Tuy Phương Tịch Lam hiện tại chỉ có thể vô thần nằm đó mặc hắn tùy ý muốn làm gì cũng được. Nhưng Nicolas Á Phong một lần nữa được ôm cô trong vòng tay đã là rất thỏa mãn rồi.
Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn kèm chút đau lòng, thật tâm mà nói thì Nicolas Á Phong muốn Phương Tịch Lam tự nguyện làm với mình hơn là ép buộc.
Hiện tại, nỗi tức giận cùng cực đang dâng trào khắp nơi trong cõi lòng hắn, tức giận kèm với bi thương cùng đau đớn khi phát hiện ra người phụ nữ của mình đã ở bên người đàn ông khác, thậm chí còn sinh con cho anh ta. Từ những cảm xúc đó hóa thành dục vọng tồn đọng trong lòng Nicolas Á Phong.
Phiền muộn lo âu tích lũy suốt bao năm nay, đều là do người phụ nữ trước mặt này khiến hắn như vậy nên. Nicolas Á Phong muốn trút tất cả mọi tinh hoa của mình vào trong cô, xem như một sự trừng phạt nho nhỏ.
Miệng hắn **** ***, hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, một bên xoa nắn đôi gò bồng đào xinh xinh, bên tay còn lại khẽ lần mò xuống bên dưới, đi qua vòng eo nhỏ nhắn thon gọn, chạm đến khu vườn bí ẩn khiến con người trở nên đê mê.
Nicolas Á Phong dùng dị năng hệ băng và hệ hỏa của mình kết hợp lại, dùng hỏa làm tan băng khiến nước ấm lên, dùng nó làm chất bôi trơn. Nhớp nháp dính lại, mở đường cho ngón tay của hắn đâm vào trong.
“Ưm…”
Dùng đang bị điều khiển tinh thần nhưng Phương Tịch Lam vẫn có thể cảm nhận được khoái cảm ở nơi đó. Cô cũng đã năm năm rồi chưa quan hệ với ai. Nay lại đột ngột bị cắm đút như thế, khoái cảm dâng trào không thể chịu nổi khiến cô trong vô thức giật nảy mình. Hang động nhỏ xinh cũng co lại, kẹp chặt ngón tay của Nicolas Á Phong.
Lúc này đây hắn tạm thời gác mọi ân oán cá nhân lại, chỉ tập trung làm cô.
“Bé cưng của anh vẫn nhạy cảm như thế.”
Nicolas Á Phong cười tà mị, dần dân một ngón tăng thành hai ngón, rồi lại ba ngón. Khu vườn mật đào của cô cũng chảy ra nước mật ngọt, hòa hợp với hắn khiến tốc độ ra vào ngày càng nhanh hơn, cũng dễ dàng ra ra vào vào hơn.
“A ha… ưm…”
Phương Tịch Lam không kiềm chế nổi mà bật ra tiếng rên rỉ, chỉ bởi vì Nicolas Á Phong vừa chạm vào điểm nhạy cảm của cô. Ngón tay hắn rất dài, dễ dàng chạm vào nơi sâu.
Thấy đã đến lúc, Nicolas Á Phong rút ba ngón tay ra, cho vào miệng thưởng thức.
Gương mặt hắn lộ rõ vẻ si mê đến cùng cực, tựa như thứ vừa ăn phải chính là món ngon nhất trên đời.
Hắn bôi một lượng bôi trơn lên ** *** của mình, đặt ở nơi cửa mình của cô khẽ cọ cọ một chút, sau đó không chút do dự đâm vào nơi sâu nhất bên trong.
“A!”
Trong nháy mắt khoái cảm dâng trào đó, Phương Tịch Lam thoát khỏi khống chế của Nicolas Á Phong, hoàn toàn thanh tỉnh.
Vì bị giật mình nên phía dưới của cô càng co chặt lại hơn nữa, không ngừng co bóp khiến vật to lớn của Nicolas Á Phong bị siết đến phát đau. Hắn nhíu mày, trói buộc hai tay cô lên đỉnh đầu, môi chạm môi, lưỡi mềm luồn vào cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương khẽ dây dưa, dần dần khoái cảm dâng trào, hắn hôn sâu hơn, tựa như muốn cắn nuốt Phương Tịch Lam vào trong bụng. Nụ hôn vô cùng cuồng bạo khiến người ta sợ hãi.
Phương Tịch Lam đã tỉnh, trong giây phút ngỡ ngàng lúc đầu khiến cô không kịp phản ứng. Bây giờ đã thanh tỉnh, Phương Tịch Lam vùng tay ra, đấm thẳng vào lồng ngực của Nicolas Á Phong, nhưng hắn trong nháy mắt tránh được, dùng dị năng trói hai tay cô lại.
“Em ngoan ngoãn một chút cho tôi!”
“Anh buông ra, đồ khốn kiếp!” Cô dùng chân đá, cả người cũng vùng vẫy theo nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Nicolas Á Phong, đơn giản là vì hắn quá mạnh, hơn nữa còn sở hữu ngũ hệ dị năng nên có thể dễ dàng kiềm chế cô.
Nhìn cô phản kháng như vậy, Nicolas Á Phong cảm thấy lòng đầy đau đớn.
Cô đã hết yêu hắn thật rồi! Một Phương Tịch Lam luôn hướng ánh nhìn về phía hắn đã không còn nữa rồi…
“Tại sao em lại làm như thế?”
Nicolas Á Phong một bên gào lên, một bên dùng sức va chạm kịch liệt bên dưới, từng cú thúc đều chạm đến nơi sâu nhất, chạm vào điểm nhạy cảm nhất khiến Phương Tịch Lam không chịu nổi mà rùng mình, cả người co quắp lại.
“Tại sao em lại có con với thằng khác? Tịch Lam, em là người phụ nữ của tôi!” Vừa buông lời ác liệt tuyên bố chủ quyền, hắn vừa thúc mạnh vào bên trong: “Cả đời này em chỉ có thể là người của tôi! Đừng hòng bỏ tôi àm đi thêm lần nữa.”
“Lam Lam, tôi không quan tâm Tiểu Niệm là con của tôi hay ai khác, tôi vẫn có thể yêu thương hai mẹ con em. Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, đừng bỏ tôi mà đi nữa…”
Ánh mặt hắn đượm buồn, còn kèm theo sự cầu xin tha thiết.
“Được không em?”
Phương Tịch Lam chìm trong khoái cảm đê mê, nhưng khi nghe hắn nói vậy, cô giật mình.
Nicolas Á Phong không biết Niệm Niệm là con của hắn?