Chương 15. Ngũ Hổ Tướng
Hắn vừa nói xong, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không hiểu Vũ Đông nói vậy là ý gì. Cùng đi chứ, chẳng lẽ không đi cùng sao?
Vũ Đông nhìn mọi người rồi giải thích: “Đầu tiên, nơi này có thể đã trở thành hang chồn cát. Mọi người đã biết cái đám động vật đó rồi đấy, chúng giống như thành tinh vậy, rất là nguy hiểm. Thứ hai, bất kể hồ Bà Dương hay Lop Nur thì việc người “bốc hơi” là chuyện rất bình thường, hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết rõ ràng cấu trúc và tình hình bên trong. Mọi người cũng đã thấy từ trường ở đây rất hỗn loạn và thiết bị về cơ bản bị hỏng khi ở trong này, điều đó thực sự quá nguy hiểm. Còn nữa, Ngọc Môn Quan tùy tiện ở đó hàng trăm năm mà sao không ai phát hiện. Điều này có nghĩa là..."
"Nghĩa là nó sẽ lại biến mất lần thứ hai bất cứ lúc nào." Tần Chấn lạnh lùng nói tiếp lời Vũ Đông, sau đó tức giận nói: "Vậy thì sao? Bởi vì tất cả những nguy hiểm đó nên anh định đi vào một mình hả?"
Vũ Đông không nhìn Tần Chấn mà chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngọc Môn Quan này xuất hiện trong bão cát, mặc dù tôi không chắc nó xuất hiện như thế nào nhưng tôi chắc chắn rằng nó sẽ “ẩn” trở lại sa mạc. Bây giờ chúng ta hoàn toàn không nắm bắt được quy luật của nó, cũng không có thời gian để quan sát quy luật đó ở đây. Những người đi vào có thể biến mất lần hai theo Ngọc Môn Quan này bất cứ lúc nào! Có lẽ, sẽ xuất hiện nhưng không biết là khi nào. Tất cả chúng ta không thể đi hết cả một đội mạo hiểm như thế được.”
Tần Chấn cau mày sau khi nghe Vũ Đông giải thích, nhìn từ góc độ khách quan, những gì hắn nói không hề sai. Nếu có tai nạn, tất cả mọi người không thể chôn vùi hết trong Ngọc Môn Quan này? Nhưng, để Tần Chấn lựa chọn ở bên ngoài chờ đợi, không biết người bên trong còn sống hay đã chết, anh tuyệt đối không thể làm được. So với việc làm cho anh chết đi càng khó chịu hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Chấn vẫn kiên quyết nói: "Anh nói có lý nhưng không có lý do gì để một mình anh đi làm liệt sĩ!"
Lúc này Khương Kỳ mới nói: “Tôi sẽ đi cùng Đông thiếu vào đó.”
Tần Chấn liếc anh ta rồi nói: "Hai người các anh không thể làm liệt sĩ."
Vũ Đông cau mày nhìn Tần Chấn, như thể nhìn thấu bảng cửu chương trong lòng anh, hắn trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tần Chấn ngẩng đầu nói: "Tôi phải đi vào với anh! Dù sao tôi ở bên ngoài cũng vô dụng, hơn nữa tôi còn phải đi tìm Bân Tử, vì sao anh không cho tôi vào?" Vũ đông nghe xong, sắc mặt hắn trầm xuống.
Cố Kiệt ở bên cạnh cũng hét lên: "Đúng, đúng, anh em chúng tôi nhất định phải vào!" Sau khi hắn ầm ĩ như vậy, mọi người bắt đầu tỏ vẻ muốn đi cùng nhau, không thể để một số người tách nhóm đi mạo hiểm.
Lần đầu tiên kể từ khi đội xuất phát tới nay, họ thể hiện sự đoàn kết thân thiết như vậy. Điều này khiến trong lòng Tần Chấn có thêm sức mạnh và động lực! Đương nhiên, cũng có chút bi tráng khăng khái chịu chết.
Vũ Đông vốn tưởng rằng sẽ không có ai phản bác quyết định của mình nhưng ai biết được, với sự lôi kéo của Tần Chấn và Cố Kiệt, gần giống như một phong trào phản kháng của nhà máy. Mọi người đều nói về sự đóng góp mà họ có thể làm để bày tỏ lập trường kiên định rằng mình phải đi vào.
Cuối cùng ầm ĩ đến mức Vũ Đông thật sự hết cách liền đưa tay ngăn cản mọi người tranh cãi với nhau, bình tĩnh nói: "Được rồi, tôi hiểu ý của các cậu nhưng các cậu vẫn không thể vào hết được. Nếu bên trong xảy ra chuyện thì người ở phía ngoài cũng có thể chi viện đúng không? Có thể nói là mạng sống của những người bên trong đều nằm trong tay người ở bên ngoài. Còn có thiết bị, thực phẩm, nước uống của chúng ta nữa, nếu đi vào hết, cho dù tất cả chúng ta còn sống đi ra cũng phải đảm bảo không có con chồn cát nào dọn sạch đi. Đến lúc đó nếu không chết ở trong Ngọc Môn Quan thì vẫn phải chết ở trong sa mạc này.”
Vũ Đông nói xong, mọi người đều trầm mặc, không thể phủ nhận hắn nói gì cũng có lý. Nhất định phải có người ở bên ngoài canh giữ.
Thấy tâm trạng mọi người thoáng bình tĩnh một chút, Vũ Đông rèn sắt khi còn nóng: “Như vậy, tôi và Khương Kỳ và…” Vũ Đông chưa kịp nói xong, Tần Chấn lập tức hét lên: “Anh em chúng tôi phải đi vào. Anh nhìn mà sắp xếp đi." Vũ Đông trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tần Chấn, do dự một lúc rồi nói: "Vậy Khương Kỳ, tôi, Tần Chấn và Cố Kiệt sẽ cùng nhau đi vào. Những người còn lại sẽ ở bên ngoài Ngọc Môn Quan canh giữ, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với chúng tôi."
Mọi người dường như đều biết quyết định của Vũ Đông không có chỗ thương lượng nhưng Lan Tình vẫn bĩu môi, không vui nói: "Anh Đông, tôi là bác sĩ kiêm y tá của các anh! Tại sao anh không mang tôi vào?"
Lão Thẩm cũng do dự một lát, mới nói với Vũ Đông: "Đông thiếu, tôi cũng đi vào với mọi người, nếu chuyện này thật sự có vấn đề gì thì tôi vẫn có thể giúp một chút. Bên ngoài đã có Trần Phong và Diêm Quân, họ đều ổn cả."
Vũ Đông nghe xong nhẹ nhàng cắn môi mỏng. Hiển nhiên hắn đang đắn đo xem có nên dẫn nhiều người như vậy để mạo hiểm hay không. Cuối cùng dưới ánh mắt chân thành, nghiêm túc và đầy mong đợi của lão Thẩm, Vũ Đông cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy thì thêm lão Thẩm vào đi. Thế thôi. Năm người, đủ rồi. " Lan Tình dường như muốn tranh luận nhưng sau khi nhìn Vũ Đông cau mày, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn im lặng.
Tần Chấn nghĩ tới sự sắp xếp của Vũ Đông, thấy rất hợp lý. Ngoại trừ bản thân anh xem như góp cho đủ số thì bốn người còn lại đều là những người tương đối ưu tú trong nhóm nếu xét về vũ lực và thể chất. Còn lại Trần Phong, Mã Siêu và những người khác, nói thật trông họ giống như những kẻ mọt sách hơn. Khi cần thiết mới để họ phân tích dữ liệu số liệu còn được chứ nếu trong hoàn cảnh hiểm ác và phải dùng súng thật bắn thật với đám chồn tinh thì họ thực sự có hơi tệ. Còn Lan Tình, là một cô gái, đương nhiên vũ đông sẽ không để cô đi mạo hiểm.
Sau khi Vũ Đông tuyên bố quyết định của mình, Cố Kiệt ở bên cạnh cười lớn. Vừa vỗ vai Mã Siêu vừa cười đắc ý nói: "Người anh em, không sao đâu, cậu có thể ngồi canh giữ ở bên ngoài! Cứ để tôi thay cậu làm “Ngũ Hổ Tướng” lên chiến trường! Cậu nhìn xem, vừa đủ năm người phải không?" Nói xong, Cố Kiệt cố ý đứng thẳng lưng, trong khi Mã Siêu chỉ có thể bất lực thở dài.
Tần Chấn ở một bên nghe xong lắc đầu mỉm cười. Ở trên người lão Cố không thể nhìn ra chút dấu hiệu nào cho thấy gã sắp phải đối mặt với nguy hiểm. Cái thằng bạn ngốc này có vẻ từ nhỏ không biết sợ và căng thẳng là gì. Nếu phải nói gã cũng có lúc sợ hãi thì chỉ có thể trong nháy mắt. Thoáng qua. . .
Sau khi sắp xếp địa điểm cắm trại cho các đồng đội bên ngoài, Vũ Đông bắt đầu phân công vũ khí và đèn chiếu sáng cho những người đi vào. Nơi họ cắm trại được di chuyển xa hơn một chút theo chỉ dẫn của Vũ Đông. Hắn lo lắng về mấy cồn cát xung quanh Ngọc Môn Quan không an toàn. Để che giấu một tòa thành lớn như vậy thì việc chôn vùi một vài người không phải là chút lòng thành sao? Vì vậy, phải để bọn họ cách Ngọc Môn Quan một đoạn.
Sau khi sắp xếp ồn ào, ăn uống xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ và chuẩn bị xuất phát. Trước khi đi, Vũ Đông đặc biệt đi tới trước mặt bốn người ở lại và trịnh trọng nói: “Phải luôn quan sát sự biến đổi của cồn cát và nhớ chú ý đến thời gian. Khi đến lúc, hãy lập tức rời khỏi đây ngay! Phải nhớ đến bài học của thế hệ trước ... hiểu chưa? " Vũ Đông nói những lời cuối cùng có chút nhẹ nhàng nhưng sau khi nói xong, tất cả mọi người im lặng. Khuôn mặt xinh đẹp thường ngày của Lan Tình vào lúc này hoảng hốt, nhìn thấy sương mù trong mắt cô. Kìm nén cảm xúc của mình, cô bước đến trước mặt Vũ Đông, nhìn hắn một lúc lâu mới nói: "Anh Đông...anh hãy cẩn thận..."
Vũ Đông mỉm cười lãnh đạm coi như an ủi, sau đó nói với họ: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không quên sự việc đó. Mọi người hãy chú ý đến sự an toàn của mình, một khi Ngọc Môn Quan khác thường thì hãy chạy trốn ngay lập tức! Hiểu chưa?" Sau khi nói những lời giống như mệnh lệnh quân sự này, Vũ Đông nhìn ba thanh niên bên cạnh Lan Tình. Sau khi tất cả đều gật đầu hứa hẹn. Sau đó, hắn không quay đầu và đi về phía cổng thành Ngọc Môn Quan sâu thẳm kia. Tần Chấn nhìn bóng lưng Vũ Đông thở dài, cảm thán nỗi cô đơn lạnh lẽo từ trong xương cốt hắn chưa bao giờ biến mất. Lắc, lắc đầu ra hiệu cho Cố Kiệt đi theo mình, anh nhanh chóng đuổi theo Vũ Đông.
Trên đường đến cổng thành, Tần Chấn nghĩ tới những lời Vũ Đông nói với đám Lan Tình trước khi rời đi. Hiển nhiên có một số lời chỉ có bọn họ mới hiểu được, hắn và Cố Kiệt cũng không hiểu được bọn họ nói cái gì. Hắn nói hắn sẽ không bao giờ quên là sao? Để những người còn lại nhớ về bài học của thế hệ trước là gì? Tất cả họ đều có liên quan đến nhóm nghiên cứu khoa học xưa kia ư? Nghĩ đến điều này, Tần Chấn không khỏi mặt nhăn mày cau. Việc tìm kiếm Vương Bân không những không có tiến triển gì mà ngược lại sương mù trước mặt càng ngày càng dày đặc...
Chẳng bao lâu sau, tâm trạng phiền muộn mê mang của anh bị một giọng hát muốn đứt cổ họng cắt ngang: “Leo lên đỉnh núi ngắm quê hương, cát vàng dài ngàn dặm. Mong được bước lên con đường nhớ nhung, thỏa sức bay qua ngàn dặm núi non. Bão cát không thể thổi bay vết máu in dấu trong lịch sử, đã bao đêm mơ được trở về Tần Quan(Qinguanxiang)…”
Lời bài hát thê lương mà giai điệu không đủ ngũ âm nên âm thanh nghe vô cùng kinh khủng ... Sự kết hợp rối rắm này khiến Tần Chấn cảm thấy quỷ dị hơn cả Ngọc Môn Quan trước mặt. Không thể chịu đựng được nữa, anh không còn cách nào khác ngoài việc mắng Cố Kiệt: "Lão Cố! Cầu xin mày mau thu lại sự thần thông đi! Bài hát vốn thê lương bi tráng mà mày hát khủng bố thế hả?”
Cố Kiệt nghe vậy, không những không kiềm chế mà ngược lại còn nhìn Tần Chấn đầy khiêu khích, gã hét lên: "Bão cát thổi bay đi năm tháng nhưng không thổi đi sự nhớ nhung tươi trẻ của tôi!" Như muốn trút hết sự bất mãn mãnh liệt dành cho Tần Chấn khi chỉ trích giọng hát của gã.
Lúc này, lão Thẩm ở bên cạnh mỉm cười, khuyên Tần Chấn: "Thôi quên đi! Anh nghĩ chú ấy hát như vậy để cổ vũ tinh thần cho chúng ta! Cứ để cho hát đi!" Tần Chấn bất đắc dĩ cười nói: "Anh còn tìm lí do giúp nó nữa… Được rồi, nếu nó có thể xua đuổi những con chồn tinh kia chạy biến thì coi như lập công."
Vũ Đông ở phía trước im lặng từ đầu đến cuối, Tần Chấn nhìn cổng thành Ngọc Môn Quan ngày càng gần hơn trong tiếng hát khó nghe của Cố Kiệt, đi tới có chút trang trọng. Bất kể gã có hát thế nào cũng phải thừa nhận gã biết chọn bài. Sự hoang tàn và bi tráng không thể nào diễn tả được nếu không ở trong sa mạc cát vàng, sẽ không hiểu được một phần vạn cảm xúc khác nhau.
Càng đến gần Ngọc Môn Quan, ánh sáng xanh mờ mờ ảo ảo tỏa ra trên đỉnh thành càng hiện rõ. Tần Chân mấy lần nghi ngờ vào hai mắt mình, chẳng lẽ phía trên đó thực sự là viên mặc ngọc trong truyền thuyết dẫn đường cho thương nhân trên con đường tơ lụa? Cũng quá tà ma đúng không? Nhưng nếu không phải thì sự nghiêm cẩn thanh bạch kia là thế nào?
Khi đến gần, vài người dừng bước. Ngẩng đầu nhìn lên, chữ viết trên cổng thành đã rất mờ khó phân biệt. Căn bản không nhìn ra hình dáng của chữ, không biết khi đến gần một chút có phải sẽ nhìn thấy rõ ràng không.
Vũ Đông đi trước cổng thành, nhìn vào bên trong tối đen như mực, như thể ánh sáng từ bên ngoài đến cổng thành đã bị nuốt chửng! Hơn nữa, bên trong có rất nhiều bức tường đá đã bị bào mòn thành cát. Nhìn từ xa, bên trong giống như một mê cung tối tăm và chật hẹp thậm chí còn không chắc có đường đi hay không.
Khi nhìn đến đây ngược lại Tần Chấn đã giải quyết được vài nghi vấn trong lòng. Đầu tiên, anh chắc chắn rằng lúc Ngọc Môn Quan không xuất hiện là lúc bị chôn vùi dưới cồn cát. Bởi vì chỉ có như vậy, trong thành mới tràn ngập cát vàng theo năm tháng, nơi này gần như bị xói mòn trở thành một tòa thành đặc cát. Còn lối đi chật hẹp kia nói không chừng còn phải quy công cho lũ chồn cát đó.
Về sự xuất hiện của nó thì phải căn cứ vào quy quật nào đó ở đây, một cơn bão cát thần bí dị thường đã nâng toàn bộ lớp cát vàng chôn vùi Ngọc Môn Quan lên nên lúc này mới acó thể nhìn thấy được hình dáng thực sự của nó. Sau đó không biết khi nào và bằng cách nào, nó sẽ lại bị chôn vùi dưới cồn cát. Đây có lẽ là lý do tại sao Ngọc Môn Quan chỉ xuất hiện khi bầu trời tràn ngập cát vàng.