• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của con quái vật này thực sự quá nhanh, Lạc Tư Nhu căn bản là không kịp có hành động nào khác thì cái miệng rộng của quái vật đã tới trên đầu của Tiếu Tiểu Tuyết.

Bản năng cầu sinh khiến Tiếu Tiểu Tuyết điên cuồng khua khua thứ ở trong tay, kết quả là một cảnh không thể tưởng tượng được xuất hiện.

Trong tay Tiếu Tiểu Tuyết cầm khúc xương bắp chân của Tiêu Trần, trong lúc khua điên cuồng, khúc xương liền đập trúng huyệt thái dương của con quái vật.

Ngay sau đó con quái vật giống như là bị xe tải đâm trúng vậy, bay ra ngoài giống như một viên đạn pháo.

“Phành.”

Quái vật nặng nề đập vào tường, trên tường xuất hiện vết rách giống như màng nhện.

Đầu óc Lạc Tư Nhu sau một thoáng ngừng trệ ngắn ngủi đã hồi phục lại.

Lạc Tư Nhu kéo Tiếu Tiểu Tuyết lên điên cuồng chạy về phía trước.

Chạy được một hồi, xác định quái vật phía sau không có đuổi theo, Lạc Tư Nhu cuối cùng cũng dừng chân.

“Tiểu Tuyết, trong tay em cầm cái gì thế? Làm sao mà một nhát đã gõ bay con quái vật kia đi.”

Tiếu Tiểu Tuyết ước chừng khúc xương trong tay một chút, nhớ lại lời Tiêu Trần nói lúc nãy.

Tiếu Tiểu Tuyết kể lại nguyên văn một lượt chuyện lúc nãy gặp Tiêu Trần.

Tiếu Tiểu Tuyết có lẽ không biết chỗ quỷ dị của Tiêu Trần, nhưng Lạc Tư Nhu đã được tận mắt chứng kiến qua, hơn nữa Lạc Tư Nhu có thể khẳng định trên người “Tang Ca” xuất hiện những chuyện khiến người ta buồn nôn kia cũng là kiệt tác của Tiêu Trần.

“Tiểu Tuyết, nhất định phải cất kỹ khúc xương này, có thể sống tiếp được hay không có thể đều là dựa vào khúc xương này đó.”

Tiếu Tiểu Tuyết vừa được khúc xương cứu một mạng, đương nhiên là cũng hiểu đạo lý này.

“Chị Tư Nhu, tiếp theo chúng ta phải làm gì, động tác của những con quái vật này nhanh như vậy, em sợ ông nội…” Tiếu Tiểu Tuyết không dám nói tiếp.

“Trước hết đi tìm ông nội em, sau đó đi tìm Tiêu Trần.” Lạc Tư Nhu không hổ là làm cảnh sát, hiện tại ở trong tình huống này mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Trong nhà xác.

Đạo sĩ mặc hoàng bào mở to mắt, bộ dáng chết không nhắm mắt ngã nằm trên đất.

Ngực của ông ta có một cái lỗ bằng nắm tay, trái tim đã không thấy.

Trên đất còn có ba chữ được viết bằng máu tươi.

“Hỉ tang quỷ.”

“Kẹt.”

Cánh cửa của nhà xác nhẹ nhàng được đẩy ra, một tên nhóc đeo mắt kính đi vào, chính là Việt mà lúc trước người mặc hoàng bào bảo đứng canh giữ ngoài cửa.

Việt đẩy đẩy gọng kính vàng, đá đá vào thi thể đạo sĩ mặc hoàng bào.

“Lão già chết tiệt cũng thực có kiến thức, thế mà lại còn biết cả hỉ tang quỷ.”

“Tôn trọng một người vì người khác mà chết, đối với ngươi cũng không có chỗ nào xấu.”

Lúc này một tiếng quát khiến người ta phải đau tai vang lên trước cửa nhà xác.

Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt của Việt đột nhiên trở nên cung kính hẳn lên.

“Sư phụ nói phải.”

Một người đàn ông cao gầy toàn thân quấn băng vải xuất hiện trước cửa nhà xác.

Người đàn ông quấn băng vải liếc mắt nói với Việt: “Chuyện này con làm rất tốt, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo lại với Minh chủ.”

Sắc mặt của Việt liền vui vẻ, “Đa tạ sư phụ.”

Giây tiếp theo sắc mặt của Việt đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, nhìn nhìn cánh tay đâm xuyên qua ngực mình, Việt có chút không dám tin vào mắt mình.

Việt khó nhọc xoay đầu lại, nhìn người mà mình đã gọi là sư phụ bao năm qua.

“Vì sao?” Máu tươi chảy xuống theo khóe miệng, sự sống dần dần phai nhạt.

“Vì sao?”

Đôi mắt đục ngầu của người quấn băng vải xẹt qua một đạo ánh sáng.

“Ta bảo ngươi đến khắc trận, ngươi lại biến người của cả bệnh viện thành xác sống, ngươi nói xem là vì sao?”

“Chúng ta không phải được gọi là Huyết Sát Minh sao? Giết vài người có là gì, dù sao chúng ta cũng đều là không chuyện ác gì không làm” Trên mặt Việt vụt qua một vệt màu đỏ, tinh thần đột nhiên tốt hẳn lên, vẻ mặt mang theo một tia điên cuồng và khó hiểu.

“Hồi quang phản chiếu.”

Người đàn ông quấn băng vải ha ha cười một tiếng: “Hình như ngươi có hiểu nhầm gì về Huyết Sát Minh chúng ta, trong Huyết Sát Minh chúng ta, chỉ có người bị đám người gọi là nhân sĩ chính đạo kia truy sát không có chỗ dung thân, chứ không có kẻ lạm sát.”

“Kẻ địch của chúng ta là những nhân sĩ chính phái kia, chứ không phải là những người dân thường.”

“Không có kẻ lạm sát?” Trên mặt Việt hiện lên một tia trào phúng.

“Sư phụ, lúc ông nói những lời này không nhìn lên Huyết Vân Đại Trận trên trời sao? Đó chẳng phải là kiệt tác do một tay ông tạo ra à!”

“Vậy ngươi có biết ta vì “Huyết Vân Đại Trận này mà chuẩn bị tới ba năm, đi khắp mọi ngóc ngách của toàn bộ Hoa Hạ để tìm cho đủ bốn trăm người có bát tự cực âm.”

Người đàn ông quấn băng vải nói.

Nghe nói như vậy, Văn Việt có chút không dám tin vào tai mình.

Người có bát tự cực âm vốn dĩ đã cực kỳ hiếm có chứ đừng nói là bốn trăm người, cho dù là một trăm người cũng đã rất khó để tìm được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang