• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái thứ giống như diều hâu này, đầu và chân to như một đứa bé, đôi cánh màu đen sải rộng ra, ở trong thư phòng nhỏ mang theo một mảng hắc ám.

Cảm giác đè nén nặng nề từ trên người nó phát ra, ép cho hai người khác ở trong thư phòng không thở nổi.

“Tạch.”

Tiêu Trần búng tay một cái, “Minh Cửu Âm, qua đây.”

Con diều hâu được gọi là Minh Cửu Âm vỗ vỗ đôi cánh lớn, bay về phía bả vai Tiêu Trần.

Kết quả còn chưa bay tới nơi đã nhìn thấy một bàn tay trực tiếp đè lên đầu Minh Cửu Âm rồi.

Thân hình to lớn của Minh Cửu Âm đập mạnh vào giá sách, trong nháy mắt toàn bộ giá sách đã bị đập nát, có thể thấy cái vỗ này của Tiêu Trần đã dùng lực lớn tới cỡ nào.

Tiếp theo giọng nói của Tiêu Trần vang lên, “Lớn xác như vậy mà còn định bay lên vai bản đế, mày là tên ngốc à.”

Minh Cửu Âm từ trên đất nhảy lên, trong ánh mắt u lan tràn đầy ấm ức, thậm chí còn có cả nước mắt.

“Khóc? Bản đế đập cho nát đầu giờ.” Giọng nói của Tiêu Trần lại lần nữa vang lên.

Minh Cửu Âm lập tức dùng cánh lau lau mắt, dựa vào góc tường, bộ dáng như một cô dâu nhỏ phải chịu ấm ức vậy.

Tiêu Trần vỗ vỗ trán. “Đây là triệu hồi ra một cô con dâu nhỏ sao?”

Minh Cửu Âm này là sinh vật Minh Bộ hàng thật giá thật, cho dù giờ Tiêu Trần không có năng lực mở ra cánh cửa Minh Bộ, nhưng dùng “Tử ngọc” chất lượng cao để triệu hồi ra một hai sinh vật Minh Bộ thì vẫn có thể làm được.

Nhìn bộ dáng cô dâu nhỏ của Minh Cửu Âm, Tiêu Trần tức giận, bước hai bước tới trước người Minh Cửu Âm, một tay tóm lấy cổ Minh Cửu Âm lôi ra ngoài cửa.

Ngược lại hai người còn lại ở trong thư phòng xem tới há mồm trợn mắt, con hàng này cũng quá khốc liệt rồi.

Cửa lớn biệt thự Lạc gia.

Ông cụ Lạc, cha mẹ Lạc Huyền Tư, và cả Lạc Huyền Tư đang chào tạm biệt với Tiêu Trần.

Tiêu Trần nhìn nhìn Minh Cửu Âm đang đứng bên cạnh Lạc Huyền Tư, trừng mắt nói: “Mày trông nom nha đầu này cho cẩn thận, nha đầu này mà thiếu mất một cọng tóc nào bản đế lột da mày.”

Minh Cửu Âm toàn thân run lên, trốn về phía sau lưng Lạc Huyền Tư, sau đó trốn trốn núp núp thò đầu ra, ánh mắt tràn đầy ấm ức.

Lạc Huyền Tư sờ sờ đầu Minh Cửu Âm, Minh Cửu Âm thoải mái híp híp mắt lại.

“Tiêu Trần, cậu đừng dọa Tiểu Cửu như vậy.”

“Khì, khì.”

Minh Cửu Âm gật gật đầu vẻ rất tán dương, Tiêu Trần giật giật khóe miệng, thật muốn một cái vỗ chết cái con nhát gan này.

“Đúng thật là làm mất mặt cả tộc Minh Cửu Âm tụi mày.” Tiêu Trần liếc mắt xem thường.

Phải biết rằng ở Minh Bộ, tộc Minh Cửu Âm cũng không phải là dạng vô danh tiểu tốt gì, một trong tam đại Minh ti Minh Bộ đương nhiệm chính là Minh Cửu Âm.

Tiêu Trần nắm đầu lưỡi ba con quỷ đã thắt thành bím nhàn nhã rời khỏi Lạc gia.

Tiếu đại sư xem mà mồ hôi đầy đầu.

“Lão Tiếu ông không sao chứ?”, Thấy ông bạn tốt đầu đầy mồ hôi, ông lão Lạc có chút lo lắng hỏi.

Tiếu đại sư xua xua tay, lấy ra thuốc trợ tim cấp tốc nuốt xuống một viên mới thấy đỡ hơn được một chút.

“Thật là một kỳ nhân mà.” Tiếu đại sư nhìn bóng lưng Tiêu Trần đã đi xa nhịn không được cảm thán nói.

Ông Lạc cũng gật gật đầu theo, nhìn về phía Lạc Huyền Tư nói: “Ngoan, cháu sau này phải thân thiết nhiều hơn với cậu nhóc này nhé!”

Mặt Lạc Huyền Tư lập tức đỏ ửng lên, cúi đầu chạy vào trong nhà, Minh Cửu Âm cũng lắc lắc mông chạy theo sau.

Ánh mặt trời lên cao, tiếng ve kêu không ngừng trên cây khiến cho người ta tâm sinh bực bội.

Tiêu Trần dùng tử khí bọc lấy ba con quỷ, đi lang thang trên phố.

Dẫu sao bây giờ cũng là ban ngày, đạo hạnh của ba con quỷ này vẫn chưa cao tới mức có thể đi dưới ánh mặt trời, lúc nãy có thể xuất hiện được ở Lạc gia là bởi vì âm khí ở đó quá nặng.

Tiêu Trần nhìn ngó xung quanh, chỗ này chắc là phố dành cho người đi bộ, rất nhiều người ở đây tránh nóng.

Tiêu Trần rẽ trái quẹo phải đi tới khu nhà dân đang đợi phá dỡ, Tiêu Tần gật gật đầu hài lòng, hít một hơi thật sâu rồi dùng lực hét lên.

“Cháu trai, đi theo ông nội lâu như vậy rồi, mày muốn làm gì.”

Giọng nói này của Tiêu Trần giống như sấm đánh vậy, làm cho những căn nhà rách nát ở xung quanh rung lên vài cái.

“Tên tiểu tử này có bệnh à?”

“Người thì còn trẻ, trông cũng đẹp trai thế mà đầu óc lại có vấn đề, thật là đáng tiếc.”

“Thật bất công, đứa con hoang ở đâu ra không biết, một chút giáo dưỡng cũng không có.”

Xung quanh vang lên những lời chửi rủa đủ loại của người qua đường.

Bên này đương sự là Tiêu Trần lại chẳng có chút giác ngộ nào, chỉ nhìn chằm chằm vào góc rẽ trên đường, mặt mang theo ý cười.

Rất lâu sau chỗ góc rẽ cũng không xảy ra cái gì dị thường.

Nhưng mà Tiêu Trần cũng không gấp, vô cùng kiên nhẫn đứng đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK