Chương 8. Lên đường.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Vũ Đông không nhìn xa xăm nữa, hắn nhìn vẻ mặt Tần Chấn có hơi trang trọng không khỏi cười nói: "Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ là sợ rồi?"
Tần Chấn trừng mắt nhìn Vũ Đông và nói: "Đàn ông chân chính không bao giờ là loại người tham sống sợ chết. Nếu đã quyết định đi sẽ không sợ hãi, càng không hối hận. Tuy nhiên, lúc anh giới thiệu những người này, tôi luôn có cảm giác kỳ quái. Lúc đó không biết là cảm giác gì nhưng hiện tại đột nhiên tôi biết được sự kỳ quái ở đâu."
Vũ Đông cụp mắt xuống, nhếch khóe miệng cười nhạt nói: "Ồ? Kỳ quái ở đâu chứ...?"
Tần Chấn đột nhiên quay đầu lại nhìn Vũ Đông và nghiêm túc hỏi: “Một chuyến thám hiểm đến sa mạc Lop Nur, bất kể các người đến đó vì mục đích gì, tại sao chỉ có một nhà địa chất học? Tại sao những người còn lại đều là sinh hóa và thậm chí là virus? Đây là đội ngũ mà anh nói cực kỳ chuyên nghiệp, anh không thấy điểm ấy rất kỳ quái sao?"
Vũ Đông vẫn cười thản nhiên, nụ cười đó quá thần bí khó nắm bắt. Dường như hắn biết Tần Chấn sẽ hỏi vấn đề đó nên nhìn về phía xa xa, khoan thai nói: “Xem ra trước khi xuất phát, anh học bù vẫn chưa nhiều. Có một số việc, hiện tại tôi không thể giải thích rõ ràng cho anh. Nhưng không sao, khi chúng ta đi sâu hơn vào Lop Nur, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có thể tìm thấy câu trả lời mà mình muốn."
Nhìn vào góc mặt nghiêng hoàn hảo của Vũ Đông, Tần Chấn hận không thể đấm hắn một cú! Cái kiểu nói gợi đòn là sao chứ? Theo cách nói của Cố Kiệt, những người ra vẻ bí ẩn và nói nửa vời đều gợi đòn hết.
Tần Chấn cố gắng dằn lửa giận trong lòng xuống, hết lần này đến lần khác tự nhủ: “Người xưa nói rất đúng, đúng thời điểm không bằng đúng chỗ, đúng chỗ không bằng đoàn kết. Trong sa mạc ma quỷ kia, thời điểm, đúng chỗ chưa chắc chiếm hết được, chúng ta nếu muốn sống chỉ có thể nhìn vào sự đoàn kết... Cho nên. . . Đừng chấp nhặt với hắn, đừng chấp nhặt với hắn..."
Dùng đại pháp cưỡng ép mình bình tĩnh lại một chút, sau đó anh thấy Vũ Đông đã đi vào đám người Cố Kiệt, thản nhiên nhẹ nhàng nói một câu: "Xuất phát thôi."
Chỉ với ba từ đơn giản, mọi người như nhận được quân lệnh lần lượt lên xe. Trong nháy mắt chỉ còn lại Cố Kiệt đứng tại chỗ. Gã đang tán gẫu sôi nổi đột nhiên mọi người chạy đi hết, nhất thời không kịp phản ứng, nụ cười cùng động tác đều đông cứng lại. Tần Chấn cười đi tới bên cạnh gã, an ủi nói: "Xong chưa? Mỹ nam vẫn hấp dẫn hơn mày đúng không?"
Cố Kiệt không phục nói: "Chết tiệt. . . anh đây đang tán gẫu đến cao hứng..." Tần Chấn khịt mũi, an ủi nói: "Đi thôi người anh em! Dọc đường có mày tán gẫu còn tụi tao xuất phát!" Chín người chia ra ngồi ở hai chiếc xe. Vũ Đông, Tần Chấn, Cố Kiệt, Trần Phong, Lan Tình và Mã Siêu ngồi trên một chiếc xe do Trần Phong lái. Ba người còn lại ngồi trên chiếc xe kia, trên xe hầu hết là trang bị dụng cụ và nước do Khương Kỳ lái xe.
Sau khi lên xe, Tần Chấn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề hoang mang vừa rồi, vẫn không nói gì. Mãi đến khi phát hiện ra chiếc xe không đi về phía nhà ga, anh mới hỏi Vũ Đông ngồi trước mặt: "Đông thiếu, anh muốn lái xe đến Tân Cương hả?"
“Ừm.” Vũ Đông thản nhiên đáp.
"Ôi đệt! Anh có bệnh không? Lâu lắm đó! Tại sao anh không sử dụng phương tiện giao thông cho tiện? Xe sang này của anh để tán gái không tốt sao?" Tần Chấn kêu to.
Vũ Đông không quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Thứ nhất, tôi không cần xe sang tán gái, thứ hai, phương tiện nhanh lẹ mà anh đề cập không hề thuận tiện, chúng ta không thích hợp để đến những chỗ như sân bay và nhà ga. Thứ ba, trong hai chiếc xe có rất nhiều dụng cụ không dễ mang lên mấy phương tiện đó."
Tần Chấn tức giận vặn lại: "Anh là tội phạm bị truy nã sao? Mà không thể đến sân bay hay nhà ga? Vậy... anh định cứ thế này lái xe đến Lop Nur sao? Lái xe đi tìm người như vầy? Anh nghĩ có một trạm xăng được xây dựng dành riêng cho anh trong sa mạc hả? ?"
Vũ Đông nghe xong, hơi quay đầu lại, có chút tò mò nhìn Tần Chấn nói: "Tôi thật sự hoài nghi anh lấy đâu ra dũng khí cùng quyết tâm đi Lop Nur vậy? Thế chẳng lẽ anh định đi bộ xuyên qua Lop Nur à? Trước khi anh quyết định, rốt cuộc anh đã hiểu biết được bao nhiêu về người và nơi đó hả?"
Vấn đề này làm cho Tần Chấn sửng sốt một chút, đến lúc hiểu ra... anh không biết gì về sa mạc. Về phần Vương Bân, anh tưởng rằng mình đã hiểu nhưng bây giờ dường như không chắc lắm...
Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn họng của Tần Chấn, Vũ Đông khinh thường anh. Sau đó quay người lại, lười biếng nhắm mắt nói: "Nếu không có chuyện gì xảy ra, sẽ mất khoảng 30 giờ để đến mục tiêu đầu tiên. Trong 30 giờ này, anh chỉ cần nghĩ về những gì mình biết là được."
"Mục tiêu đầu tiên hả? Ở đâu?" Tần Chấn khó hiểu hỏi.
Vũ Đông móc ra một xấp giấy từ trong lòng ngực ném cho Tần Chấn ở phía sau rồi nói "Ngọc Môn Quan." Sau đó, hắn thoáng quay đầu đi, nhắm mắt lại, hiển nhiên không muốn nói nữa. .
Cố Kiệt cũng bu lại muốn xem Vũ Đông đã ném thứ gì cho Tần Chấn. Sau khi anh mở xấp giấy ra, hai người họ hoàn toàn sững sờ! Kia ... hóa ra là chữ viết tay của Vương Bân! Một trang đầy chữ viết nguệch ngoạc, tất cả đều lặp đi lặp lại một vài từ: "Cát vàng phá vỡ nơi ở của con người, Mục Vương vượt qua dãy núi Thiên Sơn. Mặt trời lặn ở Lâu Lan, phía tây xuất hiện Ngọc Môn Quan". Phía dưới còn có một đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tần Chấn và Cố Kiệt nhìn thấy sự bối rối vô tận trong mắt nhau. Vô thức cùng nói: "Đây... Đây là ý gì?"
Khi định thần lại, Tần Chấn lại nhích sát sát tới trước, vỗ vai Vũ Đông nói: "Đông thiếu... cái này... đây là chữ viết tay của Bân Tử, anh lấy nó từ đâu vậy?" Tần Chấn vội vàng và Vũ Đông trầm mặc hình thành sự tương phản mạnh mẽ. Dường như hắn quyết định phớt lờ anh.
Lúc này Cố Kiệt cũng đến gần và kinh ngạc nói: "Này thiếu gia, không phải anh bắt cóc Vương Bân cùng ông nó chứ? ? Tôi nói cho anh biết bắt cóc bọn họ cũng vô dụng thôi! Vương Bân là kỹ sư nhỏ, tiền nó kiếm được trong một tháng không đủ để mua một bộ quần áo của anh. Còn ông nó càng vô giá trị! Ông ấy là một tài xế hơn 30 năm trước và bây giờ cũng chưa chắc có bảo hiểm hưu trí.
Tần Chấn nghe Cố Kiệt nói nhảm, định dùng bạo lực ngăn cản, lại thấy Vũ Đông nãy giờ vẫn nhắm mắt im lặng thế nhưng mở ra! Tình huống gì vậy? Chỉ thấy hắn ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Cố Kiệt hỏi: "Anh còn biết gì nữa không? Anh có thể nói thêm về ông ấy chứ." Ngay khi Cố Kiệt định mở miệng, Tần Chấn đã vội vàng cướp lời trước: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh có hứng thú với một ông già làm gì? Anh nói trước cho chúng tôi biết, vì sao anh lại có đồ của Bân Tử?"
Cố Kiệt nghe vậy cũng cảm thấy khó hiểu, vội vàng nói: "A đúng rồi! Anh nói trước cho chúng tôi biết đi!"
Vũ Đông bất đắc dĩ nhìn Cố Kiệt: "Tôi nói nhặt được chắc chắn các anh sẽ không tin. Nếu chúng ta đã như vậy, cuối cùng sẽ không có lợi cho bất kỳ ai. Tốt hơn là chúng ta nên tập hợp lại những manh mối rời rạc vụn vặt ráp lại cùng nhau như vậy mới có lợi cho chúng ta, không phải sao? Tôi chỉ có thể nói, mấy câu nói đó là ông ấy nói cho Bân Tử trước khi đi nên hắn tạm thời viết ra một tờ giấy để thử giải mã ý nghĩa trong đó, có lẽ cuối cùng hắn cũng giải mã được chúng, vì vậy mới mất tích. Sau đó, nó vô tình lọt vào tay tôi, chỉ đơn giản vậy thôi."
Tần Chấn càng nghe càng lơ mơ nhưng bây giờ gần như có thể kết luận ông Vương Bân tuyệt đối có liên quan đến Vũ Đông hoặc gia đình họ. Anh hít một hơi thật sâu nói: “Chúng tôi cũng không biết rõ về ông Vương, chúng tôi chỉ biết ông ấy dọn tới đây vào 30 năm trước. Trước đó, ông từng lái xe cho một đội thám hiểm khoa học nhưng đã nghỉ việc vì một tai nạn, với lại còn dọn nhà chuyển đi. Vậy đó. Nếu anh muốn biết thêm, trước tiên nên tìm được Vương Bân. Nó sống với ông ấy từ khi còn nhỏ mà chúng tôi chỉ là bạn lớn lên khi bé thôi."
Vũ Đông trầm ngâm gật đầu, định quay đi thì Tần Chấn ngăn lại: "Anh chờ một chút! Mấy câu nói đó anh xem có hiểu gì không? Đây là nguyên nhân anh mới quyết định đi Ngọc Môn Quan trước hả?"
Vũ Đông thản nhiên đáp: "Mấy câu này nhắc tới một nơi, không phải không có lý do. Cho nên, hiện tại chúng ta phải đi nơi đó. Tôi tin tưởng hai ông cháu nhất định cũng từng đến nơi đó."
"Cái này ám chỉ một địa điểm sao?" Tần Chấn ngước mắt nghi ngờ nhìn Vũ Đông.
"Ừm."
"Ở đâu?"
"Tường thành Ngọc Môn Quan."
Tần Chấn muốn hỏi tiếp nhưng Vũ Đông đã quay đầu đi không nhìn anh nữa. Suýt chút nữa anh nổi giận thì Lan Tình cười ngọt ngào ở phía sau lên tiếng: "Anh Tần, anh ngốc thật đó! Khó trách anh Đông không muốn để ý tới anh..."
Bị Lan Tình cười như thế, Tần Chấn không lên cơn nữa đành cười gượng và gãi đầu ngượng ngùng. Tới lượt Cố Kiệt như lên dây cót tinh thần, gã chộp lấy tờ giấy và hỏi: "Này, em gái, thế nào? Em cũng xem hiểu hả?"
Lan Tình dường như rất quen thuộc với bốn câu này, ngay cả nhìn cũng không, cô chỉ cười nói: “Có lẽ em không hiểu lắm nhưng em biết lý do anh Đông vào đó.”
"Ô kìa, nói nhanh đi! Hỏi cái tên cuồng tự kỷ kia mười câu thì anh ta không trả lời một câu nào! Muốn người ta nghẹn chết mà." Cố Kiệt buột miệng nói không lựa lời. Theo bản năng Tần Chấn nhìn Vũ Đông ở phía trước, cũng may hắn không có phản ứng gì.
Lan Tình mỉm cười nói: "Hai câu đầu tiên đề cập đến con đường mà lúc trước Chu Mục Vương du hành Tây Vực gặp được Tây Vương Mẫu. Mục Vương tiến vào nơi ở của Tây Vương Mẫu là từ Hà Sáo leo lên núi Côn Lôn và vượt qua dãy núi Pamirs. Sau đó đi vào núi Thiên Sơn, dọc theo con sông Tarim tới Lop Nur. Theo truyền thuyết, kho báu của Tây Vương Mẫu được để lại ở gần đó." Tần Chấn cảm thấy rắc rối nên ngắt lời Lan Tình: "Đợi đã ... em gái, anh càng nghe em giải thích càng thấy không giống như chúng ta đi tìm người mà giống như đi tìm bảo vật hơn đó!"
Lan Tình cũng rất hào phóng, cười ranh mãnh nhìn Tần Chấn hỏi: "Vậy làm sao anh biết người chúng ta muốn tìm không phải đi tìm bảo vật?"
Trong lòng Tần Chấn giật mình khi nghe vậy. Vương Bân và ông già thần bí của bọn họ rốt cuộc vì sao đi Lop Nur, anh vẫn không biết..
Lúc Tần Chấn đang sửng sốt, Cố Kiệt lại cười mỉa nói: "Em gái, mặc kệ nó đi. Nó bệnh thần kinh đấy! Nào, em nói tiếp đi. Hai câu cuối cùng thì sao?"
Lan Tình nhún vai nói: "À ... Đại khái nói lúc trời chiều chiếu vào Ngọc Môn Quan thì có thể biết vương thành Lâu Lan ở nơi nào, sau đó đi về phía tây từ Ngọc Môn Quan có thể tìm tới nơi cất giữ bảo vật ... "
Tần Chấn nhìn tờ giấy, không thể nhịn được nữa và nói: "Thật là nhảm nhí! Lâu Lan còn có thành sao? Những di tích được phát hiện đã sớm bị khảo sát nát mem rồi còn được gọi là thành Lâu Lan hả? Với lại, khoảng cách di tích từ Ngọc Môn Quan và Lâu Lan không thể nhìn thấy bằng mắt thường!"
Cố Kiệt ở một bên đẩy anh một phen, cố ý nghiêm mặt nói với Tần Chấn: "Mày nói chuyện với con gái dịu dàng một chút được không? Phải văn nhã. Biết không? Mày khống chế cái tính tình nóng nảy sôi sục đi".
Tần Chấn nghe vậy bất đắc dĩ trợn tròn mắt. Lúc này, nhà hóa sinh đẹp trai Mã Siêu nghiêm túc nói: “Anh Tần, có đôi khi kiểu nói ẩn dụ này chưa chắc nhắc đến loại di tích mà anh nói đó. Từ thế kỷ thứ 5 sau công nguyên, hai chữ Lâu Lan bỗng biến mất một cách khó hiểu trong sử sách, giống như sự biến mất bí ẩn của "Hồ nước lớn" Lop Nur. Những tàn tích bức tường sụp đổ được Sven Heding phát hiện chỉ là một góc của Lâu Lan cổ đại. Vương thành Lâu Lan chân chính rốt cuộc ở nơi nào, tôi nghĩ đến nay còn chưa có ai nói được rõ ràng."
Lan Tình nghe xong cũng nói theo: "Đúng vậy! Chưa bao giờ ngừng khai quật và khảo sát về Lâu Lan. Giống như Lop Nur, có vẻ như nó vẫn luôn là một bí ẩn."
Tần Chấn nghe mọi người nói, anh không khỏi trầm mặc. Một loại cảm giác bất lực tự nhiên sinh ra, đối mặt với thiên nhiên cùng ngàn năm lịch sử, con người giống như cỏ rác có được coi là gì không?