• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17 Dấu vết ma quỷ.

Tần Chấn nhìn mà trợn mắt há mồm, sửng sốt hồi lâu mới nuốt nước miếng nói: "Tôi... tôi suýt chút nữa đã trở thành con mồi? Mẹ kiếp! Thợ săn là ai? Cái bẫy này là do ai tạo ra?"

Vũ Đông vừa nhìn chung quanh, vừa khẽ giọng đáp: “Anh bị cái đám này mê hoặc.” Vừa nói vừa chỉ vào chỗ tối trong góc.

Tần Chấn nhìn về hướng Vũ Đông chỉ, chỉ nhìn thoáng qua mà dựng tóc gáy cả lên! Trong góc tối, có đôi mắt nhỏ màu xanh lá thỉnh thoảng lóe lên! Tần Chấn nhìn rồi hiểu ra. Đôi mắt nhỏ khiến người ta sợ chính là con chồn cát! Tuy nói là một con chồn lớn trong sa mạc nhưng chung quy nó vẫn là một con chồn. Vì vậy, bản tính cơ bản nhất không thể thay đổi là nó rất giỏi mê hoặc trêu chọc tâm trí con người. Nhìn vào đôi mắt nhỏ màu xanh lá kia giống như nhìn thấy sự hung ác và xảo quyệt của bọn nó! Tần Chấn vẫn có chút không tin lẩm bẩm: "Tôi... thật sự bị những con chồn này mê hoặc sao? Chẳng trách tôi nhìn thấy một bóng người, nhưng không thấy rõ ràng..."

Nhìn Tần Chấn bất giác lẩm bẩm, Vũ Đông nói: "Nhớ kỹ, đừng bao giờ nhìn vào mắt bọn nó, với lại anh phải kiên định ý chí của mình. Khả năng tập trung của anh kém đến mức nào vậy? Chưa đi được hai bước đã bị mê hoặc rồi.” Giọng điệu Vũ Đông mang theo chút giễu cợt.

Bởi vì hai người ở rất gần nhau nên Tần Chấn cũng không dám lớn tiếng mắng chửi, để tránh đánh động cái đám thú vật kia tấn công. Đành lúng túng khẽ đáp lại: “Mọe, không liên quan gì đến sự tập trung hết! Làm sao tôi biết nơi này có nhiều thứ như này? Mà cho dù tôi biết thì làm sao tôi biết bọn nó thật sự sẽ dùng ảo giác mê hoặc con người?"

Tiếng hừ lạnh của Vũ Đông vang lên bên tai anh: “Chính anh đã nói, những con chồn có thể xếp hàng trong sa mạc chắc chắn không phải là những con chồn bình thường. Những con chồn ăn trộm gà ở quê có thể mê hoặc con người thì những con ở đây có thể không hả??”

"Ôi chao? Anh đả kích tôi sung sướng lắm hả? Đàn ông đàn ang như tôi chỉ phạm sai lầm một lần thôi không được sao? Lần sau tôi chú ý một chút." Tần Chấn bất mãn cãi lại.

Vũ Đông nghe xong trầm ngâm một lát, sau đó thay đổi thành sự nghiêm túc: "Ở nơi này, một sai lầm có thể đồng nghĩa với sự kết thúc cuộc đời. Không phải chuyện gì cũng có lần sau."

Một lời trần thuật lạnh lùng lại khiến Tần Chấn nhất thời sợ hãi trong lòng. Vũ Đông nói rất đúng, anh quá bất cẩn. Nhìn cái hố bẫy rập mà thấy ghê người, anh thực sự có cảm giác mình vừa mới đi một vòng dạo qua quỷ môn quan. Nếu không phải hắn kịp thời cứu anh, có lẽ bây giờ anh đã trở thành gà om không xương. Nghĩ đến đây, anh gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Vừa rồi cảm ơn anh... Thực ra tôi vẫn luôn cho rằng quỷ đánh tường hay chồn sóc mê hoặc người là những thứ giả dối..."

Vũ Đông không trả lời mà chỉ kéo Tần Chấn đi về phía một góc khác. Vừa đi vừa thản nhiên hỏi: "Vậy anh nghĩ cái gì mới là sự thật?”

Đột nhiên bị hỏi một vấn đề có vẻ mang tính triết lý, trong lúc nhất thời Tần Chấn thực sự không biết trả lời thế nào. Thậm chí gần như buột miệng nói: "Giả cũng là thật mà thật cũng là giả." …May mắn thay, không có nói ra khỏi miệng, nói cách khác mặt mũi bản thân không thể mất hết. Mà thật ra cũng mất không ít rồi.

Vũ Đông vẫn kéo Tần Chấn bước nhanh về phía trước, như thể hắn đã xác định phương hướng nào đó. Lúc này anh mới nhớ ra và hỏi: "Cố Kiệt, lão Thẩm và những người khác đâu?"

Vũ Đông không dừng lại mà rất bình tĩnh trả lời: “Trước đấy tôi thấy anh có gì đó không ổn nên đi qua tìm anh, nơi đi qua vừa rồi chính là chỗ bọn họ vốn phải ở đó nhưng bây giờ đã lặng lẽ biến mất. Có lẽ bọn họ cũng giống như anh, bởi vì nguyên nhân nào đó mà tách ra.”

Tuy Vũ Đông nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Tần Chấn lại không bình tĩnh được nữa! Lúc này anh mới dừng lại, kích động lặp lại lời hắn: "Bọn họ tách ra? ? Mọi người ở đây đều tách ra hết??"

Thấy Tần Chấn dừng lại, Vũ Đông quay người tiếp tục kéo anh về phía trước: “Nếu bọn họ ở cùng nhau, có Khương Kỳ và Thắng Lợi chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Không cần lo lắng, ít nhất chúng ta vẫn còn ở trong Ngọc Môn Quan, nhất định sẽ tìm được bọn họ."

Tần Chấn suy nghĩ đến lời Vũ Đông nói, lòng cũng bình tĩnh hơn một chú. Đúng vậy, có lo lắng suông cũng vô ích. Hơn nữa, nếu suy nghĩ kỹ, không phải tất cả mọi người tách ra là do mình gây ra sao? Nghĩ đến đây, anh vô cùng xấu hổ và tự trách, may mắn như Vũ Đông nói, ít nhất anh biết mọi người còn ở trong Ngọc Môn Quan, lập tức nhanh chóng tìm người mới là thật. Cho nên anh lại hỏi: “Vậy anh muốn đi đâu?”

"Hướng Tây."

"... Ở đây anh có phân biệt được đông, tây, bắc không? Tại sao chúng ta lại đi về phía tây?" Tần Chấn khó hiểu hỏi từ phía sau. Tuy nhiên, câu trả lời duy nhất dành cho anh là bóng lưng Vũ Đông đang bước đi rất nhanh.

Lúc Tần Chấn còn muốn hỏi đến cùng, Vũ Đông đột nhiên dừng lại. Nhẹ nhàng giơ tay ngăn anh lại và ra hiệu không được cử động cũng không phát ra âm thanh. Anh hoảng sợ vì bầu không khí đột nhiên đông cứng lại rồi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và đôi mày khẽ cau lại của hắn, anh có một linh cảm không ổn...

Họ giằng co bất động, không khí dường như đông lại, Tần Chấn cảm giác như có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất! Ngoại trừ nhịp tim và hơi thở rất nhỏ của chính mình, anh dường như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, há đôi môi khô khốc khẽ giọng hỏi: "Sao vậy..."

Vũ Đông không nói gì, ánh mắt âm trầm dùng tay chỉ dưới chân bọn họ. Tần Chấn buồn bực dùng đèn pin soi nhìn chân bọn họ. Nhất thời có vẻ không thấy gì bất thường, chỉ có cát vàng và dấu chân bọn họ để lại… .. Dấu chân!! Anh cảm thấy tim mình đột nhiên thắt lại! Giống như bị một bàn tay vô hình tóm lấy! Cuối cùng anh cũng biết vì sao Vũ Đông đột nhiên dừng lại!

Trên bãi cát vàng, có dấu chân của anh và Vũ Đông gần như đi cạnh nhau. Nhưng, điều khiến anh sợ hãi là đằng sau dấu chân của họ! Còn có những dấu chân khác trên bãi cát hoang sơ! Nói đó là dấu chân thực sự rất gượng ép, bởi vì dấu chân hoàn toàn không giống dấu chân của con người! Nói thế nào nhỉ... Nó trông giống như một bàn chân nhỏ hơn nhiều so với người bình thường và bị biến dạng nghiêm trọng, bên cạnh có một dấu tròn rất sâu… ... Dấu vết có trật tự đi theo hai người cho đến khi Vũ Đông vừa dừng lại, những dấu chân kỳ lạ cũng đột nhiên im bặt dừng lại sau lưng họ!

Tần Chấn nhìn vào khoảng trống phía sau, thu đèn pin và thôi không nhìn lại, anh kinh hãi ngó Vũ Đông, không nói được lời nào. Thậm chí anh không biết nên hỏi Vũ Đông cái gì. Hỏi hắn đây là dấu chân gì? Hỏi cũng vô dụng, những dấu vết kỳ quái như vậy tuyệt đối không phải là thứ tốt để lại... Hỏi hắn có phải bị cái gì theo dõi không? Điều này giống như nói nhảm vậy, dấu chân trên cát vàng rất rõ ràng, nhìn là biêt ngay. Điều đáng sợ nhất là khi họ dừng lại, thứ đó gần như dừng lại ngay phía sau họ! Không một chút động tĩnh nào... và sau đó nó biến mất một cách bí ẩn phía sau họ...

