Phương Tịch Lam và các quân y khác phải tích cực chữa trị cho tất cả mọi người. Nhưng sức lực của bọn cô thì có giới hạn, còn dịch bệnh thì không ngừng lây lan.
Dần dần, lọ thuốc màu đen lần trước Black đổ vào người cô đã có tác dụng.
Phương Tịch Lam không biết rằng thuốc màu đen đó chính là thuốc ức chế năng lực của dị năng giả. Black lại là chuyên gia điều chế độc, vì thế nên một lọ thuốc của gã có thể làm cô mất đi năng lực trong một khoảng thời gian dài. Còn kèm theo đó là sự mệt mỏi uể oải.
Dần dần, Phương Tịch Lam bị sốt, cơn sốt ngày càng nặng hơn, đến mức cô chóng mặt không thể đi nổi. Cả người nóng hầm hập.
“Mami, mami ơi!” Bé con Phương Ái Niệm hoảng sợ nhìn mẹ của mình đang mê man. Nhưng cô bé không có dị năng hệ chữa trị nên chẳng thể làm gì khác được ngoài việc ngồi đó đắp khăn lạnh lên trán của Phương Tịch Lam.
Mẹ của bé sẽ chết ư?
Đúng lúc này, ngoài lều truyền đến âm thanh ghê rợn, dường như là có thứ gì đó đang bò sột soạt ở bên ngoài.
“Cứu chúng tôi… cô Lusica… cô đã nói là sẽ cứu chúng tôi…”
“Tại sao cô lại không cứu chúng tôi…”
Bé con Niệm Niệm hé lều ra nhìn, vừa nhìn một cái cô bé liền hoảng sợ đóng lều lại. Giật bắn mình lùi về sau.
Dù đã chứng kiến mami và chú Chiến Bất Phàm giết người biết bao lần cũng không khiến cô bé hoảng sợ như ngày hôm nay.
Một đội quân người cốt nhục bê bết, máu và thịt vụn trộn lẫn với nhau, từng bộ phận trên cơ thể bọn họ nát vụ, vừa la hét rên rỉ vừa bò về phía này. Bọn họ dùng cả sức lực để trườn bò, có người còn chưa bò đến nơi đã bị nhũn người ra chết ngay tại chỗ sau đó bị người khác đè bẹp lên.
Bọn họ bò đến đây đều có cùng mục đích. Đó là muốn được Phương Tịch Lam cứu. Nhưng họ vẫn còn chưa hay biết rằng cứu tinh mà họ mong đợi cũng sớm bị hãm hại. Bây giờ đây Phương Tịch Lam vô cùng yếu đuối.
Nhưng biết được tình cảnh này, cô vẫn ráng gắng gượng ngồi dậy. Nói với bé con.
“Lấy cho mẹ quyển sách màu đỏ trong hành lý.”
Phương Ái Niệm ngoan ngoãn chạy đi ngay.
Quyển sách màu đỏ được đặt lên tay Phương Tịch Lam. Đây chính là quyển sách được truyền lại cho các đời thủ khoa của học viện quân y. Ngày cô tốt nghiệp chính tay hiệu trưởng đã đưa cho cô.
Trong quyển sách có chứa tất cả các loại bệnh đã từng xuất hiện trong quá khứ hình thành và phát triển của nhân loại, cùng với cách chữa của những bệnh này.
Phương Tịch Lam lật sách ra, tra từng dấu hiệu.
Đa số các dịch bệnh thường bắt nguồn từ nguồn nước, nguồn thức ăn hoặc bầu không khí.
Ở quân doanh của bọn họ tuy điều kiện thô sơ không bằng trong thủ đô nhưng dù sao thì đây cũng là Đế Quốc, cũng là tương lai với công nghệ vô cùng tiên tiến, từng món đồ ăn được làm ra đều đã qua công nghệ lọc thải chất độc rồi mới đến tay binh sĩ. Cả nguồn nước cũng vậy.
Vậy phải chăng là do không khí?
Để chắc chắn hơn về phán đoán của mình, Phương Tịch Lam quyết định gọi cho Nicolas Á Phong, vì nếu nguồn cơn dịch bệnh lây lan qua đường không khí thì dù hắn ở xa cỡ nào cũng sẽ bị bệnh.
Tuy cô ghét cay ghét đắng hắn nhưng hiện tại phải vứt bỏ việc tư qua một bên, phải lo cho binh sĩ trước, ân oán hận thù cá nhân tính sau.
Quang não reo một hồi rất nhanh đã có người nhấc máy, giống như là Nicolas Á Phong đã chực chờ cuộc gọi đến từ cô đã lâu.
Lúc này đây hắn đang một bên chém giết người, máu tươi từ xác chết không ngừng văng ra, bắn thẳng lên gương mặt tú tuấn của hắn khiến Nicolas Á Phong chẳng khác gì tu la vương.
Hắn hạ kiếm xuống, khác với hành động giết người như máu là nụ cười dịu dàng khi nhận được cuộc gọi điện thoại của cô.
“Em… gọi cho anh sao?”
Đây là lần đầu tiên Phương Tịch Lam chủ động gọi cho hắn, hắn cứ tưởng cô ghét hắn đến mức nhìn mặt cũng không muốn. Bây giờ lại nhận được cuộc gọi này khiến Nicolas Á Phong vui vô cùng.
Phương Tịch Lam không thèm để ý câu hỏi của hắn, cô vào thẳng vấn đề.
“Bên anh có đang bị dịch không?”
“Dịch? Dịch gì cơ?” Dù không biết cô đang hỏi gì nhưng Nicolas Á Phong vẫn rất thành thật trả lời.
Nhận được câu trả lời này của hắn, sắc mặt Phương Tịch Lam nháy mắt trở nên u ám, cô hỏi.
“Binh sĩ bên anh có khỏe mạnh không?”
“Vẫn chém giết như thường, không ai bị bệnh cả.”
Cô trầm ngâm, sau đó cô ngừng lại thật lâu, bởi Phương Tịch Lam đã lật đến được trang sách ghi loại dịch bệnh này, nguồn cơn lây lan và cách chữa trị.
“Tịch Lam, em không sao chứ?”
“Dặn tất cả binh sĩ bên anh tiếp tục chiến đấu, tuyệt đối không được trở về quân doanh khi tôi chưa cho phép. Hiện tại toàn bộ quân doanh đang dính một loại bệnh dịch kỳ lạ.”
Nicolas Á Phong cảm thấy tim mình như rớt xuống, hắn lo lắng cho cô đến phát điên.
“Vậy em…?”
“Tôi không sao, nhưng tôi cần anh giúp, chỉ một mình anh mới có thể giúp được tôi. Mau cử người chỉ huy chiến trường bên đó rồi về đây đi.”
Chỉ có Nicolas Á Phong mới có thể giúp được cô, còn cô thì giúp binh sĩ khác.
Cơ bản là do căn bệnh của cô khác với mọi người.