Mà lúc này, bên phía Nicolas Á Phong, toàn thân hắn tỏa ra một luồng khói đen. Đột nhiên cả người hắn cứng lại, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự, chỉ biết hướng về một phía mà đi.
Chiến Bất Phàm nhận thấy điểm kỳ lạ của hắn, anh vội chụp tay hắn lại.
“Nicolas Á Phong, cậu bị cái gì vậy?”
Nhưng hắn không trả lời anh, đôi mắt vô thần. Chỉ biết đi về phía trước.
Thấy tình trạng như vậy của Nicolas Á Phong, Chiến Bất Phàm đã biết được rốt cuộc anh đang bị cái gì.
Dù sao thì anh cũng đã từng điều tra bí mật của hoàng gia và của cả gia tộc nhà Lãnh Hy Tuyết. Đương nhiên anh biết tình trạng của Nicolas Á Phong hiện tại là như thế nào.
Hắn lại bị điều khiển bởi Lãnh Hy Tuyết.
Tình trạng này không phải bị lần đầu. Nếu là lúc bình thường thì Chiến Bất Phàm sẽ rất vui khi Nicolas Á Phong bị điều khiển. Nhưng hiện tại thời cơ chưa đến, anh không thể để hắn trở về quân doanh với bộ dạng bị điều khiển như thế được.
Lúc bị điều khiển, sức mạnh của Nicolas Á Phong sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào Lãnh Hy Tuyết. Ả muốn hắn mạnh thì mạnh, muốn hắn yếu thì yếu.
Nhìn bộ dạng của Nicolas Á Phong hiện tại thì có vẻ như đang bị khống chế sức mạnh.
Vì vậy nên Chiến Bất Phàm có thể dễ dàng khống chế hắn được. Anh đánh vào gáy hắn một cái, dùng dị năng hệ mộc của bản thân trói hắn lại. Sau đó lôi Nicolas Á Phong đã ngất xỉu vào trong phòng kho, nhốt lại.
Anh căn dặn đám binh sĩ.
“Canh giữ cho cẩn thận, tuyệt đối không được để hắn ta trốn thoát.”
“Vâng thưa thủ lĩnh.”
Nhưng đúng lúc này, một tên lính từ xa chạy lại. Vẻ mặt gã vô cùng hốt hoảng, tựa như vừa gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm.
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh… không xong… không xong rồi…”
“Có chuyện gì?”
“Dịch bệnh… đội quân chúng ta gặp dịch bệnh rồi… một số người bắt đầu biến đổi, đầu tiên là mệt mỏi, sau đó những bộ phận bị đau nhức dần dần bị viêm nhiễm… sau đó nữa… từng thớ thịt rơi ra, bọn họ hoàn toàn biến thành thây ma…”
Nghe vậy, sắc mặt Chiến Bất Phàm nháy mắt trầm xuống.
Anh biết nguồn cơn của căn dịch bệnh này, cũng biết nó là gì và có sự nguy hiểm như thế nào. Vì chính anh là người đã sai Black lây truyền căn bệnh này cho quân doanh của Đế Quốc.
Hiện tại, hoặc là quả báo tới, hại người hại mình, dịch bệnh bị lây sang quân Liên Minh.
Hoặc là… người lây truyền dịch bệnh… cũng chính là Black đã phản bội anh.
Chiến Bất Phàm không hy vọng đáp án sẽ là vế sau.
Anh không tin tưởng Black trăm phần trăm, là con người luôn phải chừa đường lui cho mình. Nhưng anh cũng không hy vọng nhanh như vậy mà Black đã phản bội mình.
Chiến Bất Phàm tìm đến căn phòng nơi Black ở.
Trên đường đi, anh gặp rất nhiều người biến dị, bọn họ vô cùng ghê tởm, tựa như thây ma lê lết thân xác đi khắp nơi, máu me be bét. Bây giờ chúng đã không còn là con người nữa mà chỉ là những cái xác biết đi.
Chiến Bất Phàm cũng không lưu luyến gì, mặt anh không đổi sắc, cũng không chút nhân nhượng thẳng tay chém giết tất cả.
Cứ như những người đó chưa từng là đồng đội của anh.
Lúc Chiến Bất Phàm đi đến phòng của Black, anh ngạc nhiên vì trong phòng không có ai.
Black đã hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Chiến Bất Phàm trầm xuống.
Hóa ra linh cảm của anh đã đúng.
Anh đã bị người ta đâm sau lưng một nhát.
Nhìn trên bức tường nơi phòng của Black. Con ngươi của Chiến Bất Phàm nháy mắt co lại.
Ký hiệu của hoàng gia Alexander được khắc trên tường. Chim ưng màu vàng… dấu ấn ấy khắc sâu vào tim anh, khiến anh cảm thấy khó thở.
Lão già Alexander đáng chết!
Ký ức kinh khủng ùa về, thoáng chốc lắp đầy trí óc Chiến Bất Phàm.
Anh hận hoàng gia Alexander, hận tất cả những người thuộc về hoàng tộc.
Tình hình sau đó, quân Liên Minh hoàn toàn mất kiểm soát.
Dịch bệnh không phải là thứ mà một người có thể kiểm soát được. Nó lây lan rất nhanh, thoáng chốc hơn một nửa chiến hạm đã bị nhiễm. Dù cho Chiến Bất Phàm có dốc sức như thế nào thì cũng khó lòng mà chấm dứt dịch bệnh được.
Nhìn đội quân mình gây dựng bấy lâu nay bị phá hủy bởi chính dã tâm của mình, đột nhiên, Chiến Bất Phàm tỉnh ngộ.
Hiện tại chỉ có hai người duy nhất có thể giúp anh.
Một người là Nicolas Á Phong, hiện tại hắn đang ở đây. Một người còn lại chính là Phương Tịch Lam, cũng chính là Lusica mà Chiến Bất Phàm ngày đêm đuổi cùng giết tận.
“Đi, cho người… mời quý cô Lusica đến chiến hạm của chúng ta.”
“Nhưng thưa thủ lĩnh… hai phe đang đối địch, chúng ta không thể làm như vậy được.”
“Câm miệng.” Anh xoa trán, đăm chiêu, cuối cùng nói: “Không thể để quân ta chết thêm được nữa, bằng mọi giá nhất định phải mời được quý cô Lusica về đây. Nếu cô ấy không đồng ý…”
“Thì đánh nát quân doanh Đế Quốc?”
“Không, nếu cô ấy không chịu thì… tuyên bố quân Liên Minh đầu hàng.”