Chương 16. Qủy môn quan.
Nhìn cửa động tối tăm, Tần Chấn không khỏi lẩm bẩm trong lòng. Vì vậy hỏi Vũ Đông: "Ôi chao, ta nói… thiếu gia này? Anh có chắc là có thể đi vào không? Chúng ta đều là người trưởng thành chứ không phải là chồn, cái lối đi này hẹp quá có lách qua được không đấy?"
Vũ Đông cau mày nhìn Tần Chấn, không biết là ngại anh nói nhiều hay là không quen với cách xưng hô đột ngột của anh. Tóm lại hơi trừng mắt phản cảm nhìn anh không nói gì. Tần Chấn còn rất vô tội nhìn Cố Kiệt nhưng gã lại bĩu môi nghiêm túc khuyên nhủ: "Mày im đi. Lỡ như thiếu gia thấy mày phiền quá để mày lại làm rể cho chồn thì sao hả?”
Tần Chấn không khách sáo huých cùi chỏ đụng vào gã, oán hận chửi: "Vậy tao sẽ kéo mày làm phù rể!" Nói xong, anh tức giận đi theo Vũ Đông tiến vào cổng thành.
Tòa thành hình chữ nhật, mặc dù không còn dấu vết huy hoàng trước đây nhưng tháp cổng hùng vĩ đồ sộ và ánh sáng rõ ràng của viên mặc ngọc độc đáo trên đỉnh thành chứng minh sự thịnh vượng phồn vinh chẳng được bao lâu của quan ải bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.
Có lẽ vì bị chôn vùi dưới lớp cát vàng nên tường thành được bảo tồn tương đối tốt. Chỉ có một phần bị chôn sâu trong sa mạc nên không thể ước tính chính xác chiều cao và chiều dài. Nhưng diện tích của tòa thành Xiaofangpan rộng 633 mét vuông, mà tòa thành này còn lớn hơn gấp mấy lần! Mặc dù bão cát đã bào mòn các cạnh của tòa thành, nhưng tháp cổng cao ngất ngưởng kia, cái tháp gác ấy vẫn hoàn hảo và cổng thành vẫn nguyên vẹn có thể thấy quan ải nơi đây khi xưa oai hùng biết bao ở biên giới phía Tây.
Lúc mới vào cổng thành vẫn còn tốt một chút nhưng đi chưa xa liền phát hiện gần như không có đường để đi. Bởi vì cát gần như lấp đầy toàn bộ cổng thành, chỉ có một lối đi hẹp dẫn đến nơi nào đó tối đen như mực.
Vũ Đông dừng lại ở phía trước, lấy tay vớt một nắm cát. Sau đó nói với mọi người: “Lối đi này có lẽ là do chồn cát tạo thành, chúng ta phải đi dọc theo để vào thành. Vì đề phòng bất trắc, tốt nhất là trước hoàng hôn phải kiểm tra tất cả trong tòa thành rồi đến tháp cổng cao nhất."
Lúc này Tần Chấn lo lắng nói chen vào: "Trước hoàng hôn??" Thời gian đưa ra đặc biệt không dư dả. Không ngờ Vũ Đông liếc anh hỏi: "Anh muốn qua đêm ở đây?" Anh tức đến khó thở nhìn hắn, thở gấp một lúc lâu rồi không nói gì nữa. Xét theo cảm nhận của anh thì có vẻ như anh đã quen với cách nói chuyện tức chết người không đền mạng của hắn.
Lúc này lão Thẩm cúi người cũng vớt một nắm cát, nhìn rồi nói: "Cát ở đây rất lỏng, mọi người đi đường phải cẩn thận. Biết đâu ở đây có cát lún." Nghe vậy, mọi người đều gật đầu, lúc này Khương Kỳ định dẫn đầu dọc theo lối đi vào trong nhưng bị Vũ Đông ngăn lại. Anh ta hơi sửng sốt khi nhìn thấy ánh mắt hắn ngó Tần Chấn, sau đó nói với anh ta: "Tôi đi trước. Cậu hãy để mắt tới anh ta." Nói xong, hắn chui vào lối đi tối tăm, vừa bước vào, ánh sáng của ngọn đèn pin cũng sáng lên trong lối đi.
Tần Chấn ngay cả cơ hội tranh luận cũng không có, mình vô dụng đến vậy sao? Hắn còn phái người đến bảo vệ mình à? Nhưng mà bọn họ cũng có ý tốt, anh cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể đứng ở nơi đó âm u nhìn chằm chằm lối đi mà Vũ Đông đã vào, âm thầm xả tức.
Lão Thẩm vỗ vai Tần Chấn rồi vào lối đi. Đến Cố Kiệt, gã định nói gì đó trêu chọc anh nhưng bị ánh mắt muốn giết người của anh chặn lại, đành phải im lặng, theo Lão Thẩm đi vào.
