Các bác sĩ quyết định tiêm cho cô một loại thuốc cực kỳ an toàn cho phụ nữ đang mang thai. Thuốc có tác dụng khiến bé con trở nên khỏe mạnh, trái tim cũng không còn suy yếu nữa. Nhưng thuốc rất đắt, lại còn là hàng hiếm, muốn sử dụng phải được sự cho phép của chính quyền cấp cao.
Bác sĩ trưởng ngại ngùng nói với Chiến Bất Phàm: “Ngài Chiến, ngài xem chuyện này… chúng tôi cũng khó xử…”
Chiến Bất Phàm mặt lạnh tanh, dường như người ấm áp như gió xuân vừa nãy đã biến đi đâu mất. Anh nhìn những người bác sĩ như nhìn người đã chết.
“Dùng đi, tôi chịu trách nhiệm. Bằng mọi giá phải cứu sống cô ấy.”
Bác sĩ trưởng không biết thân phận của anh. Nhưng bằng con mắt nhìn người hơn một trăm năm qua của mình, bà biết người trước mặt mình đây đương nhiên không đơn giản. Điều này bà đã chắc chắn từ lúc anh ẵm Phương Tịch Lam đầy máu me vào bệnh viện, vì vậy nên bà và các bác sĩ khác đều vô thức sợ hãi anh.
Thật ra máy bay không rơi ở thành Rajul mà nó rơi xuống đáy đại dương nằm giữa thành Rajul và thành Osica, đại dương này cách bệnh viện trung ương thành Rajul tận ba ngày đi máy bay. Nhưng chỉ một tiếng sau vụ rơi máy bay, Chiến Bất Phàm đã có mặt ở bệnh viện.
Bà nghĩ, thể lực của anh chắc chắn phải trên cấp S.
Chỉ thấy Chiến Bất Phàm lấy từ trong túi quần ra một con dấu màu vàng kim, phía trên có khắc hình chim ưng cổ đại. Trong phút chốc các bác sĩ liền thay đổi sắc mặt.
Con dấu hoàng gia - Hoàng tộc Alexander! Hoàng tộc đang cai trị Đế Quốc!
Các bác sĩ không do dự nữa, lấy thuốc ra tiêm cho Phương Tịch Lam. Xong sau đó lại thông qua các công nghệ y học hiện đại bậc nhất mà tiêm cho bé con trong bụng cô một mũi.
Thuốc có tác dụng ngay tức thì. Nhịp tim của bé con dần ổn định lại, tuy nhiên thuốc này vẫn không thể trị tận gốc mà chỉ có thể làm thuyên giảm mà thôi.
Sau khi nhận thấy tình hình của mẹ con cô đã ổn thì bác sĩ trưởng sắp xếp một phòng bệnh VIP cho Phương Tịch Lam.
“Không có lần sau!” Chiến Bất Phàm lạnh lùng nhìn nhóm bác sĩ: “Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì đến lúc đó các người cũng sẽ biết số phận của mình.”
Ý của anh là lần sau các bác sĩ không nên thông báo cho cô một tin chấn động, lại tiêu cực như vậy. Có chuyện gì thì nói với anh là được. Phương Tịch Lam không nên biết những chuyện đó.
Là bác sĩ thì nên biết rằng không nên báo những chuyện làm cho bệnh nhân kích động. Bệnh viện bọn họ đã làm sai, vì vậy nên mới khiến người đàn ông này tức giận.
Anh không nói ra nhưng ý trên mặt chữ thì ai cũng hiểu. Bọn họ chỉ có thể im lặng, vì trong chuyện này các bác sĩ sai trước.
Chiến Bất Phàm đuổi bọn họ ra, anh vào phòng bệnh chăm sóc cho Phương Tịch Lam.
*****
Cùng lúc này ở thành Osica.
Một đôi bàn tay thanh mảnh ấn vào quang não trên tay. Nhìn tin tức được gửi đến cho mình mà vô cùng kích động.
“Ha ha ha, Phương Tịch Lam, cuối cùng thì mày cũng đã chết! Đáng, đáng lắm! Tao trông chờ ngày này lâu lắm rồi!”
Đó là một người phụ nữ sở hữu gương mặt quyến rũ, mang nét ma mị giống các phù thủy trong truyền thuyết phương Tây ngày xưa. Đôi mắt ả có màu đen, nhìn vào khiến người ta cảm thấy rợn người. Chiếc đầm đen xẻ bạo đến tận đùi làm lộ ra đôi chân thon dài. Lúc này ả đang nghênh ngang nằm trong nhà của Nicolas Á Phong, bởi ả biết nữ chủ nhân của ngôi nhà này đã chết trong vụ nổ máy bay ba ngày trước.
Ả chính là Lãnh Hy Tuyết, bạn “từng thân” của Ninh Lạc và Phương Tịch Lam.
Một cuộc điện thoại gọi đến, ả vui vẻ bắt máy: “Đã xử lý xong hết chưa?”
Âm thanh của người bí ẩn vang lên ở đầu dây bên kia: “Xong rồi, không để lại dấu vết gì. Người đã chết.”
“Tốt lắm, việc tôi hứa với cậu cũng đã thực hiện xong. Tài liệu sẽ ẩn danh gửi vào mail của cậu, nhớ check mail.” Nói rồi ả cúp máy, sau đó lại vui sướng tự kỷ một mình.
“Cuối cùng mày cũng đã chết! Mày và cả đứa con hoang trong bụng mày, chết là đáng, chết là đáng! Nếu còn không chết thì tao sẽ giết cho đến khi chúng bây chết thì thôi! Chỉ bằng hai mẹ con chúng mày mà cũng muốn cướp ngài Nicolas với tao? Ngu xuẩn!”
Lãnh Hy Tuyết ngắm nhìn dinh thự thượng tướng, sung sướng cười lớn: “Nhanh thôi, chức thượng tướng phu nhân sẽ thuộc về tao!”
Mà bên kia, sau khi cúp máy Lãnh Hy Tuyết, người bí ẩn nở nụ cười khinh thường, lại như thỏa mãn vì đã đạt được mục đích.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ của bệnh viện, dần dần chiếu sáng gương mặt của người bí ẩn.
Chiến Bất Phàm tắt quang não, thong dong ngồi cạnh giường ngắm nhìn Phương Tịch Lam.
Mà Phương Tịch Lam đáng thương vẫn chưa biết rằng ân nhân của mình lại có liên lạc với Lãnh Hy Tuyết.