Nỗi sợ hãi bị đè nén khiến Tần Chấn gần như phát điên và muốn hét lên! Điều này hoàn toàn trái ngược với sự bình tĩnh của Vũ Đông. Thậm chí anh còn nghi ngờ hắn có phải là người không? Đối mặt với một cảnh tượng kinh khủng quái dị, sao hắn lại thờ ơ đến thế? Ngay khi anh bắt đầu đổ mồ hôi, cuối cùng hắn cũng phá vỡ bầu không khí cứng nhắc: "Phía trước là bức tường phía tây, phía trên là thành lầu. Chúng ta lên trước rồi nói chuyện."

Vừa nói hắn định tiến về phía trước. Nhưng lại thấy Tần Chấn bên cạnh dường như không muốn động đậy, hắn kinh ngạc nhìn anh. Tần Chấn cứng ngắc nói: "Chúng ta... chúng ta có nên loại bỏ cái thứ đang đi theo chúng ta trước không…? ." Hay nói cách khác là đi đâu chúng ta cũng sẽ nguy hiểm ... Một thứ im lặng, vô hình như vậy ... Tôi sợ không biết mình chết như nào.”

Vũ Đông nghe xong cau mày, như đang suy nghĩ về lời nói của Tần Chấn. Anh thoáng cử động cơ thể cứng ngắc của mình một chút, tiến lại gần hắn sau đó chỉ vào dấu chân trên mặt đất nói: "Cái này... cái này, anh không thể nói đó là con người đúng không, thế chỉ có một khả năng..."

Vũ Đông kinh ngạc nhướng mày nhìn Tần Chấn, chờ nghe anh phân tích và suy đoán. Anh chỉ xuống đất nói: “Nếu là con người… thì đây là bà cụ chỉ có một chân, chống nạng, và bị bó chân... nhảy tưng tưng theo chúng ta..."

Vũ Đông nghe xong có chút thất vọng thở dài, xoa xoa lông mày nói: "Anh đừng dọa chính mình nữa được không? Tôi vốn không có cảm giác gì, mà sao anh lại nói quỷ dị thế? Anh ngại bầu không khí âm trầm kinh khủng ở đây chưa đủ sao?"

Tần Chấn oan uổng cãi lại: "Anh nhìn đi! Cái chân bó này nếu không phải một cái chân và một cái nạng thì có thể là gì? Với lại, loại sinh vật nào có thể lặng lẽ rình rập? Và biến mất một cách lặng lẽ như vậy?"

Vũ Đông buồn cười nhìn Tần Chấn hỏi: "Anh không phải là người theo chủ nghĩa duy vật và vô thần sao? Bây giờ là kêu ma gọi quỷ là ai?"

Không để ý đến lời mỉa mai của Vũ Đông, Tần Chấn xua tay nói: "Từ khi nhìn thấy tòa thành này, mọi ý kiến đều hoàn toàn bị lật ngược! Trên đời ai có thể ngờ rằng di tích Ngọc Môn Quan chỉ là một điểm tham quan thay thế? "

Vũ Đông có vẻ khẽ thở dài sau đó không đồng ý nói: "Cấp trên đã biết từ lâu, tòa thành Xiaofangpan không phải là Ngọc Môn quan thật sự, chỉ là để cho dân thường xem thôi."

"Cái gì? ?" Lúc này Tần Chấn vô cùng kinh ngạc, anh khó có thể tưởng tượng, từ nhỏ mình đã thấy tai nghe là sự thật, hay tất cả chỉ là “những người có lòng” cố ý truyền đạt một hệ tư tưởng ý thức mà thôi?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Chấn, Vũ Đông bình tĩnh nói: “Cả cái thiện hạ này đều là đất của vua, phía trên nói đó là Ngọc Môn Quan thì đó là Ngọc Môn Quan. Có một số bí mật được một số người khám phá rồi cũng chỉ một số ít người biết và nắm giữ, chỉ thế thôi. Anh không cần quan tâm mấy chuyện đó, đi thôi."

Tần Chấn đờ đẫn bị Vũ Đông kéo đi sau đó có chút thất thần đi theo bước chân hắn nhưng trong lòng lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết, giống như đi vào vết nứt trong hầm than. Không chỉ vì dấu chân kỳ lạ đáng sợ mà còn vì anh cảm giác được sự âm u. Lúc này nỗi sợ hãi đối với anh càng mãnh liệt hơn lệ quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang