• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi theo Trần Dự Sâm vào phòng của anh trong khách sạn Lam Hải, Tống Sơ Nhất vẫn còn ngơ ngác, thất hồn lạc phách.

“Tôi đi mua thức ăn.” Trần Dự Sâm bỏ lại những lời này rồi mở cửa ra ngoài, tiếng đóng cửa rất vang, tựa như đang phát tiết cái gì đó.

Tống Sơ Nhất nâng mí mắt, khẽ run rẩy trước cửa phòng, yếu ớt đứng lên đi vào phòng sắp xếp quần áo.

Không thể nghĩ, cô không thể bởi vì uất ức mà vào bệnh viện tâm thần được.

Trần Dự Sâm xách mấy túi đồ trở lại, một túi lớn là thịt cá hải sản và rau củ, mấy túi lớn còn lại là… Tống Sơ Nhất hơi trợn mắt nhìn vật mà anh lấy ra.

“Mật ong này mỗi ngày sáng tối pha một muỗng với nước ấm để uống, kem dưỡng da này thì dùng sau khi tắm, còn cái này đủ dùng để xoa bóp khi nhàn rỗi không có việc gì……” Đồ vật bày đầy bàn café, xong xuôi, Trần Dự Sâm liếc Tống Sơ Nhất một cái, ánh mắt chán ghét xem thường, “Cô phải chú ý hình tượng của mình, đừng để bạn bè của tôi thấy được, cho là tôi đang sống cùng một người dân tị nạn châu Phi.”

Tống Sơ Nhất giận đến tím mặt, vốn không có ý bảo anh mua đồ, cô dù sao vẫn còn nợ tiền anh, định nói anh sau này đừng mua nữa, giờ thì mặc kệ.

“Tôi đi nấu cơm, cô đói bụng thì ăn chỗ trái cây ăn vặt này trước đi.” Trần Dự Sâm đi mất.

Nếu anh không xướng cái vẻ mặt lạnh lùng và âm thanh của người chết ra, Tống Sơ Nhất sẽ cảm kích không dứt, lúc này, cô hậm hực xé một túi đồ ăn vặt ra, bật tivi lên.

Trong phòng bếp tiếng vang không ngừng, không lâu sau tràn ra một mùi hương thơm ngát, vị giác và thính giác rời khỏi tiết mục trên tivi, Tống Sơ Nhất do dự một chút rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

Nồi hấp bốc hơi nóng nghi ngút, một mùi thơm mê người, Tống Sơ Nhất làm như không nghe thấy, ánh mắt của cô rơi vào trên tay Trần Dự Sâm.

Trần Dự Sâm cắt dưa chuột, động tác thuần thục, giống dưa chuột xanh ngắt được cắt thành từng miếng mỏng đồng đều như đang phân tích một tác phẩm nghệ thuật, đôi tay cắt dưa chuột kia ưu nhã thon dài, trắng nõn sạch sẽ, quen thuộc như thế… Tống Sơ Nhất cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân mệt mỏi.

“Làm sao vậy?” Trần Dự Sâm như là có đôi mắt sau lưng, đặt dao xuống, xông lại đỡ lấy cô.

Anh không phải là Thẩm Hàn, đừng tìm kiếm hình bóng Thẩm Hàn ở trên người anh nữa, Tống Sơ Nhất khống chế lại cảm xúc của mình, dùng sức đẩy anh ra, bình tĩnh nói: “Không sao.”

Bữa cơ tối rất phong phú, trứng ngỗng vàng ruộm, chocophan cá bạc, ức gà nướng mật ong… tất cả đều cực kỳ tinh xảo. Phối thêm đồ sứ Thanh Hoa càng làm món ăn thêm đẹp mắt, sắc – hương – vị như làm tăng cảm giác thèm ăn của con người, Tống Sơ Nhất nuốt nước miếng ừng ực, không chút khách khí cầm muỗng lên bắt đầu ăn.

Trần Dự Sâm ăn rất ít, thỉnh thoảng nhìn Tống Sơ Nhất, trong mắt thoáng qua sự ấm áp và vui vẻ.

“Anh thật lợi hại.” Ăn cơm xong, Tống Sơ Nhất chân thành khen ngợi.

“Không lợi hại không được, bạn gái của tôi ở trong bếp rất ngốc nghếch, ngay cả đập trứng cũng không biết, tôi chỉ có thể học để làm cho cô ấy ăn.” Trần Dự Sâm cười.

Cô ở trong phòng bếp cũng là một đứa ngốc, Thẩm Hàn cũng từng nói, anh ta học nấu ăn là vì muốn nấu cho cô. Tống Sơ Nhất cảm thấy rất đau đầu, trong đầu rất hỗn loạn.

“Cô động một chút là sắc mặt tái nhợt, đầu rịn đầy mồ hôi, cơ thể cô quá yếu, cần bồi bổ thật nhiều.” Trần Dự Sâm đứng lên đi tới bên cạnh Tống Sơ Nhất, cánh tay đặt sau lưng cô, muốn ôm cô nhưng cuối cùng chỉ là gác lên trên ghế dựa.

Tống Sơ Nhất thương cảm một hồi, tại sao người nói những lời này lại không phải là Thẩm Hàn?

Trong lòng hậm hực, Tống Sơ Nhất cũng không dọn dẹp rửa mặt, đứng dậy đi vào phòng ngủ ngã lên giường.

Đêm nay Tống Sơ Nhất có một giấc mơ rất dài, trong mơ hình ảnh cô và Thẩm Hàn yêu nhau từng chút từng chút một hiện lên, sau đó dừng lại ở lần gặp mặt cuối cùng, Thẩm Hàn quỳ gối nắm lấy tay của cô cầu xin: “Sơ Nhất, rời khỏi Quý Phong, quay lại có được không? Mặc dù anh quay lưng lại với gia đình, không có gia đình giúp đỡ nhưng anh vẫn có thể kiếm tiền cho em sống một cuộc sống thật tốt, hãy tin anh, em xem, đây là tiền anh kiếm được nhờ những công việc bán thời gian sau giờ học những ngày qua, có một ngàn đồng, chúng ta sẽ không phải lo lắng sinh hoạt phí của tháng sau nữa, chờ tốt nghiệp là có thể tìm một công việc toàn thời gian để làm, thu nhập của anh sẽ cao hơn, tiền anh kiếm được sẽ nhiều hơn, nhà, xe anh cũng có thể có được.”

Ngực liên tục không ngừng đau nhói, Tống Sơ Nhất đau đến không muốn sống.

Sau khi bình minh, có nhiều đau đớn hơn nữa cũng phải đè xuống, ánh mặt trời màu vàng hoa mỹ ló lên từ phía chân trời, Tống Sơ Nhất thức dậy xuống giường.

Mở cửa phòng ra, khi thấy bàn ăn đã được dọn đẹp sạch sẽ, ở trên còn bày một lọ hoa cúc vàng nở rộ, Tống Sơ Nhất hơi sửng sốt.

Trần Dự Sâm ở trên ghế sofa nheo mắt nhìn Tống Sơ Nhất: “Lần sau không được như vậy nữa, phải dọn dẹp sạch sẽ xong rồi mới được ngủ.”

Nhân viên trang trí nói có thể tìm Trần Dự Sâm ở chi nhánh công ty trang trí, tối hôm qua không biết là anh ra ngoài còn liên lạc ở trên mạng, ngay cả tài liệu trùng tu cũng lấy được, công việc ngày đầu tiên bọn họ phải làm chính là đích thân đi mua gạch lát nền, xi măng và cát.

Cả đêm mơ mộng, khi đi dưới ánh mặt trời, trái tim của Tống Sơ Nhất vẫn bị bao trùm trong bầu không khí nặng nề, sắc mặt tái nhợt, buồn bã.

“Chà hai má cho đỏ lên chút đi, có tinh thần một chút, đừng giống ma nữ như vậy.” Trần Dự Sâm ác độc nói.

“Có lẽ thật sự là ma nữ đó.” Tống Sơ Nhất châm chọc đáp lại anh, bây giờ cô thật sự không chịu nổi dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn của anh, nói chuyện sặc mùi thuốc súng.

“A, vậy chẳng phải chúng ta là người – quỷ tình cảm chưa dứt sao?” Trần Dự Sâm cũng không tức giận, nhún vai cười lạnh nói.

Bị chọc tức, Tống Sơ Nhất tức giận, không thèm để ý đến anh, bước nhanh tới trạm xe buýt.

