Chương 2 Chuyến thăm
"Lop Nur?" Cố Kiệt khó hiểu nhìn Tần Chấn. Tần Chấn gật đầu, lúc này Cố Kiệt mới chợt hiểu ra: "Ồ! Mày nói ra dường như tao cũng có chút ấn tượng. Tao nghe nói nơi này khá là tà ma! Người ta nói nơi đó được gọi là khu tam giác quỷ của Trung Quốc? Bermuda của Trung Quốc?" Lần đầu tiên Tần Chấn nhìn Cố Kiệt một cách nghiêm túc như vậy, anh lại gật đầu.
Ai biết, câu tiếp theo Cố Kiệt lại nói: "Thật ra cũng không có gì. Đi xem thì đi xem thôi, nơi đó có mỹ nữ mà!"
Tần Chấn cau mày, khó hiểu nhìn gã hỏi: "Lop Nur có mỹ nữ sao? Mày có bệnh không? Đại Thần nào nói với mày thế?"
Cố Kiệt vô tội gãi đầu nói: "Thì có mỹ nữ cũng đâu có sai, Tân Nương Lâu Lan không phải đến từ nơi đó sao? Không phải có bài hát Tân Nương Lâu Lan là cô gái trong mộng của tôi!" Nói xong, gã còn hát hai câu tượng trưng.
Tần Chấn lắc đầu cười khổ trêu chọc nói: "Chậc chậc, mày được đấy. Khẩu vị càng ngày càng độc đáo, đến cả xác ướp mà mày cũng không buông tha hả? Thẩm mỹ quan đúng là không giống người thường. Biết mày nhiều năm như vậy, tại sao tao không phát hiện điều đó sớm hơn nhỉ? Lop Nur có gái hay không thì tao không biết nhưng có một số xác ướp phụ nữ thì chắc chắn có."
Cố Kiệt bị Tần Chấn chọc cho nghẹn họng đến đỏ bừng mặt, gã trừng to đôi mắt chửi bới: "Hừ! Mày mới thích xác ướp! Ý tao là, ngay cả xác ướp ở đó cũng đẹp chứng tỏ nơi đó có khí hậu không tồi nuôi ra mỹ nữ. Mày hiểu chưa?"
Tần Chấn cười nhạt nói: "Khí hậu không tồi cơ á? Tao đoán nơi đó chỉ có đất cát thôi! Nuôi không ra em gái xinh đẹp mà mày muốn nhìn. Mày tốt nhất đừng mơ tưởng nữa."
Nói xong, Tần Chấn châm một điếu thuốc đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, vừa đi vừa chậm rãi giới thiệu với Cố Kiệt: "Vị trí của Lop Nur nằm ở rìa sa mạc Taklamakan. Hai triệu năm trước được hình thành từ chân núi Kim Sơn, nó nằm ở chỗ xung yếu của con đường tơ lụa cổ đại. Kể từ khi phát hiện ra nó, rất nhiều sự kiện bí ẩn kỳ lạ xảy ra khắp nơi. Những gì chúng ta biết và những gì chúng ta không biết đều bị chôn vùi dưới cát vàng vô thường. Về phần mày vừa đề cập đến lâu lan, nó nằm trên bờ biển phía bắc của Lop Nur. Các tàn tích nằm rải rác giữa các địa hình Yardang ở góc tây bắc của Lop Nur. Nhiều người đã đến đó để săn tìm kho báu, phiêu lưu nhưng không bao giờ quay trở về."
"Chết tiệt, đừng có hù tao! Nếu nói như vậy, đó không phải là một nơi phong thủy trù phú! Một nơi hiểm ác như vậy, tại sao ông nội của Bân Tử phải đi?" Cố Kiệt khó hiểu hỏi.
Tần Chấn bóp điếu thuốc, lắc đầu nói: "Có lẽ liên quan đến công việc lúc trước của ông ấy. Nào, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi." Nói xong, anh lấy một bộ quần áo từ giá treo bên cửa, tùy tiện mặc vào và đi ra khỏi cửa.
Nhà ba người cũng không cách quá xa cho nên đó cũng là nguyên nhân mấy chục năm sau quan hệ vẫn rất thân thiết. Vì vậy Tần Chấn cùng Cố Kiệt không bao lâu liền tới nhà Vương Bân.
Đứng trước cửa nhà Vương Bân, Tần Chấn còn cố ý dặn Cố Kiệt không được ăn nói vô tội vạ không biết lựa lời. Chuyện ông nội mất tích đã khiến cả nhà họ Vương gà bay chó sủa. Giờ Vương Bân lại mất tích, vợ chồng chú Vương bị đả kích rất lớn chắc chắn không thể chịu được kích thích nữa. Cho nên không được nói lung tung. Lời không nên nói thì đừng nói, càng không nên đề cập.
Cố Kiệt vừa nghe vừa sốt ruột nói: "Ồ, mày nghĩ tao lỗ mãng vậy hả? Còn nhờ mày tao chắc. Mau gõ cửa đi. Tao hứa sẽ tuân lệnh chỉ huy tất cả, tuyệt đối không bao giờ nói bậy."
Tần Chấn lườm gã rồi bước lên trước bấm chuông cửa.
Không lâu sau, cửa mở ra. Người mở cửa chính là cha Vương Bân, đã một tháng không gặp, hình như ông đã già đi rất nhiều. Quầng thâm dưới mắt cho thấy ông không nghỉ ngơi tốt. Nhìn thấy Tần Chấn và Cố Kiệt, ông cố miễn cưỡng cười cười nói: "A, là các cháu đấy à. Nào, mau vào đi."
“Chào chú Vương.” Tần Chấn chào rồi đi vào phòng.
Phía sau, Cố Kiệt vẫn cười hí hửng, nâng hai túi trong tay lên, gã nịnh nọt nói: "Hì hì, chú Vương, đây là bữa sáng con mua cho chú và thím, thừa dịp còn nóng hai người ăn đi."
Đây quả thực là ý tưởng của Cố Kiệt. Bởi vì lúc này còn chưa tới tám giờ sáng, đến thăm nhà người ta còn rất sớm. Vì vậy Cố Kiệt nhất quyết mua hai phần bữa sáng, nói rằng đi vào là như thế này sẽ không có vẻ quá đường đột.
Cha Vương Bân vừa nhận bữa sáng vừa mệt mỏi nói: "Ha ha, hai đứa này. Mua đồ ăn sáng làm gì. Mau vào ngồi đi." Nói xong, ông đi vào phòng bếp bên kia.
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, là mẹ Vương Bân đi ra.Từ đôi mắt sưng đỏ cùng bộ dáng mệt mỏi, có thể thấy rõ mấy ngày nay cả nhà đã phải chịu đựng những gì.
Nhìn thấy Tần Chấn và Cố Kiệt, đôi mắt mẹ Vương Bân lại bắt đầu đỏ lên. Tần Chấn thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến bên cạnh bà rồi nắm tay và an ủi: "Thím đừng khóc, đừng khóc mà. Cháu biết bây giờ dì đang rất lo lắng. Cố Kiệt và tôi đến đây chỉ để xem chúng cháu có thể giúp chút gì không. Cháu tin rằng Bân Tử sẽ không xảy ra chuyện gì." Nghe tần chấn nói thế, tâm trạng mẹ Vương Bân mới dịu đi một chút, bà gật gật đầu kéo anh ngồi xuống. Bốn người cứ như vậy ngồi ở trên sô pha, bầu không khí trang nghiêm yên lặng dị thường.
Cuối cùng, Cố Kiệt không thể không mở miệng trước: "Hai người cố gắng giữ gìn sức khỏe, yên tâm đi. Ba người chúng cháu cùng nhau lớn lên, Bân Tử trầm ổn hơn hai đứa cháu cho nên chúng cháu đều tin rằng nó sẽ không xảy ra chuyện gì. Cháu và Đại Chấn trước là muốn thăm hai người, sau là muốn đi tìm nó."
Sau khi nghe Cố Kiệt nói, Tần Chấn muốn bắn chết gã mười lần ở trong lòng. Mẹ Vương Bân cảm động gật đầu nói: "Con trai ngoan của thím, vẫn còn được các cháu nhớ đến. Thím biết hai cháu là bạn tốt từ nhỏ nhưng ... Chúng ta còn không còn biết Vương Bân đã đi đâu, vậy các cháu biết đi đâu mà tìm nó? Có lòng là được rồi, thím và chú Vương thúc rất cảm kích mấy đứa, mấy đứa đừng chạy lung tung, nếu lỡ lại xảy ra chuyện gì thì dì biết ăn nói thế nào với cha mẹ mấy đứa đây. Vương Bân, tại sao nó không để chú dì bớt lo chứ ..." Vừa nói, nước mắt của mẹ Vương Bân lại rơi.