Lúc này, Khương Kỳ vẫn luôn trầm mặc lên tiếng: "Đông thiếu lo lắng Cố Kiệt ốc không mang nổi mình ốc nên không thể bảo vệ anh. Anh ấy cũng có ý tốt, chúng ta đi thôi." Câu nói này khiến nội tạng của Tần Chấn vặn xoắn lại! Giống như anh là người không biết phân biệt thiện ác, không biết suy xét! Nhưng càng giải thích thì anh càng trở nên già mồm cãi láo nên đơn giản dỗi quay đầu bước vào lối đi và Khương Kỳ trở thành người cuối cùng của đội.
Khi mới bước vào lối đi, nhất thời đôi mắt chưa thích ứng được và không thể nhìn thấy gì cả. Đợi khi đôi mắt quen dần một chút thì mũi lại bắt đầu cảm thấy khó chịu. Mùi cát đất trầm tích hàng ngàn năm không dễ ngửi, tràn ngập mùi mục nát. Điểm chết người nhất là không gian chật hẹp, ngột ngạt này tràn ngập mùi cát phân và nước tiểu, mùi hôi thối của loài chồn.
Mùi hôi thối đặc biệt của động vật khiến đầu óc Tần Chấn ong ong. Cuối cùng anh mới chịu được cái mùi đó thì lối đi đột nhiên trở nên hẹp lại! Điều này buộc cho Vũ Đông xung phong dẫn đường phải dừng lại. Con đường hẹp chỉ có thể chứa một người nhưng giờ đây mọi người không thể đi qua được. Cố Kiệt bị mắc kẹt ở đó, không khỏi chửi rủa: "Tôi đã nói con đường do đám thú đó đào ra không đáng tin mà! Nó cho rằng chúng ta là Đại La Kim Tiên chắc? Có thể mềm mại không xương hả? Làm sao mà qua đây?”
Trầm mặc một lúc, Vũ Đông nói: "Tạm thời mọi người đừng cử động, để tôi đi trước xem xét. Nếu ở đây chỉ chật hẹp thì chúng ta tự mở rộng là được." Khương Kỳ và lão Thẩm không tỏ vẻ gì nhưng Tần Chấn và Cố Kiệt há hốc vì kinh ngạc! Đi qua? Sao mà qua được? Cho dù hắn có gầy cũng không thể chen qua một khe hẹp như vậy! Ngay khi Tần Chấn muốn nói với Vũ Đông rằng không thể thực hiện được thì cảnh tượng trước mắt khiến anh bị sốc đến mức rớt cằm.
Chỉ thấy Vũ Đông nghiêng người, đầu tiên duỗi tay ra sau đó thận trọng thò đầu qua. Tần Chấn kinh ngạc nhìn thấy cát sỏi thô ráp cào vào mặt hắn, để lại một vết cắt đẫm máu, thật sự là vuốt mồ hôi thay cho khuôn mặt “như hoa như ngọc” kia.
Khi Vũ Đông thò đầu thành công thì một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện! Hắn hít một hơi thật sâu sau đó nương theo lực nhẹ nhàng kéo cái eo mình, chen chúc qua khe hẹp như không có xương!! Tần Chấn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Cố Kiệt ở phía trước cũng ra sức chớp mắt, có vẻ không thể tin được một người đàn ông cao lớn cứ thế đi qua một lối đi hẹp như vậy!
Xoa xoa cái cằm khó chịu, Tần Chấn kinh ngạc nhìn Khương Kỳ phía sau. Mà anh ta chỉ gật đầu, dường như không hề kinh ngạc với công năng đặc biệt vừa rồi của Vũ Đông. Anh còn muốn hỏi lão Thẩm một chút nhưng đúng lúc này, giọng nói của Vũ Đông vang lên. "Ừm... Bên này rất rộng, hình như chỉ có mặt trước là hẹp, từ đây có thể nhìn thấy rõ toàn bộ tòa thành."
Tần Chấn nghe vậy mừng thầm, cuối cùng mình không còn bị giam cầm trong con đường cát đá chật hẹp và ngột ngạt này. Vì thế đã trả lời Vũ Đông: "Này! Anh đừng tìm tòi nữa, anh đưa chúng tôi qua đi! Chúng tôi cũng không phải như anh." Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng Vũ Đông dùng báng súng hay thứ gì đó đập vào mặt đá ở phía bên kia. Mọi người ở bên Tần Chấn đều bị kẹt bế tắc, thật sự không thể dùng tay chân được, vì vậy, công việc mở rộng đường chỉ có thể giao cho Vũ Đông tự mình hoàn thành.
Nói cũng kỳ quái, không biết nửa đường hắn đổi cái đạo cụ gì, mà gõ, đập liên tục không biết mất thời gian bao lâu đã mở ra khoảng cách cho mọi người. Tần Chấn cảm giác hành động của Vũ Đông không phải tàn nhẫn đập làm bừa mà bởi vì tòa thành cổ nghìn năm tuổi này vốn đã đầy nguy hiểm, nếu động tác quá lớn sẽ dễ dàng gây ra sụp đổ. Vì vậy công việc kỹ thuật này coi như vất vả và gian khổ. Rốt cuộc mọi người cũng miễn cưỡng qua được lối đi hẹp nhất, lúc họ đến bên cạnh Vũ Đông, có thể mơ hồ nhìn thấy mồ hôi chảy dài trên má hắn.
Thở một hơi, Tần Chấn quan sát xung quanh. Vũ Đông nói không sai, đến đây quả thực rộng rãi dần. Hình dáng tòa thành cũng trở nên rõ ràng hơn. Chỉ là nơi này vừa giống tòa thành vừa giống kho báu. Những con chồn cát thành tinh giống người đem mọi “báu vật” to nhỏ chuyển hết đến đây. Có kho báu hàng hóa bị chôn vùi dưới cát trên con đường tơ lụa, cũng có những đồng xu lớn nhỏ do các thương gia để lại và nhiều loại động thực vật sấy khô. Tần Chấn cười thầm trong lòng, mấy con chồn cát này thật sự có linh tính. Chúng nó đã học gần được lòng tham của con người. Bất kể là cái gì, chúng nó cũng muốn chiếm cho riêng mình.
Vừa nhìn “bảo tàng” của lũ chồn, Cố Kiệt vừa than thở: "Sống còn gì là thú vị? Một đám chồn có thể độc chiếm một tòa thành và có nhiều của cải như vậy. Đáng tiếc cho cuộc đời tôi sao mà khốn khổ thế này còn không sánh bằng cái đám thú vật... Haizz!" Gã vừa nói vừa giả vờ ngẩng đầu lên và thở dài.
Tần Chấn không kiên nhẫn ngắt lời gã, nói: "Mày im đi! Không phải con chồn sóc nào cũng có số phận như vậy! Chồn cũng chia ba bảy loại giống như con người. Đây có lẽ là một khu của người giàu có..."
Mọi người vừa nói cười vừa tranh thủ thời gian tìm kiếm manh mối có giá trị ở đây. Phần lớn tòa thành này đã bị cát vàng chiếm giữ, diện tích còn lại nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Tần Chấn thực sự cảm thấy ghê tởm khi lục lọi tìm manh mối trong đống gia sản của đám chồn cát. Vì thế, anh tự phân công nhiệm vụ thứ hai cho mình - tìm kiếm trên lối đi lầu cổng thành.
"Mặt trời lặn ở Lâu Lan, rời khỏi Ngọc Môn Quan đi về phía tây." Không thể nhìn thấy mặt trời lặn trong ổ chồn cát này chứ đừng nói đến Lâu Lan! Vì vậy, vẫn nên lên lầu cổng thành để xem có manh mối nào không.
Nhưng lối đi chung quanh và trước hành lang dường như bị cát vùi lấp. Tần Chấn phát hiện một góc xó xỉnh liền đi tới đó, định thử vận may xem mình có thể lên được tháp cổng hay không. Với sự tập trung như vậy, anh vô thức cách xa mọi người. Đang nghĩ có nên nói cho mọi người về phương hướng của mình thì anh đã chú ý tới một góc lối đi! Nơi đó... hình như có người!
Tim anh bắt đầu đập càng lúc càng nhanh, đầu óc hơi trống rỗng. Tần Chấn nuốt nước miếng thậm chí không ý thức được mình nên quay lại gọi người mà đi thẳng về phía chỗ rẽ đó.
Tần Chấn bước đi rất nhẹ nhàng, chung quanh không có động tĩnh gì, ánh đèn pin cũng bị bóng tối nuốt chửng vô cùng mờ ảo quỷ dị, anh cảm giác nơi này giống như quỷ môn quan.
Bóng người phía trước luôn giữ một khoảng cách nhất định, luôn mờ mịt mơ hồ. Nhiều lúc Tần Chấn cảm thấy chỉ cần tiến lên vài bước là có thể nhìn rõ thế nhưng lại không bao giờ nhìn được. Ngay khi anh tập trung sự chú ý vào cái bóng phía trước, một đôi tay đột nhiên từ phía sau giữ chặt lấy anh! Tần Chấn chưa kịp hét lên vì khiếp sợ thì đã bị lực đẩy vào tường! Ngay lúc anh định chống cự thì nghe thấy tiếng Vũ Đông hạ giọng nói khẽ bên tai mình "Là tôi!"
Tần Chấn sửng sốt nhận ra mình đang ở trong tình cảnh vô hại, anh mới thở phào nhẹ nhõm, trách cứ: “Anh muốn hù chết tôi hả?” Lúc này Vũ Đông vẫn ôm chặt Tần Chấn vào người, nghe vậy, hắn khịt mũi lạnh lùng nói: “Vừa rồi nếu không có tôi, anh cũng không có cơ hội sợ chết khiếp đâu.” Vừa nói vừa chỉ vào hướng mà Tần Chấn đi qua. Vừa nhìn qua, ngay lập tức anh hít một hơi! Toàn thân toát mồ hôi lạnh! Nơi mà anh nhìn thấy bóng dáng vừa rồi hóa ra là một hố cát với những con dao sắc nhọn ngổn ngang lộn xộn cắm trong đó giống như những cái bẫy do thợ săn đặt trên núi để giết chết con mồi.