• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Sơ Nhất cảm thấy giấc ngủ này rất dài. Trong mộng ánh trăng chiếu lên mặt hồ trong veo, chiết xạ chói mắt. Cảnh đẹp nhất trong thế giới đó chính là cô và Thẩm Hàn tay nắm tay, từ thanh xuân đến đầu bạc chưa bao giờ xa nhau.

“Thật sự là thần kì, mới qua một đêm mà thể trạng đã tốt như vậy.” Bác sĩ kiểm tra rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tống Sơ Nhất như muốn hỏi có phải cô đã ăn quả nhân sâm của Trư Bát Giới hay không.

Tống Sơ Nhất mím môi cười ngọt ngào, khóe mắt lông mày đều rất xinh đẹp khiến năm bác sĩ trẻ tuổi ngây người.

“Bác sĩ, chân của vợ tôi không sao chứ?” Trần Dự Sâm khẩn trương hỏi.

“Đừng lo, gãy xương là nhẹ nhất rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, đi đường không dùng sức là không sao.” Bác sĩ vỗ vai Trần Dự Sâm, cười với Tống Sơ Nhất nói: “Ba mẹ của cô thoạt nhìn rất lãnh đạm, nhưng chồng cô lại đối tốt với cô như vậy, thật kì lạ”

Ba mẹ nào? Trần Dự Sâm khó hiểu lại lo lắng. Theo anh hiểu bác sĩ đang nói đến Thẩm Tĩnh Hoa và Cao Anh, anh không khỏi lo sợ, sợ Tống Sơ Nhất nhớ tới người mẹ bị bức tử.

Quả nhiên Tống Sơ Nhất nhớ tới người mẹ đã mất, nụ cười ngọt ngào trở nên chua xót, miễn cưỡng duy trì. Sau khi bác sĩ đi khỏi, nụ cười trên mặt cô liền biến mất.

“Sơ Nhất.” Trần Dự Sâm cẩn thẩn cầm tay Tống Sơ Nhất, “Chuyện bà ấy sai người hại chết mẹ em anh đã biết. Tuy nói rằng con không trách mẹ, nhưng bà ấy đã đi quá xa, không bị trừng phạt là không được. Anh sẽ tìm đầy đủ chứng cứ, ép người đàn ông đã lừa gạt mẹ em ra tòa làm chứng buộc tội để bà ấy chịu sự trừng phạt.”

Năm năm trước không dám kiện vì không có chứng cứ, cũng sợ Thẩm Hàn đau lòng. Mà nay có chứng cớ khiến Cao Anh bị trừng phạt, có thể an ủi người mẹ đã chết dưới suối vàng, không thể tốt hơn. Nhưng anh làm nhiều việc vì cô như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm để anh gánh trên lưng tội bất hiếu được. Tống Sơ Nhất trầm mặc, không phản đối, cũng không tán thành.

“Lúc biết mẹ em đã qua đời, anh đã cho người đi tra xét, thám tử đã cho anh địa chỉ của người đàn ông kia. Tìm chứng cớ không khó, chờ em xuất viện, anh sẽ đi tìm người đàn ông kia làm nhân chứng.”

“Thẩm Hàn.” Tống Sơ Nhất mờ mịt nhìn anh, muốn nói lại thôi.

“Gọi anh là Dự Sâm đi.” Trần Dự Sâm vuốt má Tống Sơ Nhất, động tác rất nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Sơ Nhất, năm đó đổi tên đổi thân phận là để quên em, nhưng cũng bởi vì nếu bà ấy không phản đối, chúng ta đã không phải chia lìa, khi đó anh cũng sẽ không làm con trai nhà họ Thẩm. Bây giờ bà ấy đê tiện vô sỉ như vậy, anh sẽ càng không khôi phục thân phận.”

“Không phải là do em chê nghèo ham giàu, bạc tình mà chúng ta chia tay sao?” Tống Sơ Nhất vẽ vòng tròn lên góc áo Trần Dự Sâm.

“Anh nghĩ, nếu không phải bà ấy phản đối, dù em có ham giàu cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.” Trên mặt Trần Dự Sâm xuất hiện một vệt đỏ ửng, ngón tay bắt được tay Tống Sơ Nhất, cùng cô làm động tác quấn quanh.