Lúc này, cha của Vương Bân ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Được rồi, bà nhìn hai đứa nhỏ lại càng khó chịu hơn. Hiện tại còn chưa chắc Bân Tử đã xảy ra chuyện gì, bà đừng khóc nữa. Vào trong nghỉ ngơi đi." Mẹ Vương Bân mệt mỏi gật đầu, dặn Tần Chấn và Cố Kiệt ngồi một lúc, trưa ở lại ăn cơm. Sau đó bà một mình trở về phòng ngủ.
Tần Chấn nhìn bóng lưng tiều tụy của mẹ Vương mà không khỏi xót xa. Ai mà không có cha mẹ chứ? Chuyện như thế này đối với bất cứ người mẹ nào cũng đều là đại tai họa! Còn đau đớn hơn cả lấy mạng bà ấy! Nhất là hiện tại chưa biết quá trình sống chết ra sao, sẽ càng lo lắng càng dằn vặt hơn.
Nghĩ đến đây, Tần Chấn nhìn cha Vương Bân, sau đó nghiêm túc nói: “Chú Vương, chúng cháu tới đây là muốn hỏi chú một chuyện. Cháu biết, chuyện này sẽ hơi đường đột nhưng nhất định có liên quan đến việc tìm tung tích của Bân Tử. .. Cho nên"
“Các cháu muốn hỏi về chuyện ông Vương Bân đúng không?” Không ngờ Tần Chấn còn chưa kịp hỏi, cha Vương Bân đã nói ra trước. Tiếp theo ông đứng dậy, đi tới thư phòng, mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy sau đó đưa cho anh rồi lại ngồi xuống nói: "Đây là thứ mà lúc ông nội nó đi có để lại."
Có lẽ chú ấy còn chưa biết thật ra Vương Bân đã nói nội dung tờ giấy cho Tần Chấn cùng Cố Kiệt. Cho nên lúc này lấy tờ giấy ra, Tần Chấn tất nhiên sẽ không kinh ngạc. Anh chỉ cầm lá thư, bình tĩnh hỏi: "Chú ơi, điều cháu muốn biết là... 'nơi đó' mà ông có nói tới là ở đâu? Còn nữa, ông nói nửa đời người có gì tiếc nuối cùng đau đớn là sao ạ?"
Cha Vương Bân châm một điếu thuốc, thở dài thườn thượt nói: "Cháu à, không phải chú không muốn nói nhưng chính chú cũng không biết rõ. Chú chỉ nhớ mùa hè năm 1980 là lần cuối cùng cha chú làm tài xế. Lúc đó hình như đã xảy ra chuyện lớn. Khi đó chú không có hứng thú với những lời đồn thổi dân gian đó, cha chú cũng chưa từng nói một lời nào về công việc của mình, ông ấy chỉ nói rằng có liên quan đến cơ mật quốc gia, ngay cả người thân cũng không thể tiết lộ nửa phần. Lúc đó chú rất tò mò mà cũng coi nhẹ chuyện đó. Chú đã hỏi ông ấy nhiều lần, tại sao công việc lái xe của ông lại có thể so sánh với cục an ninh và cục bảo mật? Chỉ nhớ lúc đó ông ấy nhìn chú một cách bất đắc dĩ và nghiêm túc rồi trả lời rằng: "Chúng ta nếu muốn sống thì nhất định phải im lặng" cứ như thế, chú không còn hỏi ông ấy bất cứ điều gì về công việc hay vụ sự cố lần đó. Không lâu sau đó, nhà chú chuyển đến đây."
Khi nghe cha Vương Bân kể lại đoạn này, Tần Chấn đã âm thầm so sánh đối chiếu thời gian trong lòng. Năm 1980? Một sự kiện lớn? Một dự cảm khủng khiếp cuối cùng cũng linh nghiệm. Trong những thời điểm đặc biệt, những năm đặc biệt, mỗi khi có bất kỳ sự kiện trọng đại sẽ gây chấn động cả nước. Đừng nói là những người thuộc thế hệ của Tần Chấn, cho dù là trẻ hơn ít nhiều cũng sẽ biết. Cho nên lúc trước ông Vương đề cập đến chuyện nào đó khiến anh sớm đoán được tám chín phần mười.
Lúc này, cha Vương Bân đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Tần Chấn cùng Cố Kiệt: "Cháu à, ngoan ngoãn nghe lời trở về nhà đi. Những chuyện đó không liên quan đến mấy đứa. Nhất định phải nghe lời chú, đừng đi tìm Vương Bân cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa. Sống chết có số cả rồi."
Cố Kiệt rất ngạc nhiên tại sao chú Vương lại nói những lời này? Tại sao chú ấy còn chưa tìm thấy Vương Bân thì đã bỏ cuộc? Vừa định mở miệng thì đã bị Tần Chấn khẽ huých một cái cắt ngang. Chỉ nghe thấy Tần Chấn nói: "Chú Vương, chúng cháu hiểu rồi. Chúng cháu muốn đến phòng Bân Tử để lấy một thứ mà nó quên trả cháu là cái USB, đã lấy từ cửa hàng cháu lần trước."
Cha Vương Bân mệt mỏi nhắm mắt lại và nói: "Không sao, các cháu cứ đi đi."
"Vâng!" Nói xong, Tần Chấn kéo Cố Kiệt đứng dậy, đi hướng phòng Vương Bân.
Sau khi vào phòng, Cố Kiệt nhẹ nhàng đóng cửa lại, trầm giọng nghiêm túc hỏi: "Mục tiêu là một chiếc USB hả? Kiểu dáng gì? Không phải chứa một đống hình đấy chứ?"
Tần Chấn đảo mắt xem thường, khẽ mắng: "Mày đúng là vô tâm! Không phải tao kiếm cớ sao? Nếu không làm sao vào được?"
"Ồ! Nói sớm chớ, tao còn tưởng rằng hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là tìm cái USB..."
"Đừng nói nhảm nữa, chúng ta làm nhanh lên, nếu không ở hoài trong phòng cũng kỳ cục." Tần Chấn thúc giục.
"Ờ, tao cũng muốn nhanh lắm nhưng mày có giao nhiệm vụ gì đâu?"
"Tìm bút ký, tìm nhật kí hay ghi chép gì đó của Bân Tử!"
"Chết tiệt! Đại Chấn, hành vi của mày là đang theo dõi quyền riêng tư của người khác đấy!" Cố Kiệt khẽ nói.
Tần Chấn sửng sốt một chút, nói: "Người không biết có còn không mà giấu cái gì? Mau lên! Mau tìm đi!"
Cố Kiệt bĩu môi rồi bắt đầu cẩn thận lật tung bàn của Vương Bân như một tên trộm.
Căn phòng không lớn, sạch sẽ và đơn giản. Một lúc sau, Cố Kiệt cầm một bản bút ký, cổ họng đè nén gọi Tần Chấn: "Này, Đại Chấn, mày xem có phải cái này không?"
Tần Chấn nhận lấy rồi mở ra xem, tuy rằng không phải nhật ký nhưng đúng là Vương Bân viết ghi chép. Ngẫm lại trừ phi có tình huống công việc đặc thù nếu không nó sẽ không ghi chép mỗi ngày. Cái này cũng gần như vậy.
Huống chi, Tần Chấn còn tùy tiện lật xem sơ qua, nội dung bên trong đều là về Taklamakan và Lop Nur.
Tần Chấn cất ký bút ký vào trong ngực, sau đó trêu chọc Cố Kiệt: "Ê, mày chuyên nghiệp đấy. Có phải mày thường xuyên lục lọi tọc mạch đời tư người khác đúng không?"
Cố Kiệt không vui đẩy Tần Chấn và mắng: "Con mẹ mày bớt nói mát đi. Hành động đê tiện hạ lưu thế mà mày còn sai tao làm đấy."
Tần Chấn cười nói: "Được, được, chúng ta đi nhanh thôi!"
Sau khi rời khỏi phòng của Vương Bân, bởi vì trên người mang theo bản bút ký nên Tần Chấn không dám ở lại. Dặn dò hai người lớn giữ gìn sức khỏe rồi quay người rời đi.
Sau khi đi ra, Cố Kiệt không thể chờ đợi hỏi liền: "Này, thế nào rồi? Vừa rồi mày lật vài trang, có manh mối gì không? Bân Tử có để lại di thư linh tinh nào như ông nội không?"
“Không có.” Tần Chấn trả lời đơn giản.
"Thế không phải trộm lãng phí à?!" Cố Kiệt hét lên.
Tần Chấn vội vàng đẩy gã ra và mắng: "Mày đừng kêu to thế! Vinh quang lắm hả? Mày sợ không có ai biết mày trộm đồ sao?"
"À! Đúng đúng, tao quên khống chế cảm xúc của mình... Vậy vô ích rồi mà mày còn lén làm chi?" Lần này, Cố Kiệt hạ thấp giọng nói.
"Ai nói nó vô ích? Bên trong đầy tài liệu và ghi chú mà Bân Tử đã ghi lại, thậm chí lộ trình cũng rất rõ ràng." Sau khi Tần Chấn nói xong, đôi mắt của Cố Kiệt lập tức sáng lên: "Thật sao?! Trên đó có mục đích luôn hả? Thế nó ở đâu? Rốt cuộc nó đã đi đâu?"
Tần Chấn dừng bước, vẻ mặt anh hơi tiếc nuối và thất vọng nhìn nhìn Cố Kiệt, sau đó mệ mỏi nói: "Nếu tao đoán không lầm... thì là Lop Nur." Nói xong, anh tiếp tục lên đường.
"Bắt đầu từ khi nào nó có tinh thần khiêu chiến thiên nhiên vậy? Hồi còn bé, tao không nhận ra nó có tật xấu này đó!" Cố Kiệt tức giận chửi rủa.
Ngược lại, Tần Chấn lại rất bình tĩnh nói: "Thật ra tao cũng không ngạc nhiên lắm. Từ chuyện của ông Vương, tao gần như đã đoán được Bân Tử có thể đi đâu. Hai ông cháu họ đều đi cùng một hướng ."
Cố Kiệt không dám nhìn Tần Chấn nói: "Mày đã sớm nghĩ tới? Như vậy, mày cũng biết bí mật của ông già hả?"
"Không thể nói là biết nhưng đại khái có thể đoán được. Sự kiện lớn phát sinh vào thời đại đó thì bất cứ ai là người Trung Quốc đều rõ ràng. So sánh thời gian cùng địa điểm, tất nhiên có thể đoán được một ít. Bất quá, chuyện cụ thể thì tao chắc chắn không biết. Người bình thường không thể biết được. Mày cũng nghe những gì chú Vương nói rồi đấy, dường có liên quan đến một số bí mật quân đội. Chúng ta là dân chúng bình thường làm sao mà biết được?
Cố Kiệt nghe xong, nhướng mày nói: "Xem ra lần này chúng ta có việc phải làm rồi! Chúng ta phải tìm được Bân Tử và ông nó còn phải khám phá bí mật của ổng nữa."
"Hả? Sao mày có vẻ như rất mong chờ thế?" Tần Chấn dở khóc dở cười hỏi.
"Có thể biết gì đó mà người bình thường không biết, không phải đáng mong chờ sao? Tao muốn xem nhà Vương Bân rốt cuộc là thành phần gì. Hơn nữa, cả một đời người phải làm chuyện gì đó vĩ đại chứ, về già mới cảm thấy sống không uổng công." Cố Kiệt nói với giọng nghiêm túc chính trực.
Tần Chấn lại bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Nói lý với một tên ngốc thô lỗ chẳng phải rất buồn cười sao? Nhưng mà ... Câu nói sau cùng của gã có vẻ cũng rất có lý.
Tần Chấn biết rất rõ lần này anh sẽ phải đối mặt với những gì nếu anh muốn tìm Vương Bân và ông của nó! Đây gần như là một trận chiến đánh cược tính mạng. Có thể coi là cực lớn, nếu không tìm thấy Vương Bân, mình và Cố Kiệt sẽ bị chôn vùi trong biển cát.
Nhưng dù vậy, anh và Cố Kiệt sẽ không bao giờ để Vương Bân biến mất mà nhắm mắt làm ngơ.
Vì anh em, họ bắt buộc phải đi chuyến này.