“Đợi chút, chúng ta không ngồi xe buýt, công ty sẽ cho người đưa xe tới đây cho tôi.” Trần Dự Sâm túm cô lại.

Bọn họ không đợi bao lâu, một chiếc Bentley Arnage lái tới.

Không ngờ một kĩ sư mà công ty cũng trang bị xe, còn là một chiếc xe tốt như vậy. Tống Sơ Nhất âm thầm ngạc nhiên, sau khi ngồi lên ghế phụ còn ngơ ngẩn quên cả thắt dây an toàn.

Thân thể mê hoặc của Trần Dự Sâm ở bên cạnh áp lại, hơi thở khác thường phả vào mặt, cả người Tống Sơ Nhất cứng đờ.

“Đây không phải là đang ngồi xe buýt, nhớ thắt dây an toàn vào.” Anh không có dáng vẻ lạnh lùng, thanh âm sát bên tai, mang theo ý tứ trêu chọc thầm thì nói: “Có phải là đợi đàn ông lấy lòng không?”

“Anh nhắc nhở một tiếng không phải là được rồi sao?” Tống Sơ Nhất hổn hển.

“Tôi chỉ nói chuyện, đâu có động tay động chân gì, làm sao có cơ hội hôn người đẹp chứ?” Tay của Trần Dự Sâm lướt qua mu bàn tay của Tống Sơ Nhất, Tống Sơ Nhất như bị điện giật run lên, vô cùng tức giận trừng Trần Dự Sâm.

Hơi thở của Trần Dự Sâm lại trở lên lạnh lẽo, ngừng lại, như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn im lặng, xe Bentley hoà vào dòng xe đông đúc. Tống Sơ Nhất cảm thấy gò má của anh rất lạnh lùng, u ám, xem ra hết sức tức giận.

Có rất nhiều thương hiệu gạch, chủng loại cũng không ít, có cả gạch men sáng bóng như được tráng kính, phòng khách, phòng ngủ và ban công, phòng vệ sinh, phòng bếp đều không giống nhau, Tống Sơ Nhất nghe đến ù cả tai, đầu óc choáng váng, cũng không biết mua loại nào thì tốt, Trần Dự Sâm cực kỳ kiên nhẫn, đi từng nhà từng nhà một, sau khi so sánh hàng hóa của mười mấy nhà mới quyết định, rồi để người bán giao hàng. Anh lại đi đến thị trường bên cạnh mướn hai công nhân nam, để bọn họ đi theo xe giao hàng, giúp chuyển gạch vào trong nhà.

“Có vẻ như anh rất có kinh nghiệm.” Tống Sơ Nhất không nhịn được hỏi.

“Bạn gái của tôi rất muốn có một căn nhà của riêng mình, lúc tôi không có tiền mua nhà thường hay đi dạo ở thị trường vật liệu trang trí.” Trần Dự Sâm nhàn nhạt nói.

Bạn gái của anh thật hạnh phúc, Tống Sơ Nhất muốn hỏi vì sao bạn gái anh lại không đến thành phố G nhưng anh đã bước đi lên phía trước.

Mua gạch men xong thì mua cát và xi măng, buổi trưa hai người tuỳ tiện ăn cháo trứng muối ở bên ngoài xong liền chạy tới căn nhà mới.

Gạch men, cát và xi măng đã được đưa vào trong nhà, nhân viên công ty sửa chữa đang trộn cát và xi măng.

“Bây giờ mọi người sửa nhà, phòng ngủ, phòng khách đều sử dụng sàn gỗ, tại sao cô Tống lại muốn dùng gạch men vậy?” Một công nhân cười hỏi.

Tại sao lại muốn dùng gạch men? Tống Sơ Nhất có chút hoảng hốt.

Năm đó, mẹ của Thẩm Hàn phản đối bọn họ qua lại, buộc anh chia tay với cô, anh cắt đứt với gia đình, không có gia đình giúp đỡ, chỉ có thể mua nhà bằng toàn bộ tiền của mình. Trầm Hàn nói, lúc vừa mới bắt đầu làm việc chắc chắn mức lương không cao, tiết kiệm không được bao nhiêu tiền, mua trước một căn nhà nhỏ, sàn nhà bằng gạch men sẽ rẻ hơn sàn gỗ, vừa có thể tiết kiệm tiền, vừa thuận lợi cho việc con của họ ở trên đất nghịch ngợm muốn phá hư, chờ thêm mấy năm đến lúc con của họ lớn, bọn họ cũng tiết kiệm được nhiều tiền hơn, sẽ đổi căn nhà lớn, sàn nhà sẽ là sàn gỗ trải thảm Cashmere.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng cảnh còn người mất, cô và Trầm Hàn đã chia tay.

Trở lại khách sạn thì đã là năm giờ chiều, tâm tình của Tống Sơ Nhất vô cùng kém, ôm một chiếc gối rồi úp mặt vào, không nói gì ngồi trên ghế sofa, Trần Dự Sâm cũng không nói, đi vào phòng bếp nấu cơm.

Món ăn trong bữa tối ít hơn hôm qua nhưng lại ngon hơn, lá sen thạch anh tương canh giò heo, cá Nộn Sảng hấp hoa cúc, đến khi Tống Sơ Nhất cảm giác thức ăn lấp đầy cổ họng rồi, cô mới buông đũa.

Ăn cơm xong, cô lười biếng không muốn di chuyển, đứng lên liền đi về phòng ngủ.

“Vừa ăn xong mà ngủ sẽ biến thành siêu mập đấy, đừng ngủ, xuống lầu đi dạo chút đi.” Trần Dự Sâm kéo cô lại.

Phụ nữ làm đẹp vì ‘người’, cô mập hay gầy không ai để ý, như vậy thì có gì đáng sợ? Đôi môi củaTống Sơ Nhất giật giật, không thoát được, chỉ có thể để Trần Dự Sâm kéo ra khỏi cửa.

Vườn hoa của khách sạn không lớn nhưng hòn non bộ [1], dài phun nước, cây và hoa đều không thiếu, ánh đèn thành phố bị cây cối ngăn cách rất xa, trên bầu trời chỉ có vầng trăng lưỡi liềm, ở trong cảnh phồn hoa lại có chút tịch liêu [2].

[1] Non bộ là nghệ thuật xây dựng, sắp đặt, thu nhỏ, đưa những ngọn núi to lớn ngoài tự nhiên vào trong các vườn cảnh (giả sơn) để phục vụ mục đích thưởng ngoạn trong cuộc sống.

[2] Tịch liêu: tịch mịch và cô liêu (Yên lặng và đơn côi)

Hai người mới biết nhau vài ngày cũng không có gì để nói, lẳng lặng một trước một sau mà đi.

“Dự Sâm.” Có người đi về phía bọn họ, là một người đàn ông đẹp trai, cao gầy.

Tống Sơ Nhất nhận ra, đây là người mà buổi sáng đưa xe tới đây cho Trần Dự Sâm.

“Mặt trước toà cao ốc trung tâm đã thiết kế xong chưa?” Người đàn ông hỏi, đưa cho Trần Dự Sâm một điếu thuốc.

“Chưa xong, cậu gấp cái gì, mấy ngày nữa sẽ đưa cho cậu, gần đây tôi rất bận.” Trần Dự Sao không nhịn được nói, hơi tiến về phía trước để người đàn ông này giúp anh châm lửa.

“Bận gì thế?” Người đàn ông mỉm cười nhạo báng, ánh mắt liếc về phía Tống Sơ Nhất, đôi mắt hoa đào như có như không trêu đùa.

“Cô ấy không giống chúng ta, Lữ Tụng, tôi cảnh cáo cậu, đừng có trêu chọc cô ấy.” Trần Dự Sâm hung dữ nói.

“A.” Người đàn ông kêu Lữ Tụng cười hì hì, nhướn mày nói: “Không giống tôi hay không giống cậu? Tôi nghĩ cái này phải phân biệt một chút mới được.”

“Mặc kệ là không giống ai, dù sao cậu cũng đừng chọc đến cô ấy, thu lại mấy thủ đoạn mê hoặc phụ nữ của cậu đi.” Giọng nói của Trần Dự Sâm lạnh hơn, làn khói mơ hồ khắc sâu ngũ quan của anh, lộ ra cảm giác thơm mát, bóng đêm nặng nề cũng không giấu nổi vẻ tuấn tú ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK