• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu không được thích bất cứ ai khi chưa được tôi cho phép, biết chưa?” Cô theo bản năng gật đầu, sau đó mới thấy có gì đó không đúng, tại sao cô thích ai lại phải chờ cậu ấy cho phép!

Dương Tử Lâm hài lòng đưa tay xoa đầu cô, cười nhẹ. Tự nhiên tim cô đập thật mạnh, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Dương Tử Lâm rời đi, trong đầu cô bỗng có suy nghĩ, sau này có thể ở bên thể nhìn cậu ấy cười mỗi ngày thì tốt biết mấy.

Chỉ nghĩ lại thôi mà mặt cô lại đỏ lên rồi, rửa lại mặt một lần nữa cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, chưa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng của Hoàng Anh Tú đang nói chuyện với ai đó. Cô không định nghe lén chuyện của người khác, nhưng lời của Hoàng Anh Tú lại cứ bay vào tai cô:

“Ba còn nhớ tới người con này à?”

[...]

“Ba để dành tâm sức lo cho người phụ nữ của ba đi, mẹ con con sống rất tốt.”

[...]

“Con sẽ không làm theo ý ba đâu, chào ba.”

Tuy chỉ nghe được mấy câu ngắn ngủi nên cũng không hiểu gì, chỉ biết là cậu ấy nói chuyện với ba mình mà giọng nói lạnh lùng, dửng dưng như nói chuyện với người ngoài vậy. Cô đang nghĩ có nên qua đó an ủi cậu ấy một chút hay không thì đã thấy Hoàng Anh Tú bước ra, mặt có chút buồn bã. Nhìn cậu ấy hoàn toàn không có một chút lạnh lùng nào giống như mọi ngày, mà thậm chí gương mặt còn có một chút gì đó ấm áp. Cô nhìn mà giật mình.

Hoàng Anh Tú nhìn thấy cô cũng giật mình, lập tức thu lại vẻ buồn bã, khôi phục bộ mặt lạnh lùng, gắt giọng:

“Cậu nghe thấy hết rồi?” Cô nghe Hoàng Anh Tú hỏi mới sực nhớ ra là cô đã nghe chuyện không nên nghe, ngại ngùng nói:

“Xin lỗi cậu, tôi không cố ý nghe lén cậu nói chuyện...” Cô chưa nói hết câu thì Hoàng Anh Tú quát:

“Tôi hỏi cậu nghe thấy gì rồi?” Khi Hoàng Anh Tú tức giận, gương mặt còn lạnh hơn bình thường mấy phần nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, thản nhiên nói:

“Cậu yên tâm, tôi chỉ nghe được vài câu thôi.” Nghe vậy, vẻ mặt cậu ấy mới dịu đi một chút, không để ý đến cô nữa, quay người đi về phía lớp học. Cô đi theo sau, trong lòng âm thầm suy nghĩ, bộ mặt lạnh lùng kia là thật hay chỉ là mặt nạ nhỉ?

Tan học, cô liền đi theo sau Hoàng Anh Tú ra nhà để xe, lân la đến gần.

“Hoàng Anh Tú này, nhà cậu ở khu nào vậy?”

“...” Cậu ấy không trả lời, chỉ chăm chú làm việc của mình. Cô cũng không để tâm, tiếp tục hỏi:

“Mình về chung được không? Mình về một mình buồn lắm!” Cô vừa dứt lời thì cách đó không xa có người lên tiếng:

“Hết quyến rũ anh Bảo An, phá đám anh Lâm với chị Dung, bây giờ lại tìm cách tiếp cận anh Tú, chưa thấy ai mặt dày như vậy.” Cô làm như không nghe thấy, không ngờ Hoàng Anh Tú lại nói:

“Về thôi.” Cô nghe được liền nhanh chóng lấy xe, đi cùng cậu ấy ra ngoài.

Trên đường đi, bỗng Hoàng Anh Tú nói:

“Cậu để người khác nói mình như thế mà chịu được à?” Cô trả lời cho có:

“Nói bọn họ thì có ích gì, dù sao tôi cũng quen rồi.”

Hoàng Anh Tú không nói gì nữa. Đi thêm một đoạn, cô lại nhớ đến chuyện lúc sáng, đắn đo không biết nên hỏi không, cuối cùng vẫn hỏi:

“Hoàng Anh Tú này, tôi hỏi cậu chuyện này được không?” Hoàng Anh Tú gật đầu:

“Hỏi đi.” Cô dè dặt:

“Cậu... chỉ là giả bộ lạnh lùng thôi đúng không?”

“...” Hoàng Anh Tú trừng mắt nhìn cô, không nói. Cô không hề sợ, tiếp tục nói:

“Cậu không trả lời, vậy là đúng rồi! Sau này trước mặt tôi, cậu không cần giả vờ nữa bởi vì tôi đã biết rồi.” Nói rồi cười rất vui vẻ, mặc cho ai đó tức giận. Nhưng cô có thể nhận thấy, ánh mắt của cậu ấy không hề khó chịu một chút nào.

Đi đến một ngã tư thì cô đi thẳng còn Hoàng Anh Tú bất ngờ rẽ sang đường khác, không còn thèm chào tạm biệt, chậc chậc, vẫn còn giận đây mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK