Kiều Dung lại nói:
“Cô đã hiểu rồi chứ? Có phải nên tự động rút lui hay không?” Cô im lặng không nói, Kiều Dung hết kiên nhẫn, lấy trong túi ra một con dao nhỏ sắc bén.
“Chị đây không có thời gian chơi với mày, tao cho mày hai sự lựa chọn.”
“Một là tự giác rút lui, từ đây về sau không được xuất hiện trước mặt tao và Dương Tử Lâm, hai là... không biết là tao nên dùng con dao này để rạch mặt mày hay mặt con nhỏ Lệ Nghi kia...”
Nghe đến tên Lệ Nghi, cô mới nhớ ra mục đích mình đứng ở đây, ban đầu là giận dữ, sau lại hoảng sợ:
“Lệ Nghi ở đâu, cô muốn làm gì?”
“Làm gì à? Con nhỏ đó thế nào còn phụ thuộc vào mày đấy.” Kiều Dung chơi đùa với con dao trong tay, hô lớn: “Đưa nó ra đây!”
Ngay sau đó, có mấy người vừa lôi vừa kéo Lệ Nghi ra ngoài, cậu ấy tóc tai bù xù, trên mặt toàn là nước mắt, cô nhìn mà đau lòng, cậu ấy nhất định là rất sợ hãi.
Kiều Dung đi đến trước mặt Lệ Nghi, gõ gõ lưỡi dao lên mặt cậu ấy tỏ vẻ nói là làm, lập tức cả người Lệ Nghi run bần bật. Kiều Dung hài lòng, hỏi:
“Thế nào, chọn đi chứ?”
“Tôi không ngờ cậu lại ác độc như vậy.”
Kiều Dung cười khẩy:
“Giờ mới biết thì đã muộn rồi."
“Không liên quan đến Lệ Nghi, thả cậu ấy ra.”
Kiều Dung gần như không giữ được bình tĩnh nữa, gầm lên:
“Trả lời câu hỏi của tao.”
“Cái gì tôi cũng không chọn.”
Kiều Dung nghe liền tức giận đến cực điểm. Lao đến trước mặt Diệp Chi, nắm lấy cổ áo cô.
“Không chọn, hừ.. được lắm, tao rạch nát cái bản mặt xấu xí của mày ra, để xem sau này còn ai dám lại gần mày.” Nói rồi cô ta đưa mũi dao lại gần mặt Diệp Chi.
Cô tuyệt vọng, nhắm mắt chờ đợi cơn đau ập đến. Bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, nếu chỉ vì muốn cô chia tay Dương Tử Lâm, không nhất thiết phải bỏ nhiều công sức như vậy. Nên cho dù cô có lựa chọn cái gì, Kiều Dung cũng sẽ không tha cho cô.
Hôm nay đến phiên Dương Tử Lâm trực nhật, đến khi xong xuôi thì chẳng thấy Diệp Chi đâu, qua lớp cô cũng không thấy, tự nhiên trong lòng cậu dâng lên một cơn bất an. Cặp sách, đồ dùng vẫn ở đây, chắc là chỉ ở gần đây thôi. Nghĩ vậy cậu liền chạy đi tìm cô.
Dương Tử Lâm lo lắng, chỉ sợ cô gặp phải chuyện gì, sợ đám người Kiều Dung lại giở trò làm hại cô. Thế mà tìm thật lâu, người cần tìm thì không thấy, lại thấy cái tên mà cậu ghét nhất: Hoàng Anh Tú.
Hắn ta cũng thấy cậu, vừa mở miệng liền nói ra cái cậu muốn biết:
“Diệp Chi đang tìm Lệ Nghi, khu bên kia.”
Dương Tử Lâm âm thầm ăn dấm chua, Diệp Chi cơ đấy, thân thiết nhỉ. Có điều bây giờ không phải lúc đôi co. Cậu không trả lời, trực tiếp đi về hướng ngược lại. Đi được một đoạn lại phát hiện Hoàng Anh Tú cũng đi ngay phía sau. Dương Tử Lâm khó chịu nói:
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Hoàng Anh Tú không nhìn cậu, trả lời:
“Bên này tôi tìm hết rồi, không có.”
“...”
Hai người lại tiếp tục tìm hồi lâu, lúc đi ngang qua phòng đa năng cũ kĩ, Dương Tử Lâm cảm giác như người cậu tìm đang ở trong đó, dứt khoát đi vào. Thế nhưng, cửa bị khóa từ bên trong, điều này càng khẳng định trực giác của cậu. Không cần suy nghĩ cậu liền lấy người phá cửa.
Cảnh tượng đầu tiên Dương Tử Lâm nhìn thấy là Diệp Chi đứng dựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền. Mà Kiều Dung đứng đối diện cô, tay cầm lưỡi dao nhọn chỉ cách mặt cô vài mi-li-mét.
Dương Tử Lâm phẫn nộ, lao đến dành lấy con dao trong tay Kiều Dung trước khi cô ta kịp phản ứng, thuận chân tung một đòn vào bụng làm cô ta ngã ra đất. Sau đó quay lại dùng một tay ôm Diệp Chi đang nhắm tịt mắt vào lòng, một chuỗi hành động chỉ diễn ra chỉ trong vòng ba nốt nhạc, ai cũng không kịp phản ứng, kể cả Kiều Dung.
Diệp Chi đang chìm trong tuyệt vọng bất ngờ rơi vào vòng ôm quen thuộc, giật mình mở mắt. Cảm nhận được người trong lòng chưa hết sợ hãi, Dương Tử Lâm nhẹ nhàng nói:
“Có tôi ở đây, không cần sợ!”
Hoàng Anh Tú ở một bên cũng không rảnh rỗi, thẳng một đường đi tới trước mặt Lệ Nghi, không nói lời nào mà trực tiếp dùng hành động thể hiện sự tức giận của mình. Một chút lưu tình cũng không có, sau đó mặc kệ bọn họ nằm trên đất đau đớn rên rỉ mà đỡ lấy Lệ Nghi. Giọng nói chứa đựng sự lo lắng:
“Cô ta có làm gì cậu không?”
Lệ Nghi yếu ớt lắc đầu:
“Không có.