• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Trần ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêm trang nói: “Những người thân thuộc với tao đều biết, tao là một cậu bé khiêm tốn nhút nhát, tao từ nhỏ tới lớn đến phân cũng chẳng dám ăn thì khẳng định sẽ không làm ra những chuyện phạm pháp.”

Đám cảnh sát trong lòng âm thầm nói: “Tôi cũng không dám ăn.”

Trương An Nghĩa: “Mẹ nó, nói cứ như có mày dám vậy.”

Lạc Tư Nhu: “Não tên này chứa cái gì vậy.”

Trương An Nghĩa nhích lại gần người cảnh sát bên cạnh, Tiêu Trần nhìn thấy động tác này của Trương An Nghĩa chỉ nhíu nhíu mày, người thân thuộc với Tiêu Trần có lẽ cũng biết, Tiêu Trần đã có chút bực bội rồi.

Tiêu Trần ở “Hạo Nhiên Đại Thế Giới”, là một trong tứ đại thiên đế, nổi tiếng làm việc khiêu thoát, tính cách quái đản, một giây trước ngươi còn cùng hắn cười cười nói nói, không chừng giây tiếp theo hắn đã một chưởng vỗ nát đầu ngươi rồi.

Cho nên rất ít người có gan lớn dám kết bạn với Tiêu Trần chứ đừng nói đến là có người dám khiêu khích Tiêu Trần.

Tiêu Trần hiện tại cũng chẳng cần biết là ai đã giết mình, điều hắn muốn làm bây giờ là nỗ lực nâng cao tu vi, mở ra một quốc gia tử vong , sau đó đồ sát thế giới này, như vậy là tất cả mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng rồi, đơn giản như vậy.

Tiêu Trần nhe răng cười với Trương An Nghĩa: “Chúc mày may mắn.” Nói xong Tiêu Trần xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cậu không được đi, mời cậu phối hợp điều tra.” Vương Chính Quốc một tay ngăn Tiêu Trần lại.

“Chú Vương, để hắn đi đi.” Lúc này Lạc Tư Nhu đi tới nói.

Vương Chính Quốc có chút do dự, dù sao bên ngoài đám tiểu đệ của Trương An Nghĩa chết nhiều như vậy, chuyện này phải giải thích thế nào.

“Chuyện của bạn học này để cháu xử lý, chú Vương cứ yên tâm.” Lạc Tư Nhu nói xong liền nháy nháy mắt với Vương Chính Quốc.

Vương Chính Quốc cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Tiêu Trần thấy không có ai ngăn cản mình nữa, chậm rãi rời khỏi quán bar An Nghĩa, giống như một ông lão tản bộ sau khi ăn cơm vậy.

Lạc Tư Nhu dặn dò một số việc rồi đuổi theo bóng lưng Tiêu Trần.

Lúc Lạc Tư Nhu đi tới hành lang, nhìn cảnh tượng đó cả người sững sờ mất mấy giây, sau đó ngồi thụp xuống đất nôn.

Lạc Tư Nhu làm hình cảnh đã mấy năm rồi, hiện trường thế nào cũng đã từng thấy, phạm nhân biến thái giết người, án phân thây, án bánh bao nhân thịt người.

Nhưng cảnh tượng trước mắt và những gì đã trải qua trước đây căn bản là không phải cùng một cấp bậc, nếu những vụ án mạng trước kia là địa ngục trần gian thì cảnh tượng trước mắt này chính là địa ngục chân chính.

Khắp hành lang chật ních người nằm, những người này đều bị nổ tung đầu, không một ai ngoại lệ, giống hệt như bỏng ngô vừa mới ra khỏi nồi vậy.

Óc trắng máu đỏ trộn lẫn vào nhau rải đầy một lớp ở khắp hành lang, nhìn từ xa giống hệt như thịt ba chỉ được phân thành lớp rõ rệt vậy.

Lạc Tư Nhu nôn tới mức miệng cảm thấy đắng cuối cùng cũng dừng lại được, nhìn những thi thể nổ như bỏng ngô kia, cuối cùng cũng biết những đồng nghiệp kia trước đó vì sao lại giống như cả người bị vắt kiệt vậy, đều là do nôn!

Lạc Tư Nhu có chút loạng choạng đứng lên, nhìn nhìn phía cuối hành lang, bóng dáng Tiêu Trần đã mất hút không thấy đâu nữa rồi.

Tiêu Trần ra khỏi quán bar An Nghĩa quay đầu lại nhìn, đưa tay phải ra, một đoàn hắc khí không ngừng vặn vẹo trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt một con Minh trùng to bằng nắm tay xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiêu Trần.

Tiêu Trần kéo kéo đại ngao khoa trương của Minh trùng cười nói: “Chết có lúc cũng thật hạnh phúc.”

Minh trùng nhảy khỏi lòng bàn tay Tiêu Trần, mất hút trong đêm tối.

Tiêu Trần nhìn đèn đuốc sáng trưng phía xa, thở dài một hơi, ngẫm nghĩ cũng không thể vì để bớt việc mà lại thực sự đồ sát, dù sao nơi này cũng là cố thổ của mình.

Vẫn là tìm được người nhà trước rồi mới nói, cha mẹ vội vàng rời khỏi thành phố Minh Hải, rất có khả năng là đã biết được nguyên nhân sự việc.

“Bạn học, bạn học.”

Một thanh âm dễ nghe vang lên phía sau Tiêu Trần.

Tiêu Trần quay đầu lại, nhíu nhíu mày nhìn cô gái.

Lạc Tư Nhu chạy chậm tới phía trước Tiêu Trần, thời tiết nóng bức khiến Lạc Tư Nhu đổ khá nhiều mồ hôi.

Bị mồ hôi làm ướt nhẹp mái tóc dính lên mặt, cộng thêm khuôn mặt hơi ửng đỏ vì chạy càng khiến Lạc Tư Nhu thêm phần nữ tính.

Lạc Tư Nhu lau lau mồ hôi vươn tay ra nói: “Bạn học, chào cậu, cậu tên là Tiêu Trần đúng không, tôi tên là Lạc Tư Nhu, vừa nãy cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

Nhìn đôi tay nhỏ xinh đẹp của Lạc Tư Nhu, Tiêu Trần đút tay vào túi nói: “Hát một bài nghe đi.”

Lạc Tư Nhu xấu hổ thu tay lại, có chút mờ mịt nhìn Tiêu Trần: “Cái, cái gì cơ?”

“Cô không phải là muốn cảm ơn tôi hay sao? Bảo cô hát một bài thì có vấn đề gì à?” Tiêu Trần đảo mắt đi về phía nhà.

Lạc Tư Nhu: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK