Là ông ngoại của hắn, hoàng đế của Đế Quốc này.
Nói thật, hắn có chút không thích người ông này. Tuy lúc nhỏ hắn khá gần gũi với ông, nhưng lớn dần lại cảm thấy gần vua như gần hổ, lâu lâu lại có chút áp lực của việc bị bắt ép phải làm theo ý ông.
Nhưng hắn không thể không bắt máy.
Nicolas Á Phong thở dài, ấn vào nút chấp nhận cuộc gọi.
Màn hình hiện lên một gương mặt già nua, râu tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn còn khá minh mẫn, vầng trán cao thể hiện người thông minh sáng dạ.
“Cháu trai của ta.”
“Ông ngoại.”
Thông qua quan não, hoàng đế có thể nhìn thấy được khung cảnh xung quanh Nicolas Á Phong, ánh mắt ông dừng lại trên thân ảnh của Phương Tịch Lam.
Cô giật mình, đã rất lâu rồi không thấy lại người này. Nói thật cô có chút sợ hoàng đế. Bởi chính ông ta là người chủ mưu cho việc vu oan và mưu sát cả gia đình cô. Lúc cô cưới cháu trai của ông ta, thái độ của vị hoàng đế này không nóng không lạnh, tựa như xem cô là không khí mà đối đãi.
Nhưng bây giờ cô cũng không phải là Phương Tịch Lam mà là Lusica, cho nên không việc gì phải hoảng sợ cả.
Quả nhiên, hoàng đế nhìn chằm chằm cô xong, mỉm cười.
“Người đứng kế bên cháu là tiểu thư Lusica danh tiếng lẫy lừng đúng không?”
Cô cúi người xuống, hành lễ với hoàng đế: “Dân nữ không dám nhận.”
Hoàng đế vuốt bộ râu trắng muốt của mình, hài lòng nhìn cô.
“Cảm ơn cô đã giúp cho quân đội của Đế Quốc ngày càng thêm hùng mạnh. Đế Quốc có được quân y như cô quả thật có phúc.”
Phương Tịch Lam không dám nhận cái lễ này của hoàng đế, cô chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Che giấu bản thân hết mức có thể. Đáp “vâng” một tiếng.
Sở dĩ Phương Tịch Lam nổi tiếng đến mức hoàng đế cũng biết như vậy là có nguyên nhân.
Có những đợt Liên Minh đột nhiên tấn công, quân Đế Quốc bị thương rất nhiều, có những vết thương tưởng chừng như không thể chữa khỏi, nhiều quân y cũng bó tay, nhưng Phương Tịch Lam chỉ cần dùng dị năng của mình thì mọi thứ liền ổn, cô vừa xinh đẹp vừa giỏi giang khiến quân lính cũng hâm mộ và kính nể, bọn họ cũng rất mến bé con Phương Ái Niệm. Có nhiều người vì thấy cô độc thân nên còn lén tỏ tình, những người đó đều bị cô từ chối.
Phương Tịch Lam trong thân phận Lusica cứu được nhiều người đến nỗi đài truyền hình phải lặn lội đến chiến trường để phỏng vấn. Khi tin tức về cô được lên truyền hình thì cư dân mạng vô cùng ngạc nhiên, bởi họ không ngờ lại có người sở hữu dị năng chữa trị quý hiếm hơn nữa cấp bậc lại cao như vậy. Không chỉ vậy, Phương Tịch Lam dù đã cải trang nhưng gương mặt đã cải trang và cả vóc dáng của cô đều rất xinh đẹp, cô còn vì Đế Quốc mà cứu nhiều quân lính như vậy nên được cư dân mạng hâm mộ vô cùng. Những hình ảnh cô đánh đấm, trị thương cho người khác… đều rất được yêu thích.
Phương Tịch Lam vang danh bốn phương, cô còn chế tạo nhiều thuốc mới cứu giúp người khác: Thuốc tăng sức mạnh, thuốc hồi phục dị năng, thuốc miễn nhiễm với độc,… Thể lực và trí não cấp S cũng khiến cô nổi bật hơn, ở chiến trường có đặt hẳn một viện khoa học để tiện cung cấp vũ khí, Phương Tịch Lam hay đến đó phụ các giáo sư chế tạo vũ khí và máy móc, họ còn để riêng cho cô một phòng nghiên cứu, cô rất được người trong viện nghiên cứu yêu thích.
Nghĩ cũng lạ, trước kia cô bị toàn dân thoá mạ, bây giờ lại nhận được sự yêu thích của toàn dân. Cả Lusica và Phương Tịch Lam đều là cô, vậy mà đãi ngộ nhận được nó mới kỳ lạ làm sao.
Đã có lần Nicolas Á Phong nói với cô, cô nổi tiếng khắp toàn quốc về tài năng y thuật, thậm chí hoàng đế còn nói rằng sau khi chiến sự kết thúc thì muốn mời cô vào hoàng cung làm y sư.
Các bác sĩ trong hoàng cung nghe tin liền không tin Lusica trẻ như vậy làm được gì nên buông lời sỉ nhục, ai ngờ mấy ngày sau ở chiến trường lại có bệnh dịch xảy ra. Rất nhiều quân lính bị chết, Liên Minh cũng nhân cơ hội tấn công. Hoàng đế phái các y sư ra chi viện nhưng không ai chịu đi, ai cũng nhát gan sợ chết. Chỉ có cô là cố gắng chữa trị. Trong đoạn thời gian này cô và Nicolas Á Phong tập trung cho việc giải quyết dịch bệnh, hắn cũng ngày càng nể phục tài năng của cô.
Vì vậy nên hôm nay gọi quang não cho Nicolas Á Phong, hoàng đế thấy được hai người đồng tâm hiệp lực như vậy, ông ta vui mừng khôn xiết.
“Ráng làm tốt, Đế Quốc hưng thịnh đều có công lao của cô.”
Phương Tịch Lam chỉ biết cúi đầu vâng dạ, cô không nói gì. Nhưng từ tận sâu trong thâm tâm cô cảm nhận được sát ý ngút trời đến từ vị hoàng đế.
Dường như mọi lời chúc của ông ta đều là giả. Ông ta có một cảm giác khác đối với cô.
Ngày tháng sau này có lẽ sẽ ngày càng khó khăn hơn.