến tôi không chịu nổi, tôi sẽ rất đau lòng đấy. Hiện tại nhiều lúc tôi không thể đứng ra bảo vệ em công khai với tư cách bạn trai, vì bây giờ chuyện yêu đương, quan hệ của chúng ta không thể công khai, ít nhất là trước khi em tốt nghiệp. Đối với em sẽ có chút uất ức đấy."
" Trời ơi! Nếu em cứ để mình bị thương như vậy sẽ khiến tôi không chịu nổi, tôi sẽ đau lòng đấy." Nghe những lời của anh, Mân Huyên cảm thấy ngọt ngào trong lòng, chỉ muốn lại ôm anh thôi nhưng cô kiềm chế bản thân, tha thiết nhìn anh: " Dạ....... em hiểu rồi ạ."
Anh xoa đầu cô nói: " Ngoan...... Để tôi nấu gì đó cho em ăn, rồi sẽ đưa em về nhà."
Mân Huyên mỉm cười rất muốn gật đầu đồng ý thì liền nhớ đến Vẻ mặt đen xì của ông anh trai khi cô đi đâu về trễ, liền lên tiếng từ chối:" Thôi ạ, em cũng không đói lắm giờ cũng trễ rồi em về nhà ăn sau cũng được." Cô cầm balo vừa đứng dậy thì bụng cô kiêu lên khán nghị.
" Không phải đang rất đói sao? Tôi sẽ nấu rất nhanh thôi." Lục Thiếu Thần khẽ cười đứng dậy đi vào bếp.
Mân Huyên đặt tay lên bụng, vỗ nhẹ:" Mày làm tao xấu hổ chết đi được."
Lục Thiếu Thần mở tủ lạnh ra xem:" Để xem có gì nấu cho em."
Mân Huyên đứng sau kéo ghế ngồi xuống bàn ăn. Lục Thiếu Thần làm mì xào Hải sản cho Mân Huyên. Mùi thơm khiến bụng cô càng cồn cào hơn. Mười phút sau đã có một dĩa mì xào có rau, có tôm, có thịt bò, có mực, có nghêu trước mặt cô.
Lục Thiếu Thần cầm hai cái chén, hai đôi đũa lại. Lấy mì vào chén rồi đưa cho cô.
" Cám ơn Thầy....." Cô nhận lấy đũa và chén mì từ anh.Thấy cô ăn ngon miệng, anh cũng vui vẻ, nếu cô nhóc này biết anh từ chối một bàn thức ăn ngon của một cô gái, chạy về đây ăn mì cùng cô chắc cô sẽ cảm động mà khóc mất. Bây giờ anh mới nhận ra bản thân anh khi gần cô nhóc này rất dịu dàng.
Sau khi ăn uống song. Lục Thiếu Thần đưa Mân Huyên về đến nhà, nhìn nhau một chút nói được câu:" Cám ơn " cuối cùng cứ như thế mà xuống xe. Lúc đóng cửa xe, Mân Huyên không nhịn được mà quay lại nhìn. Vẫn không cảm thấy đủ gì cả. Mãi đến khi xe Lục Thiếu Thần chạy mất, cô mới nắm chặt quai balo, hơi buồn bã đi vào.