Không hề có mùi dầu mỡ, Tống Sơ Nhất không thấy buồn nôn nữa, cô ăn hết bát cháo.
Nuốt một thìa cháo nóng như có một dòng nước ấm khiến thân thể cảm thấy khoan khoái. Ăn no khiến người ta trở nên lười biếng, khi thấy phòng ốc của mình bị người xa lạ bố trí toàn bộ, Tống Sơ Nhất cũng không thấy tức giận như lúc vừa nghe nói.
La Nhã Lệ đúng là rất có tài, khả năng nhìn thấu người khác rất tốt, gia cụ sắp xếp đều rất hợp với ý thích của Tống Sơ Nhất.
Tống Sơ Nhất tức giận kéo rèm cửa, thở ra một hơi.
“Tôi uống rượu, cũng không nhớ mình đã nói những gì. Để tôi gọi người đem những thứ này đi, chúng ta bài trí lại.” Trần Dự Sâm đi tới phía sau Tống Sơ Nhất áy náy nói.
“Không cần, thế này là tốt rồi.” Tống Sơ Nhất cười nhạt, dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng tôi không có tiền trả bọn họ.”
“Cô không cần trả.” Trần Dự Sâm ngắt lời cô, “Tôi giúp Lữ Tụng buôn bán lời lãi không ít, tôi muốn một chỗ ở, lấy một chút tiền của cậu ta cũng không sao.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Trần Dự Sâm đã quyết định sẽ gọi người đem đồ mà La Nhã Lệ đã mua đi. Sống cùng Sơ Nhất dưới cái bóng của La Nhã Lệ, dù Sơ Nhất có đồng ý thì anh cũng không đồng ý. Phòng của họ, mỗi cái đệm mỗi cái gối đều phải do họ tự chọn, chưa kể đến cái giường kia anh liếc mắt cũng nhận ra đó không phải cái mà anh thích.
Tống Sơ Nhất không thoái mái, ‘ừm’ một tiếng rồi không thèm nhắc lại.
Chuyện Trần Dự Sâm say rượu nhờ Lữ Tụng bài trí căn phòng này có hay không không thể kiểm tra, nhưng Lữ Tụng là đàn ông, sơ ý cũng không bắt bẻ gì, La Nhã Lệ là một người hoạt bát hiểu chuyện, sao lại không biết việc xâm lấn địa bàn của người khác sẽ khiến người ta không vui? Nhất định là cô ta cố ý khiến mình khó chịu.
Giường lớn và sô pha da nhập khẩu đều rất xa xỉ, đèn đặt dưới đất cũng là tinh phẩm, cái thảm lông kia lại càng hoàn mỹ, gia cụ trong phòng này ít nhất phải hết hai mươi vạn. La Nhã Lệ sĩ diện tất nhiên sẽ không cầm tiền của Lữ Tụng. Thích khoe khoang phải không? Dù sao cô cũng không thanh cao gì, liền nhận lấy của đi xin này, làm cho La Nhã Lệ tiêu tiền phát hoảng một phen.
Suy nghĩ xong trong lòng không còn rối rắm nữa, Tống Sơ Nhất vừa định gọi Trần Dự Sâm quay về Lam Hải thì bên ngoài trời đột nhiên thay đổi. Mới rồi còn ráng chiều đầy trời mà trong khoảnh khắc mây đen đã kéo đến, mưa tầm tã.
Dưới lầu là quảng trường xanh hóa của tiểu khu, cây cao lá tốt, từng chiếc lá được nước mưa cọ rửa giống như một miếng ngọc màu xanh lục, đất của vườn hoa ướt sũng, đẹp nhất chính là cảnh cây cỏ xanh biếc nối liền như sóng nước.
Đây là quang cảnh về sau mình sẽ định cư, trong lòng Tống Sơ Nhất tràn đầy vui vẻ, đưa tay ra đón mưa.
“Đóng cửa sổ vào đi, đừng để khí nóng bay vào.” Trần Dự Sâm thấy cô chỉ lo nghịch mưa vội đi qua đóng cửa sổ lại, “Những ngày trời nóng lại có mưa trong không khí có một thứ mùi giống như mùi acmoniac, nghe nói hít vào sẽ dễ bị bệnh.”
Anh dựa vào gần như vậy không thể tránh việc lồng ngực rộng lớn kề sát lưng Tống Sơ Nhất. Hai cánh tay dường như vây quanh cô, Tống Sơ Nhất chỉ cảm thấy mùi hương đặc trưng của phái mạnh bao phủ lấy mình, thân thể không khỏi trở nên cứng ngắc.
Không khí trong nháy mắt trở nên mờ ám vô cùng. Tống Sơ Nhất cảm giác được ánh mắt từ trên cao nhìn xuống trở nên nóng bỏng.
Hai chữ ‘Sơ Nhất’ quanh quẩn trên môi, làm dậy lên từng đợt nhu tình. Trong đầu Trần Dự Sâm toàn bộ là cảnh da thịt tinh tế, hai má không chút son phấn, lông mi dài mềm mại làm người ta say đắm, chưa chạm vào đã cảm nhận được độ cong động lòng người.
Hấp dẫn không tiếng động lan tràn như một tia chớp trong phòng…. Đôi tay của Trần Dự Sâm đặt trên vai Tống Sơ Nhất.
Tiếng gió tiếng mưa biến mất trong phút chốc. Căn phòng thật im lặng, im lặng đến mức một tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ. Trong đầu Tống Sơ Nhất ong ong, hai tay Trần Dự Sâm như tạo ra sức nóng thiêu đốt cơ thể cô, khoái cảm run rẩy và sự đòi hỏi khó có thể nói bắt đầu xuất hiện, khát khao khó nén.
Anh không phải là Thẩm Hàn, Tống Sơ Nhất xấu hổ và giận dữ muốn chết. Tức giận vì cử chỉ mạo muội của Trần Dự Sâm, cũng tức giận vì mình lại có cảm giác với anh.
“Trần tiên sinh, anh còn như vậy chỉ sợ chúng ta không thể tiếp tục ở cùng nhau.” Tống Sơ Nhất xoay người, dùng sức đẩy tay Trần Dự Sâm ra.
“Sơ Nhất, tôi….” Trần Dự Sâm gian nan mở miệng. Lúc này phía chân trời sét đánh một tiếng, tia chớp kéo dài trên bầu trời, ánh sáng sắc bén chói lóa. Trần Dự Sâm bỗng dưng buông tay, lùi hai bước, thấp giọng nói: “Rất xin lỗi, tôi nhất thời không khống chế được.”
“Tôi nghĩ rằng tốt nhất là anh mua một phòng khác, sau đó để bạn gái anh đến ở chung.” Tống Sơ Nhất cười khẽ, là đề nghị, nhưng cũng là đuổi khéo.
Trần Dự Sâm cảm thấy ngực đau nhói, càng ngày càng mạnh, đau tới cực điểm rồi tê dại, muốn tránh cũng không tránh được.
“Tôi cam đoan sẽ không có nhưng hành động thất lễ như vậy nữa.” Anh nói, “Ngày mai tôi bắt đầu tìm phòng ở, có lẽ không cần ba tháng, trang hoàng xong tôi sẽ đi.”
Từ một năm đến ba tháng rồi đến trang hoàng xong sẽ đi, anh đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, Tống Sơ Nhất thở dài, không gây sự nữa.
Căn phòng đã bài trí xong xuôi, bên ngoài lại mưa to gió lớn, cô không muốn quay về Lam Hải. Cô không muốn ở cùng Trần Dự Sâm, ít nhất là trong đêm nay.
“Không được, phòng mới và gia cụ phải để thông gió ít nhất một tháng.” Trần Dự Sâm phản đối.
“Tôi không muốn đi đâu nữa, chỉ ngủ đêm nay thôi, cũng không phải là ở luôn.” Tống Sơ Nhất miễn cưỡng nói, ngủ cả ngày nhưng thân thể vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
Ngủ một đêm chắc không sao. Trần Dự Sâm hơi do dự đồng ý. Anh dặn Tống Sơ Nhất đừng ngủ vội, anh trở về lấy quần áo và nấu cơm đem qua đây. Vừa rồi chỉ ăn cháo và ăn nhẹ, không thể chống đói được, phải ăn thêm bữa khuya.
Trần Dự Sâm mở cửa đi rồi, Tống Sơ Nhất đứng trước cửa sổ nhìn ra, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, không nhìn thấy anh lên xe trong mưa. Nghĩ đến việc vừa rồi anh tự nhiên nói ra những lời quan tâm mình, Tống Sơ Nhất có chút tâm phiền ý loạn.
Khi chuông điện thoại vang lên, Tống Sơ Nhất tưởng là Trần Dự Sâm gọi đến dặn dò, khẩu khí rất không tốt.
“Lại có chuyện gì?”
“Sơ Nhất, là anh.” Là Quý Phong.
“Quý học trưởng, ngại quá, em tưởng là Trần Dự Sâm.” Tống Sơ Nhất áy náy nói.
Cô có thể tùy ý phát giận với Trần Dự Sâm lại khách khí với mình như vậy. Quý Phong cảm thấy chua xót, đồng thời càng lo lắng.
Ngày đó Quý Phong cùng tth đi gặp bà ngoại Thẩm Hàn, xác nhận chuyện Thẩm Hàn đã chết.
“A Anh đáng thương của tôi, nó không chịu tin là Tiểu Hàn đã chết, còn không đồng ý công khai chuyện này, luôn nói rằng không thấy thi thể thì người chưa chết. Chiếc xe cũng đã được hỏa táng, hài cốt còn phải bảo tồn….” Bà ngoại Thẩm Hàn, Mã Hiểu Na, thoạt nhìn rất đau lòng.
Nếu Thẩm Hàn đã chết, ai là người điều tra Tống Sơ Nhất? Quý Phong nghĩ đến Cao Anh. Quý Phong chưa bao giờ gặp Cao Anh, nhưng có thể làm Tống Sơ Nhất đang yêu Thẩm Hàn rời bỏ anh ta thì Cao Anh chắc chắn không phải người tốt.
Nguyên do cái chết của Thẩm Hàn đầu sỏ gây ra là Cao Anh, người đã ép Tống Sơ Nhất chia tay với anh ta, nhưng Cao Anh sẽ không nghĩ như vậy, bà ta sẽ đem cơn giận trút lên đầu Tống Sơ Nhất.
Quý Phong đến nhà họ Thẩm tại thành phố B.
Cha của Thẩm Hàn, Thẩm Tĩnh Hoa là chuyên gia hóa học, nhà họ Thẩm ở trong đại viện nghiên cứu, người của Quý Phong không thể vào được. Thám tử cũng không nhận vụ này. Điều tra việc nhà của chuyên gia nghiên cứu trong đại viện không hề dễ dàng, thám tử cũng không muốn làm.
Quý Phong vòng vo ở thành phố B vài ngày không thu hoạch được gì, đang thất vọng muốn rời đi thì nhận được điện thoại của Ninh Duyệt.
Ninh Duyệt nói, theo tin tức nội bộ, quan chức thành phố B cố ý lấy phương thức đầu thầu để nhượng lại một miếng đất ở ngoại ô thành phố. Miếng đất kia gần một ngàn mẫu, cách phía bắc thành phố B mười năm km, là bãi bùn do sông Thanh Dương chảy qua bồi đắp nên, bây giờ bỗng nhiên được nhiều người đến xem.
Ninh Duyệt nói Quý Phong cẩn thẩn tìm hiểu xem tin tức này có đáng tin không.
“Bây giờ miếng đất kia nhìn thế nào cũng không đáng giá, chỉ là khi sông Thanh Dương được lọc sạch xanh hóa, miếng đất kia chính là cảnh khu của sông, nếu lại thông đường sắt ngầm….. Việc này cũng không phải là không có khả năng, dân số thành phố B rất nhiều, nhà ở trong nội thành đã đầy không đáp ứng hết nhu cầu. Nhu cầu cấp bách là phát triển ra ngoại thành.”
Tin này đã sinh ra mảnh đất có lợi nhuận nhất, Quý Phong tạm thời dừng điều tra Cao Anh, lợi dụng quan hệ trong tay đưa lễ lớn lên hỏi thăm những người cấp cao, kết quả làm anh ta hết sức kinh ngạc.
“Ai cũng không thể giành được miếng đất kia. Anh là người ổn trọng thành thục, kiềm chế được tức giận nên tôi cũng không cần phải gạt anh, miếng đất này là chuẩn bị cho công ty Trung Đầu, Thẩm phu nhân muốn đưa miếng đất này cho Trung Đầu.”
“Vị Thẩm phu nhân này không cần tôi nói, chắc hẳn anh cũng đoán ra là ai.”
Công ty Trung Đầu là do Lữ Tụng và Trần Dự Sâm cùng hùn vốn, Lữ Tụng là thế hệ trẻ của nhà họ Lữ, thân phận không hề có bí mật gì. Nhà họ Lữ không có quan hệ sâu như vậy. Người có quan hệ ở đây chỉ có thể là Trần Dự Sâm.
Quý Phong nhớ lại lần gặp Trần Dự Sâm, lại nghĩ đến thái độ của anh ta đối với Tống Sơ Nhất sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, cả người toàn mồ hôi.
Cách trả thù một người tốt nhất chính là dồn người đó vào chỗ chết, tra tấn người nhất chính là phá hủy tình yêu của họ.
Quý Phong cảm thấy Trần Dự Sâm là do Cao Anh đưa đến bên người Tống Sơ Nhất, mục đích là làm cho Tống Sơ Nhất yêu anh ta, sau đó đả kích mạnh mẽ Tống Sơ Nhất.
Trần Dự Sâm trong một vài phương diện có điểm giống Thẩm Hàn, tỷ như là thiên tài thiết kế, còn có dánh người. Ngày đó khi anh ta mặc t-shirt đen cuồng dã gợi cảm và quần bò bó chặt xuất hiện, ngay cả mình không thân quen với Thẩm Hàn cũng cảm giác được sự khác thường, mà cảm xúc của Tống Sơ Nhất lại càng nhiều.
Đây không phải là lí do Cao Anh chọn Trần Dự Sâm làm công cụ báo thù chứ? Hoặc là nói Trần Dự Sâm cố ý bắt chước Thẩm Hàn, lợi dụng tình yêu Tống Sơ Nhất dành cho Thẩm Hàn để dụ dỗ Tống Sơ Nhất?
Quý Phong không hề hoài nghi Trần Dự Sâm là Thẩm Hàn vì khi Trần Dự Sâm xuất hiện trong ngành kiến trúc trong nước, một thiên tài thiết kế mới như anh ta cũng từng là người mà Quý thị thèm nhỏ dãi. Quý Phong đã điều tra thông tin của Trần Dự Sâm, muốn tìm hiểu xem có thể kéo anh ta về Quý thị hay không.
Trần Dự Sâm là người Mỹ gốc Hoa, tốt nghiệp khoa kiến trúc đại học Princeton, mẹ mất sớm, cha vẫn khỏe mạnh, là viện trưởng một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tư nhân. Trong việc học, Trần Dự Sâm và Thẩm Hàn đều bộc lộ tài năng hơn người của mình, nhưng khác Thẩm Hàn một điểm, tính cách anh ta kiêu ngạo bất tuân, yêu thích việc dạo chợ đêm xe đua.