Khi đó, mắt Tống Sơ Nhất khép hờ, lông mi tạo ra bóng tối, động lòng người hơn tất cả những người phụ nữ anh ta từng gặp.
Cửa phòng đóng lại hồi lâu Lữ Tụng mới hồi phục tinh thần, vội vàng kéo Trần Dự Sâm dậy.
“Dự Sâm, Tống Sơ Nhất sao vậy?”
Trần Dự Sâm như bị điếc, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, sau một lúc mới lẩm bẩm: “Sơ Nhất, em nhận nhầm rồi, anh không phải là Thẩm Hàn. Chúng ta không hề có cản trở, chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Cậu nói gì? Ai là Thẩm Hàn?” Lữ Tụng cảm thấy hồ đồ, vừa rồi anh ta thất thần, không hề nghe thấy Tống Sơ Nhất gọi Thẩm Hàn.
“Đúng vậy. chúng ta không biết Thẩm Hàn là ai hết, Lữ Tụng, cậu mau làm chứng cho tôi, chứng minh tôi không phải là Thẩm Hàn đi.” Trần Dự Sâm đứng thẳng dậy, vừa kéo áo Lữ Tụng vừa gõ cửa: “Sơ Nhất, mở cửa đi. Anh có chuyện muốn nói.”
Anh gõ cửa rất mạnh, ván cửa không ngừng rung lên, Tống Sơ Nhất cẩn thận đỡ thắt lưng đứng dậy. Đây là con của Thẩm Hàn, nó không thể xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt, Tống Sơ Nhất cảm nhận được tâm tình Mạnh Nguyên Nguyệt khi nói đứa bé rất đáng yêu. Cô muốn nói chuyện với đứa bé, mong ngóng nó chào đời. Không biết đứa bé sẽ giống cô hay giống Thẩm Hàn? Nghĩ như vậy, Tống Sơ Nhất chấn động trong lòng: vì sao Thẩm Hàn lại có khuôn mặt xa lạ như vậy? Tống Sơ Nhất mở cửa.
“Sơ Nhất, anh có chuyện muốn nói.” Trần Dự Sâm hít sâu.
Tống Sơ Nhất liếc nhìn Lữ Tụng, cô không muốn có người thứ ba ở đây. Bàn tay đang kéo Lữ Tụng của Trần Dự Sâm chuyển thành đẩy, Lữ Tụng bị anh đẩy ra ngoài.
Tống Sơ Nhất yên lặng xoay người. Cánh cửa mở rộng biểu đạt ý của cô, Trần Dự Sâm hơi chần chờ rồi đi vào, phòng đóng cửa lại. Tống Sơ Nhất ngồi bên mép giường.
Sau khi đứng trước giường một lúc, Trần Dự Sâm nửa quỳ xuống.
Thời gian chậm rãi dừng lại, cảnh chia tay năm năm trước dần xuất hiện, Tống Sơ Nhất nhìn chằm chằm vào gáy Trần Dự Sâm, trước mắt cô dần trở nên mơ hồ. Khi đó anh cầu xin cô rời bỏ Quý Phong quay lại với anh nhưng cô lại nhẫn tâm không đồng ý. Bây giờ thì sao?
“Sơ Nhất, xin lỗi vì đã lừa gạt em.” Sau khi nghĩ ra lí do thoái thác, Trần Dự Sâm mở miệng. Anh không dám ngẩng đầu lên, mặt vùi vào đùi Tống Sơ Nhất, giọng nói như truyền từ phương xa đến, nặng nề, “Sơ Nhất, lần đầu tiên anh gặp em không phải tại Kim Đỉnh quốc tế. Em còn nhớ khi em học năm thứ hai, học viện kiến trúc QH và đại học Princeton tổ chức hội thảo trao đổi học thuật không?”
Tống Sơ Nhất nhớ rất rõ, lần trao đổi đó, Thẩm Hàn tỏa ra ánh sáng chói mắt, cô ngồi ở vị trí đặc biệt mà Thẩm Hàn giữ cho say mê nhìn anh, nghe anh chậm rãi nói.
“Lúc ấy, anh ngồi bên cạnh Thẩm Hàn. Trong mắt cậu ấy cả khán phòng không hề tồn tại, trong đáy mắt cậu ấy từ đầu đến cuối chỉ có em, mà anh…. anh nhìn theo ánh mắt cậu ấy. Anh liếc mắt một cái liền thích em, từ đó, trong lòng anh đã xem em như bạn gái mình….”
Tống Sơ Nhất mờ mịt nghe, mơ màng nói: “Thẩm Hàn, emn không biết là anh còn có thể nghĩ ra chuyện như vậy.”
Đúng là Trần Dự Sâm nghĩ ra chuyện này. Anh không dám thừa nhận, thừa nhận rồi anh sẽ không thể ở bên Tống Sơ Nhất nữa.
“Sơ Nhất, em có thể vào web trường xem ảnh chụp những sinh viên tham gia lần trao đổi đó.” Trừ ảnh, anh còn có chứng cứ xác thực hơn. Trần Dự Sâm chân chính đã chết trong lúc đua xe quả thật có thầm mến Tống Sơ Nhất, trong hộp thư anh ta có rất nhiều nhật kí ghi chép về tình yêu này.
Nói như thật vậy, Tống Sơ Nhất nghĩ trong đầu, Trần Dự Sâm có thể đi làm diễn viên, cũng có thể làm biên kịch. Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt cô lại nhìn về vali đặt trong một góc phòng bệnh. Bên trong có quần áo và laptop của cô. Thất thần một lát, Tống Sơ Nhất nói với Trần Dự Sâm: “Máy tính của tôi để trong vali, anh đem lại đây.”
Trao đổi học thuật với giáo sư danh giá không phải là chuyện bình thường, trang web của trường vẫn lưu giữ đầy đủ ảnh chụp. Tống Sơ Nhất ngơ ngác nhìn người đứng cạnh Thẩm Hàn trong bức ảnh.
“Khi đó tại sao tôi không nhìn thấy anh?” Cô thì thào.
“Trong mắt em chỉ có Thẩm Hàn.” Trần Dự Sâm chua xót lại ngọt ngào nói. Khi đó, anh phát hiện Trần Dự Sâm thích Tống Sơ Nhất lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh mắt cô lưu luyến trên người mình, anh cực kì đắc ý.
Kìm nén sự bứt rứt khi nói dối, Trần Dự Sâm hỏi: “Anh viết rất nhiều nhật kí, em có muốn xem không?”
Tống Sơ Nhất lắc đầu, cô khinh thường cũng không muốn biết tình cảm của một người khác ngoài Thẩm Hàn dành cho mình. Không phân biệt được tư vị trong lòng, Tống Sơ Nhất ngơ ngác nhìn bàn tay Trần Dự Sâm, đột nhiên như điên cuồng kéo áo Trần Dự Sâm. Tống Sơ Nhất không thấy được cơ thể mê người quen thuộc của Thẩm Hàn. Trên ngực Trần Dự Sâm dày đặc vết sẹo.
“Anh thích đua xe, có khi không thể không chế được. Đây là vết thương tai nạn xe cộ để lại.” Trần Dự Sâm cắn răng nói dối.
Là vết thương tai nạn xe cộ để lại, cũng do đua xe gây ra, nhưng là do sau khi lái xe rơi xuống vực, anh rơi ra khỏi xe, trong quá trình rơi xuống vực, cây cối và vách đá gây ra.
Anh ta không phải Thẩm Hàn, sao có thể? Vậy còn đứa bé trong bụng cô? Tống Sơ Nhất si ngốc sờ lên bụng. Mới vừa rồi còn vui sướng yêu thương vô hạn, trong nháy mắt gió lạnh như lưỡi dao sắc đâm thẳng vào tim, không hề có độ ấm.
Đứa bé này… Trong lòng nhận định đây là con của Thẩm Hàn, cô không có dũng khí bỏ nó đi. Tống Sơ Nhất nằm xuống cạnh máy tính, cuộn mình như một con mèo lạc, không hề nhúc nhích.
“Sơ Nhất, xin lỗi, đêm hôm đó…. Đêm hôm đó anh không nhịn được, anh thích em lâu như vậy, anh thực sự không thể khống chế chính mình.” Trần Dự Sâm nhỏ giọng giải thích, “Sơ Nhất, chờ em xuất viện chúng ta sẽ kết hôn rồi sinh đứa bé ra được không?”
Kết hôn với anh ta, sinh con, anh ta nói thật dễ dàng, thừa dịp cô say rượu làm càn, sau lại giấu giếm lừa gạt. Anh ta coi cô là cái gì?
Tống Sơ Nhất vốn nên tức giận, nhưng ngoái ý muốn lại không hề có cảm xúc tức giận. Trước kia ngóng trông anh ta là Thẩm Hàn, nay trơ mắt nhìn chuyện xảy ra với mình như truyện cổ Ả Rập cô chỉ thấy buồn cười, rồi bật cười ra tiếng.
Tức giận mứng chửi đều được, chỉ cần đừng im lặng quái dị như thế. Trần Dự Sâm không nghĩ rằng tình hình đúng là quái dị như vậy, cúi đầu kinh hồn bạt vía nhìn Tống Sơ Nhất. Tống Sơ Nhất cười một lát rồi từ từ nhắm hai mắt, nằm im như đã ngủ.
Không mưa to gió lớn càng khiến người ta thêm lo lắng, nữa bây giờ cô còn đang mang thai, thân thể yêu ớt, Trần Dự Sâm không dám nói nhiều, chỉ có thể ngồi xuống mép giường.
Ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ, xe cộ như nước, bây giờ đang là lúc thành phố phồn hoa náo nhiệt nhất trong đêm. Hô hấp Tống Sơ Nhất trở nên nhẹ nhàng đều đặn, cô thật sự đã ngủ. Trần Dự Sâm thở nhẹ một hơi. Ngồi một tư thế không hề nhúc nhích trong thời gian dài, cơ thể hơi mỏi, anh liền dựa vào đầu giường chuẩn bị ngủ.
Tiếng chuông điện thoại lỗi thời của Tống Sơ Nhất vang lên, cách một lớp túi da như tiếng chuông trong nước. Trần Dự Sâm sợ quấy nhiễu Tống Sơ Nhất vội vàng cầm túi ra khỏi phòng.
Vừa nhìn thấy số gọi đến, sắc mặt Trần Dự Sâm đen lại. Người gọi đến là Mạnh Nguyên Nguyệt. Trần Dự Sâm rất quen thuộc với số của Mạnh Nguyên Nguyệt. Dù sao cũng sống cùng một nhà nhiều năm như vậy, không quan tâm cũng sẽ không thể không biết gì. Mạnh Nguyên Nguyệt là con gái nuôi của cha mẹ anh. Luận thân sơ, Trần Dự Sâm cảm thấy mình mới chính là con nuôi nhà họ Thẩm.
Mười tuổi Mạnh Nguyên Nguyệt đã đến nhà họ Thẩm. Từ khi cô đến đây, Cao Anh đã đem tất cả tình yêu của người mẹ chuyển lên người cô. Trần Dự Sâm không hề tức giận cũng như đố kị. Mạnh Nguyên Nguyệt mồ côi cha từ trong bụng mẹ, mới mười tuổi lại mất cả mẹ, thật sự đáng thương. Cao Anh thương cô nhiều một chút cũng đúng. Trần Dự Sâm giận chính là sau khi họ trưởng thành, Cao Anh luôn buộc anh kết hôn với Mạnh Nguyên Nguyệt.
“Sơ Nhất, tôi vừa gọi cho bà ngoại tôi, bà nói cô không hề tìm bà. Cô có khỏe không? Đã uống thuốc chưa?” Giọng nói của Mạnh Nguyên Nguyệt làm đứt đoạn trí nhớ Trần Dự Sâm.
Thuốc phá thai của Sơ Nhất là do cô ta đưa? Trần Dự Sâm muốn chửi ầm lên lại nhịn xuống. Cô em gái nuôi này anh không biết, nhưng anh rất hiểu Tống Sơ Nhất, không ai có thể buộc cô làm chuyện cô không muốn.
“Sơ Nhất đang ngủ, ngày mai cô gọi lại.” Trần Dự Sâm bình tĩnh nói.
Anh không lo Mạnh Nguyên Nguyệt nhận ra mình. Năm đó ngã xuống vách núi, cổ họng cũng bị thương. Sau khi phẫu thuật xong giọng nói của anh đã thay đổi. Tống Sơ Nhất còn không nhận ra, những người khác lại càng không.
“Anh là ai?” Mạnh Nguyên Nguyệt cảnh giác hỏi.
Trần Dự Sâm không trả lời, dứt khoát ngắt điện thoại. Cô gái này là mầm tai họa. Không có cô ta, Cao Anh sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như vậy bắt Tống Sơ Nhất chia tay với anh.
Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, anh không muốn có quan hệ gì với Cao Anh. Trong khi anh vẫn nghĩ Tống Sơ Nhất chê nghèo yêu giàu chia tay với mình, anh còn hận Cao Anh đã phản đối anh và Tống Sơ Nhất khiến cô thay lòng đổi dạ. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, anh càng oán hận Cao Anh và thân phận con trai nhà họ Thẩm của mình. Anh phải cách xa người nhà họ Thẩm, cũng không muốn Tống Sơ Nhất có quan hệ gì với họ.
Qua điện thoại, Mạnh Nguyên Nguyệt cảm giác được địch ý của Trần Dự Sâm. Sau khi nghe được tiếng ‘tút tút’ trên điện thoại, cô run sợ trong chốc lát liền vội vàng gọi cho Mã Hiểu Na.
“Bà ngoại, cô gái cháu kể với bà không biết thế nào, bà đi qua xem giúp cháu được không?”
Mã Hiểu Na vốn đã ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, có chút khó chịu.
“Bây giờ đã khuya, cháu cho bà địa chỉ của cô ấy, ngày mai bà sẽ đến.”
“Cháu sợ mai sẽ chậm, bên cạnh cô ấy có một người đàn ông không rõ thân phận.” Mạnh Nguyên Nguyệt lo lắng không thôi, hai lần gặp mặt tinh thần của Tống Sơ Nhất đều rất kém.
Có thai khi chưa kết hôn lại không biết cha đứa bé là ai, sự đau khổ này cô cũng từng trải qua, sau khi chuyện đã qua cô vẫn thấy đau đớn không kể, chỉ sợ Tống Sơ Nhất không thể chịu được. Mười một giờ đêm, người ở bên cạnh không phải là người thân thì là ai, lo lắng cho một cô gái xa lạ nhưng không biết lo cho bà ngoại đã bảy mươi tuổi? Thôi, gọi điện thoại hỏi một câu xem sao.
“Được, cháu cho bà số của cô ấy.”
Mạnh Nguyên Nguyệt độc số của Tống Sơ Nhất.
“Bà ngoại, bà nhất định phải nghĩ cách để Sơ Nhất nói chuyện với bà, nếu không liền hỏi địa chỉ rồi đến thăm cô ấy.”
Sau khi cúp điện thoại Trần Dự Sâm thất thần một lát, đang chuẩn bị trở về phòng bệnh, điện thoại lại vang lên. Khi nhìn thấy số gọi đến, anh không nghe máy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Sau khi thay đổi thân phận, anh thề thốt phủ nhận mình là Thẩm Hàn, nhưng Cao Anh chưa từ bỏ ý định, dẫn theo Mã Hiểu Na có vài chục năm kinh nghiệm làm hộ lý đi Mĩ tìm anh. Mã Hiểu Na biết anh cũng đã nói chuyện rất nhiều với anh.
Thời gian trước, không muốn để Cao Anh tra ra anh đang ở cùng Tống Sơ Nhất tại khách sạn Lam Hải, anh vẫn ru rú trong nhà. Bây giờ anh đã biết ẩn tình năm đó, trước khi giải quyết vấn đề, anh quyết không để người của nhà họ Thẩm tiếp cận Tống Sơ Nhất, xúc phạm cô.
Làm sao bây giờ? Không nghe máy chỉ sợ ngày mai Mạnh Nguyên Nguyệt lại gọi đến.
Trần Dự Sâm quay lại phòng bệnh. Tống Sơ Nhất ngủ không hề an ổn, cuộn chặt chăn mỏng vào người, trên trán lại có mồ hôi. Trần Dự Sâm nhẹ nhàng đi tới, một tay ấn vào nút nghe máy, một tay xoay mặt Tống Sơ Nhất, cúi đầu hôn cô. Âm thanh hôn môi rất lớn, câu ‘alo’ của Mã Hiểu Na liền ngừng lại, chỉ chốc lát sau, tiếng ‘tút tút’ vang lên.
Ban đầu Trần Dự Sâm chỉ muốn diễn trò để Mã Hiểu Na biết ý tắt máy, nhưng sau khi hai môi tiếp xúc, một ngọn lửa bùng lên trong lòng, hành động không còn do đại não chỉ huy nữa. Sự rung động quen thuộc lại xuất hiện. Tống Sơ Nhất mơ mơ màng màng nghĩ rằng mình vẫn ở bên Thẩm Hàn. Cô khẽ hé môi nhiệt tình đón nhận. Trong phòng bệnh xuân ý dào dạt.
***
Đêm nay hai người đều ngủ rất ngon, mùi thuốc khử trùng trở thành mùi hoa đào thơm mát, chăn đệm màu trắng cũng trở nên vô cùng thoải mái.
Trời sáng, khi nhìn thấy Trần Dự Sâm đang ôm mình ngủ say Tống Sơ Nhất đã nghĩ mình bị hoa mắt. Tâm tình tốt đẹp cả đêm liền biến mất, đáy mắt ngưng kết thành băng.
Tuy rằng ý thức mơ hồ nhưng không phải là không biết gì. Nghĩ đến tối qua chính mình say mê quấn quít, Tống Sơ Nhất tức giận đẩy Trần Dự Sâm ra, không hề nghĩ ngợi mà đá anh. Trần Dự Sâm còn đang say trong mộng đẹp, không hề phòng bị mà ngã xuống. Không chỉ anh rơi xuống đất, theo bản năng anh dùng sức kéo ga giường, Tống Sơ Nhất cũng ngã xuống theo.
Trần Dự Sâm trợn mắt nhìn, hồn vía lên mây, giơ hai tay ra đỡ Tống Sơ Nhất, còn chính anh ngã mạnh xuống đất. Không hề biết đau, Trần Dự Sâm vội vàng hỏi: “Sơ Nhất, em có sao không? Có đau bụng không?”
Trong mắt ngoại trừ Tống Sơ Nhất không hề có thứ gì khác.
Tống Sơ Nhất nhịn không được nhắm mắt lại, trong lòng đau đớn bi ai. Anh rất giống Thẩm Hàn, nhưng cuối cùng vẫn không phải Thẩm Hàn.
Tống Sơ Nhất đột nhiên nhớ về mùa đông trước khi chia tay một năm. Tết âm lịch, Thẩm Hàn chưa vè nhà, anh dẫn cô đến sông băng phía Bắc chơi. Toàn bộ mặt sông đều đóng băng, núi cao phủ đầy tuyết. Hai người vui vẻ chạy trốn, chơi đùa. Đang vui vẻ bỗng nhiên có một khối băng thật lớn rơi từ trên xuống. Thẩm Hàn ôm cô ngay tại chỗ lăn một vòng tránh thoát, sau đó kích động hỏi cô có làm sao không, có bị thương không. Trong mắt anh cũng chỉ có cô.
Cô nói: “Chỉ hỏi em thôi, vậy còn anh?”
“Em không sao anh sẽ không sao. Anh làm bằng sắt mà.” Anh nói.
Tống Sơ Nhất chậm rãi đẩy Trần Dự Sâm ra. Vừa rồi đã dùng hết sức nên cô chỉ ngồi im trên mặt đất.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?” Trần Dự Sâm dây dưa không dứt.
“Anh làm bằng sắt sao?” Tống Sơ Nhất hỏi lại.
Trần Dự Sâm ngơ ngẩn, lần gặp nạn chấn động lòng người bên sông băng anh vẫn nhớ rõ, anh cũng đã biết vừa rồi Tống Sơ Nhất nghĩ đến cái gì. Môi mấp máy nhưng không trả lời, Trần Dự Sâm không dám thừa nhận thân phận, chỉ nói: “Em đi đánh răng rửa mặt đi, anh ra ngoài mua bữa sáng.”
Có lẽ là buổi tối ngủ ngon, cũng có lẽ là biết được cha đứa bé là ai, tuy không phải Thẩm Hàn nhưng cũng tốt người lạ hoặc bị mấy người đồng thời làm nhục, Tống Sơ Nhất khôi phục khá tốt.
Khi làm kiểm tra buổi sáng, bác sĩ mỉm cười nói: “Thai nhi đã khỏe mạnh hơn hôm qua, cứ như vậy vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Thấy Tống Sơ Nhất không buồn không vui, bác sĩ nhịn không được nói thêm: “Nào có cặp vợ chồng nào giận nhau qua đêm. Chồng cô đối với cô tốt như vậy, hãy sống tốt với anh ta, đừng lấy đứa bé ra trút giận.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Tống Sơ Nhất cười gượng, không có sức để biện bạch.
Làm sao bây giờ? Có nên giữ đứa bé lại không? Nếu giữ lại, không kết hôn là không được. Cô đã chịu đủ cảnh lớn lên không có cha, cô là mồ côi từ trong bụng mẹ, không phải do vụng trộm mà có, nhưng vẫn sợ ánh mắt soi mói phỏng đoán của mọi người.
Cho đến hôm nay, bên tai cô vẫn thường xuyên vọng lại những giọng nói hoặc là tự đắc khinh miệt, hoặc là đồng tình thương hại. Thiện ý hay ác ý có đều không muốn, cô chỉ muốn có một cuộc sống không bị chú ý như những đứa trẻ bình thường khác.
Đứa trẻ không có cha trước mặt người khác không chỉ kém một chút. Lớn lên không có cha là điểm yếu cả đời của cô. Cô không thể để con mình phải trải qua những ngày như vậy.
Trần Dự Sâm đi mua bữa sáng đã trở lại. Khí sắc của anh tốt hơn hôm qua rất nhiều, thậm chí là hoàn hảo nếu so với trước kia. Xem ra anh đã quay về Lam Hải thay quần áo, áo sơmi Armani và quần bò tối màu Hermes, tao nhã phóng khoáng. Tinh anh như vậy nhưng trên tay lại xách hai cái cặp lồng không hề phù hợp.
“Trong bệnh viện không có phòng bếp thật không tiện. Đây là mua ở nhà hàng em nếm thử xem có hợp không.”
Anh mua rất nhiều thứ, cải trắng, thịt trâu xào gừng, cánh gà quết tương, cháo cá……
Tống Sơ Nhất nghĩ, anh thật đúng là coi mình như heo mà nuôi. Không có gì là không hợp cả, bao nhiêu năm Tống Sơ Nhất vẫn ăn sủi cảo mì ăn liền. Không lay chuyển được ánh mắt đầy hy vọng của anh, mỗi món Tống Sơ Nhất đều nếm qua. Món nào cũng ngon Khi hạ đũa, Tống Sơ Nhất vuốt bụng nén giận nói: “Nếu tôi ăn hết sẽ thành heo mất.”
Vẻ mặt không cam lòng làm cho Trần Dự Sâm nở nụ cười. Từ trước đến nay anh cười đều nặng nề âm lãnh, lúc này lại mặt mày tươi sáng, cực kì giống Thẩm Hàn. Trong chốc lát Tống Sơ Nhất lại thất thần. Thật kì quái, vì sao cô vẫn nhìn thấy bóng dáng Thẩm Hàn trên người anh?
Sau đó chính là chuỗi ngày dưỡng bệnh. Tống Sơ Nhất không hề nói sẽ phá thai, tuy rằng đôi mắt vẫn có vẻ u sầu nhưng khuôn mặt trắng bệch đã từ từ có huyết sắc, không hề tái nhợt như quỷ hút máu nữa.
Bốn ngày sau, sau khi kiểm tra, bác sĩ cười nói có thể xuất viện: “Thai nhi phát triển rất tốt. Cơ thể người mẹ bây giờ còn tốt hơn những thai phụ khác.”
“Đều là công lao của bác sĩ.” Trần Dự Sâm vui vẻ nói. Bình thường anh đã rất anh tuấn, nụ cười này càng làm anh đẹp hơn, khiến người ta không tự kìm hãm được mà thất thần.
Đồ vật dĩ nhiên là Trần Dự Sâm cầm, Tống Sơ Nhất mặc quần áo đi giày anh vừa mua hôm qua, đeo túi da chậm rãi đi tới. Trong lúc Trần Dự Sâm không chú ý, cô cho tay vào túi da sờ soạng, lặng lẽ ấn vào nút tắt máy trên điện thoại.
Sau khi Trần Dự Sâm cất đồ vào cốp xe xong, Tống Sơ Nhất ‘a’ một tiếng, lục lọi túi da nói: “Tôi quên cầm điện thoại rồi, chắc vẫn còn trong phòng bệnh.”
“Trước khi đi anh đã kiểm tra, không hề quên cái gì.” Trần Dự Sâm khó hiểu, thấy Tống Sơ Nhất lục lọi túi vẫn nói là không có liền lấy điện thoại mình ra gọi. Im lặng, không hề có chuông.
“Em ngồi chờ trong xe, anh quay lại tìm xem.” Trần Dự Sâm đóng cốp xe, mở cửa xe dìu Tống Sơ Nhất ngồi vào rồi đi.
Từ gương xe nhìn theo Trần Dự Sâm đi vào bệnh viện, Tống Sơ Nhất nhanh chóng ra khỏi xe.