Người ta đều nói yêu là mù quáng, anh mù quáng đến giận chó đánh mèo. Tống Sơ Nhất si ngốc nhìn anh, chậm rãi cởi bỏ quần áo trong của anh rồi rơi lệ nhìn vết thương loang lổ trên ngực.

“Vết thương này là sao? Mặt của anh sao lại thế này?”

“Nói ra rất dài dòng….”

Sau khi ô tô lao xuống vách núi, bình xăng cháy thiêu đốt thành sắt vụn. Thẩm Hàn không cài dây an toàn nên văng ra khỏi cửa xe, thoát được trận cháy đó, nhưng toàn thân anh đều là vết thương chết người. Sau khi Cao Anh được cảnh sát báo tin đã gọi chuyên gia cấp cứu, cuối cùng cũng giữ được tính mạng nhưng những vết sẹo trên mặt và ngực không thể biến mất được.

Trần Dự Sâm chân chính tuy thần mến Tống Sơ Nhất nhưng không thổ lộ quấy rầy cuộc sống của cô. Thẩm Hàn rất thưởng thức sự cuồng ngạo lại phóng khoáng của anh ta, hai người đều là thiên tài trong ngành học của mình, sau cuộc trao đổi kiến thức vẫn thường xuyên liên lạc. Trong lúc Thẩm Hàn trọng thương và dưỡng bệnh tất nhiên sẽ không hồi âm cho anh ta, anh không có tin tức của Thẩm Hàn nên rất lo lắng, đến nhà họ Thẩm trong thành phố B, biết được thương thế của Thẩm Hàn liền đề nghị nhà họ Thẩm đưa Thẩm Hàn đến bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình của cha mình.

“Khi đó tâm anh như tro tàn, tinh thần hoảng hốt, chết lặng để bọn họ đưa lên máy bay, tới Los Angeles thì có chút thanh tỉnh, từ chối chỉnh hình, vẫn một lòng muốn chết….”

Trần Dự Sâm chân chính hỏi nguyên nhân biết được Tống Sơ Nhất quên mất tình cảm cũ, bị đả kích lớn, đêm đó đến chợ đêm đua xe tinh thần hoảng hốt gặp chuyện không may không thể cứu chữa. Ông Trần không chịu được đả kích vì mất con, thấy Thẩm Hàn có nhiều điểm giống con mình, liền trói anh lại để chỉnh dung, chỉnh thành bộ dạng của Trần Dự Sâm.

“Sau khi chỉnh dung, anh gặp được Lữ Tụng ra ngoài giải sầu do thất bại trong đấu đá gia tộc. Trong quán rượu Lữ Tụng ẩu đả bị thương ở mặt, đến bệnh viện để làm phẫu thuật xóa sẹo.”

Có lẽ là qua thời gian vết thương lòng không còn sâu sắc, có lẽ còn chưa chết tâm muốn nhìn thấy Tống Sơ Nhất, có lẽ do Lữ Tụng khéo miệng, Thẩm Hàn thế thân Trần Dự Sâm và cùng Lữ Tụng trở về nước, thành lập công ty kiến trúc Trung Đầu.

“Lữ Tụng có thể nói là ân nhân cứu mạng của anh.” Tống Sơ Nhất thổn thức.

“Ừm, cậu ta nhìn có vẻ phong lưu tùy ý, thực ra rất trọng tình trọng nghĩa.”

Cửa phòng vang lên một tiếng làm gián đoạn câu chuyện của họ. Đẩy cửa vào là một người phụ nữ trung niên mộc mạc dễ gần tay cầm hộp thức ăn. Người phụ nữ giật mình nhìn Trần Dự Sâm, hốc mắt ướt át, nghẹn ngào hỏi: “Tiểu Hàn, mặt cháu sao lại thành thế này?”

Trần Dự Sâm cau mày không nói gì, sắc mặt khó chịu. Nước mắt người phụ nữ lại chảy ra.

“Tiểu Hàn, dì Cát đã làm gì sai sao? Tại sao cháu ghét cả dì?”

“Để hộp thức ăn xuống đi.” Sắc mặt Trần Dự Sâm dịu lại.

Dì Cát vui mừng đặt hộp thức ăn xuống, lắp bắp nhìn Trần Dự Sâm một hồi rồi lưu luyến rời đi.

“Bà ấy là bảo mẫu của nhà họ Thẩm, anh là do bà ấy nuôi lớn.” Sau khi dì Cát đi rồi, Trần Dự Sâm liền giới thiệu với Tống Sơ Nhất.

“Xem ra bà ấy rất tốt với anh.” Tống Sơ Nhất cười nhìn Trần Dự Sâm lấy đồ ăn ra.

Trần Dự Sâm ‘ừ’ một tiếng, cười khổ một chút: “Cha anh cuồng công việc, rất ít khi ở nhà. Mẹ anh ngày ngày đều vội vàng gặp gỡ với các phu nhân, nếu không thì đi dạo phố mua sắm, làm đẹp. Vẫn luôn là dì Cát ở cùng anh, lúc còn nhỏ bà càng giống mẹ anh hơn.”

Trong lời nói của anh mơ hồ lộ ra chút phiền muộn, Tống Sơ Nhất hơi thất thần. Mình không biết có phải là con gái Cao Anh không nhưng chắc chắn anh không phải là con ruột bà ta. Nếu nói cho anh biết sự thật liệu anh có đau lòng hơn không? Tống Sơ Nhất không biết nên nói như thế nào, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Tay nghề dì Cát không tồi đâu. Nào, uống canh đi.” Trần Dự Sâm đưa canh cho Tống Sơ Nhất.

Buổi sáng hai người ngủ dậy trễ, bác sĩ đến kiểm tra mới rời giường, anh vẫn không rảnh ra ngoài mua bữa sáng. Vốn không muốn ăn đồ của nhà họ Thẩm nhưng lại sợ Tống Sơ Nhất bị đói.

Tống Sơ Nhất cũng không muốn ăn đồ của nhà họ Thẩm nhưng nếu cô không ăn Trần Dự Sâm cũng sẽ không ăn. Hôm qua Trần Dự Sâm vội vã từ thành phố G tới đây, chắc hẳn vẫn chưa ăn tối, tối qua hai người chỉ lo…. Nghĩ đến tình hình tối qua, Tống Sơ Nhất không kìm được, sắc mặt tái nhợt trở nên hồng nhuận, trắng mịn như quả đào ngày xuân, nhan sắc không thể mê người hơn nữa.

Từ khi gặp lại chỉ thấy dung nhan cô tái nhợt, chỉ khi nổi giận hoặc trong thời điểm đặc thù như tối qua mới có thể nhìn thấy một dung nhan khác như vậy. Ánh sáng chói lóa, hoa mẫu đơn Diêu Hoàng Ngụy Tử (1)cũng không thể đẹp hơn. Trong đầu Trần Dự Sâm lại xuất hiện ý xấu, đặt chén canh qua một bên, nghiêng người tiến sát về phía cô, ôm lấy Tống Sơ Nhất chậm rãi ngả xuống, hôn từ hai má rồi đi xuống, còn khiến cái cổ trắng xanh cũng biến thành màu hồng.

(1) Ngụy Tử Diêu Hoàng: là 2 loại mẫu đơn quí ở vùng Lạc Dương đời Tống. Diêu hoàng là loại hoa vàng ngàn cánh, có gốc gác từ nhà họ Diêu; Ngụy tử là loại hoa hồng nhạt ngàn cánh, có gốc gác từ nhà Nguỵ Nhân Bạc

“Đừng, ban ngày ban mặt sẽ có người đi vào.” Tống Sơ Nhất nhẹ nhàng nói, trong lòng tràn đầy sung sướng từ chối.

“Dừng bây giờ, em thật tàn nhẫn.” Trần Dự Sâm mỉm cười kháng nghị, ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt đen nhánh.

Tống Sơ Nhất vừa thẹn vừa mừng, trêu ghẹo anh: “Dừng lại sau một đêm thì tàn nhẫn, vậy trong năm năm nay tay anh chắc hẳn rất mệt nhỉ?”

“Hả?” Tay thì liên quan gì ở đây? Năm ngón tay Trần Dự Sâm xoay tròn, sau khi hiểu ra liền cười to.

Sau khi nói ra Tống Sơ Nhất mới giật mình, anh cười khiến cô xấu hổ. Sau một hồi cô đập anh: “Em chết đói rồi đây, anh còn không đem thức ăn lại đây.”

“Đều tại em, khiến anh quên mất em đang đói bụng.” Trần Dự Sâm nhướn mi chớp mắt, Tống Sơ Nhất xấu hổ đến mức muốn lấy chăn che mặt.

Bữa sáng ngọt ngào, năm năm ngắt quãng như chưa từng tồn tại. Ăn cơm xong, Trần Dự Sâm ngồi dựa vào đầu giường, ôm Tống Sơ Nhất vào lồng ngực, đôi tay giúp cô xoa bóp đầu, thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc.

Tống Sơ Nhất không thích uốn tóc, tóc không bị hóa chất ảnh hưởng, không cần dưỡng cũng rất mềm mại, đến gần liền ngửi thấy mùi dầu gội ngọt ngào. Trần Dự Sâm tham lam hít lấy mùi hương ấy, tích tụ trong lòng nhiều năm hóa thành hư không, toàn thân thư thái nhẹ nhàng.

Tống Sơ Nhất thoải mái mà khép hờ mắt, thỉnh thoảng nhẹ lắc đầu, mái tóc mềm mại làm đầu ngón tay Trần Dự Sâm hơi ngứa, hơn nữa còn chạm vào cả tâm cả thân. Không được! Bây giờ ban ngày ban mặt, hơn nữa Sơ Nhất còn đang mang thai, cần phải khống chế. Trần Dự Sâm rời ý nghĩ sang chuyện khác. Chuyện muốn làm rất nhiều, quan trọng nhất là đăng kí kết hôn và tổ chức đám cưới.

Anh có hộ khẩu ở Mĩ, đây được coi là hôn nhân ngoại giao. Cũng may là anh ở trong nước đã hơn nửa năm, chỉ cần đến Đại sứ quán Mĩ chứng minh tình trạng hôn nhân là được. Tiệc rượu giao cho Lữ Tụng là được, vậy còn phòng tân hôn?

“Sơ Nhất, sau khi kết hôn chúng ta ở tạm trong căn phòng nhỏ ở Kim Đỉnh quốc tế, sau đó anh sẽ mua một căn biệt thự rồi bày trí. Sau khi sinh con là có thể vào ở, rất đúng lúc. Em thấy thế nào?”

Tống Sơ Nhất không trả lời, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Anh quyết định lấy thân phận Trần Dự Sâm tiếp tục sống? Không có quan hệ gì với nhà họ Thẩm nữa?”

“Ừ.” Trần Dự Sâm kiên định trả lời, không có quan hệ với nhà họ Thẩm sẽ không khiến mẹ Tống Sơ Nhất thất vọng, Tống Sơ Nhất cũng không có khúc mắc khi kết hôn với anh. Để cô có thể yên tâm ở bên mình, anh hy sinh một chút cũng không sao.

Trần Dự Sâm gọi cho Lữ Tụng, dặn anh ta chuẩn bị tiệc rượu. Con cũng đã có, dĩ nhiên phải kết hôn. Lữ Tụng cũng không có ý kiến, sảng khoái đồng ý. Trần Dự Sâm lại hỏi chuyện thu mua Quý thị.

“Tất cả đều thuận lợi. Tôi để người ta thao túng một chút. Hôm qua cổ phiếu Quý thị đã rớt giá, hôm nay vẫn tiếp tục rớt.” Lữ Tụng rất đắc ý.

“Liên tục rớt giá ba lần sẽ bị đình chỉ. Quý lão gia tử chắc chắn sẽ bị kinh động. Ngày mai cậu định làm gì?” Trần Dự Sâm hỏi.

“Ngày mai sẽ mua lại cổ phiếu.” Lữ Tụng cười nói: “Quý Loan xúc động mà liều lĩnh, Quý Thanh Nguyên thì không hiểu gì, Quý Thanh Đào lại bảo thủ, hôm nay không bán, nhưng nếu mai vẫn rớt giá, chắc chắn ông ta sẽ thay đổi quyết định.”

“Để quá lâu lão gia tử biết chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?” Quý thị không đến mức sẽ sụp đổ, Quý lão gia tử vẫn có thể cứu vãn được.

“Quý lão gia tử trúng gió nằm viện.” Lữ Tụng vui tươi hớn hở nói: “Cha con Quý Loan thật thủ đoạn. Tôi vốn nghĩ người khiến Quý Phong và Ninh Duyệt bị phạt là Quý Thanh Nguyên, ai biết lại có ẩn tình khác. Có lẽ Quý Phong không đợi cậu chỉnh anh ta đã chỉnh trước bên trong Quý thị.”

“Đừng thừa nước đục thả câu. Quý Phong sao rồi?” Trần Dự Sâm vội vàng hỏi.

“Nghe nói Quý Phong không phải con của Quý Thanh Ba.”

“Không phải là bịa chuyện chứ?” Trần Dự Sâm cảm thấy mơ hồ.

“Tôi vốn cũng nghĩ vậy, nhưng Quý lão gia tử gấp đến mức trúng gió nằm viện, có thể việc này là thật, hoặc là cha con Quý Loan bày tro.” Lữ Tụng càng nói càng vui. Nếu ở trước mặt nhất định anh ta sẽ vỗ vai Trần Dự Sâm để chúc mừng.

Không để anh ta tiếp tục vui vẻ, Trần Dự Sâm hắt cho một chậu nước lạnh.

“Lữ Tụng, thời gian trước tôi hiểu lầm Quý Phong, bây giờ tôi đã thay đổi ý định…”

“Cái gì? Cậu giành Quý thị để làm quà? Tôi không những không thể dụng vào Quý Phong mà còn phải dùng hết sức bảo vệ anh ta?” Lữ Tụng chán nản.

“Đúng vậy.” Trần Dự Sâm cúp điện thoại, Tống Sơ Nhất kéo tay anh, anh nhanh chóng giải thích cho cô, nhưng Lữ Tụng đã ra tay, nếu dừng lại Trung Đầu sẽ tổn thất rất nặng.” Trần Dự Sâm lặng lẽ giải thích, tên bắn ra sẽ không thi về được. Trung Đầu là tâm huyết của Lữ Tụng, không thể hủy hoại nó được.

Vậy làm sao bây giờ? Nhà họ Quý làm tổn hại sự trong sạch của Ninh Duyệt và xuất thân của Quý Phong, kế tiếp không biết chuyện gì sẽ xảy ra? Tống Sơ Nhất xoa xoa thái dương. Rõ ràng trong phòng không có có khỏi nhưng trong họng lại rất khó chịu. Sự ngọt ngào khi gặp lại đã biến mất, thay vào đó là máu tanh khiến người ta sợ hãi.

Sau khi thất thần một lúc, Tống Sơ Nhất nói: “Em tìm người chăm sóc mình là được, anh lập tức đến thành phố S đi. Dù gì nhà họ Quý cũng phải nể mặt anh chứ? Anh gặp Quý học trưởng thì thương lượng với anh ấy một chút xem cần làm gì.”

Cô bị thương lại có bầu, Trần Dự Sâm sao có thể yên tâm rời đi. Nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Nếu Quý Phong và Ninh Duyệt xảy ra chuyện gì, anh và Tống Sơ Nhất cả đời cũng không an lòng.

“Hộ lý sao có thể tận tâm, hơn nữa họ không thể ngăn cản mẹ anh được.” Nếu anh rời đi ai sẽ chăm sóc Tống Sơ Nhất, Trần Dự Sâm phiễn não, “Anh sẽ hỏi bác sĩ liệu em có thể xuất viện được không. Nếu có thể, chúng ta sẽ mời một bác sĩ đi cùng, anh sẽ đưa em đi cùng.”

Trước khi Cao Anh chứng thực được cô không phải con ruột bà ta, bà ta sẽ không dám làm gì cô, nhưng Tống Sơ Nhất không muốn nói. Cô không hề muốn nhận người mẹ này, huống chi sẽ phải nói ra chuyện Thẩm Hàn không phải con của nhà họ Thẩm. Không thích cha mẹ là một chuyện, nhưng đột nhiên lại biến thành cô nhi không cha không mẹ, dù có lãnh đạm đến mấy cũng không chấp nhận được.

“Mẹ anh sẽ không khó xử em đâu. Trước kia bà ấy muốn anh cưới bác sĩ Mạnh, bây giờ bác sĩ Mạnh đã có con, chắc hẳn bà ấy đã từ bỏ ý định.” Tống Sơ Nhất khuyên Trần Dự Sâm.

“Nguyên Nguyệt kết hôn?” Đúng là tin tốt! Trần Dự Sâm nhịn không được tò mò hỏi: “Chồng con bé làm gì? Điều kiện có được không?”

“Cô ấy chưa kết hôn. Đứa bé kia là một năm trước cô ấy tham gia vũ hội hóa trang bị người ta ám hại.”

Một năm trước tham gia vũ hội hóa trang bị người ta ám hại? Thân thể Trần Dự Sâm trở nên cứng ngắc. Anh từng tham gia vũ hội hóa trang, thời gian cũng là một năm trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK