Thấy cô viết xong, Lệ Nghi đòi đọc nhưng cô nhất quyết không cho. Lệ Nghi phụng phịu:
“Đọc mà cũng không cho, chẳng tôn trọng quân sư gì hết.” Cô trừng mắt nhìn Lệ Nghi:
“Tớ có thích cậu đâu mà đòi đọc, I’m not les, ok?” Đùa à? Đọc để cười thư của cô chắc, cô lấy đâu dũng khí để đưa nó cho Dương Tử Lâm.
“Không cho thì thôi, cậu đi mà đưa cho người ta đọc đi, mà nghe nói người nào đó mỗi ngày nhận được cả kí thư tình, không cẩn thận là lẫn trong đó đấy nhé!”
“Thật á?” Cô không tin lắm nhưng lại nghĩ nữ sinh trong trường ái mộ Dương Tử Lâm nhiều thế, cũng có khả năng lắm.
“Chứ sao. Cứ nhìn số nữ sinh trong ngóng cậu ấy đến trường là biết.”
Cô vốn định nhờ người đưa nó cho Dương Tử Lâm giờ nghe Lệ Nghi nói thế lại lưỡng lự. Lỡ như cậu ấy thực sự không đọc thì phải làm thế nào? Cô muốn tỏ tình thôi, sao mà khó quá vậy???
Đứng thập thò trước cửa lớp Dương Tử Lâm hồi lâu mà vẫn chưa biết nên làm thế nào, đột nhiên có người vỗ vai cô, làm cô giật nảy mình, suýt nữa thì hét toáng lên. Quay lại nhìn hóa ra là Dương Tử Lâm đã đứng sau cô từ lúc nào, nhanh tay dấu lá thư ra sau lưng.
Dương Tử Lâm nhìn cô nghi ngờ:
“Cậu làm gì trước cửa lớp tôi thế?”
Cô ấp úng:
“Tôi... tôi đứng ngắm cảnh thôi.” Nói ra rồi lại thấy hối hận, lí do cũng dễ tin quá.
Dương Tử Lâm cũng đã để ý thấy tay cô giấu sau lưng, nhìn ra sau lưng cô hỏi:
“Cậu dấu cái gì sau đó?”
“Đâu có...” Cô chưa nói xong thì cậu ấy đã lấy được lá thư, cô đỏ mặt, lái sang thành thư của bạn:
“Là bạn cùng lớp nhờ tôi đưa cho cậu.” Nói xong liền chạy một mạch về lớp, không quay đầu lại, không có cơ hội nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Dương Tử Lâm.
Cái gì mà bạn nhờ, cậu có thể không nhận ra chữ của Diệp Chi? Nhưng mà cô ấy cũng sẽ viết mấy lá thư kiểu này sao?
Mở lá thư, Dương Tử Lâm cẩn thận đọc từng chữ một, chỉ sợ mình sẽ đọc nhầm. Đọc đến câu “Dương Tử Lâm, tôi thích cậu!” thì hoàn toàn không giữ được bình tĩnh nữa.
Diệp Chi sau khi về lớp liền bị Lệ Nghi hỏi dồn dập:
“Đưa chưa, cậu ta nói thế nào? Đồng ý không?”
Cô không trả lời, chỉ lắc đầu. Lệ Nghi thấy cô lắc đầu cũng suốt ruột.
“Làm gì mà lắc đầu mãi thế, cậu bị từ chối? Không phải chứ, để mình qua đó hỏi cho rõ ràng.”
Lệ Nghi đứng dậy định đi nhưng bị Hoàng Anh Tú kéo lại.
“Chuyện người ta, cậu xen vào làm gì?”
Đúng lúc này thì Dương Tử Lâm xuất hiện trước cửa lớp, trước ánh mắt hình trái tim của các bạn nữ và ghen tị của các bạn nam, một đường đến trước mặt Diệp Chi, cầm tay, kéo cô ra ngoài.
Cô máy móc đi theo Dương Tử Lâm, định thần lại thì đã ở sân sau rồi. Lại nhìn thấy bức thư trên tay cậu, liền biết là cậu ấy đã đọc rồi. Mặt đã đỏ đến tận mang tai, còn cố làm như không có chuyện gì, hỏi:
“Sao lại kéo tôi ra đây, sắp vào lớp rồi.” Không ngờ Dương Tử Lâm lại hỏi thẳng:
“Cậu thích tôi?” Nghe cậu ấy nói giọng giận dữ, tự nhiên cô muốn khóc.
“Tôi viết rất rõ mà, cậu bị mù chữ à? Không thích thì cứ nói là không thích. Tôi có ép cậu phải thích tôi đâu.” Không thích thì thôi, có cần phải như thế không. Cô đã lấy hết can đảm để tỏ tình với cậu thế mà.
Dương Tử Lâm thấy mắt cô đỏ lên thì lúng túng:
“Cậu đừng khóc, tôi đâu có nói là không thích?”
“Ai khóc chứ... Hả?”
Dương Tử Lâm gãi gãi đầu:
“Vốn định hai ngày nữa sẽ tỏ tình với cậu vậy mà...”
Cô phải mất mấy giây mới tiêu hóa được câu nói của Dương Tử Lâm. Vậy là cậu ấy cũng thích cô? Còn định tỏ tình?
Sau khi tiêu hóa hết đống thông tin đó thì phản ứng đầu tiên của cô là... lấy lại lá thư. Nhưng Dương Tử Lâm đã nhanh tay đưa lên cao. Cô chỉ đứng đến vai cậu nên không thể nào với tới được. Một tay chống hông, một tay chìa trước mặt Dương Tử Lâm:
“Trả lại nó cho tôi, coi như hôm nay chưa có chuyện gì hết.”
Dương Tử Lâm hất tay cô ra, ung dung cất vào túi:
“Sao lại thế được? Cậu đã tỏ tình rồi thì tôi sẽ đồng ý. Đây là chứng cứ, cậu đừng hòng chối.”
Cô tức đến giậm chân:
“Cậu chơi xấu!”
Dương Tử Lâm cười gian mãnh:
“Dù thế nào thì từ giờ trở đi, cậu chính là bạn gái của tôi. Nhớ đấy!”
Cô chợt nhớ là đã bỏ qua một chuyện, hỏi lại:
“Tại sao cậu phải chờ hai ngày nữa mới tỏ tình với tôi?”
Dương Tử Lâm cốc đầu cô, mắng yêu:
“Ngốc ạ, sinh nhật cậu.”
Cô bị cốc đầu không những không vui ngược lại còn thấy vui vẻ. Sinh nhật cô, chính cô cũng không nhớ. Thế nhưng cậu ấy lại luôn nhớ!