• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có ai lên tiếng, bầu không khí đè nén giống như sự yên lặng trước khi săp có bão táp đến vậy.

Rất lâu sau, một âm thanh khô khốc giống như tiếng quạ rên rỉ vang lên giữa công xưởng yên tĩnh, âm thanh này nam không phải nam nữ không ra nữ khiến người ta đau rát cả tai.

“Tu La Nhãn đã thức tỉnh, tất cả mọi người hành động theo kế hoạch.”

Sau câu nói này công xưởng tối đen lại một lần nữa rơi vào yên lặng, bóng người ngồi vây quanh cái bàn rách nát bắt đầu lục tục rời đi, dường như bọn họ ngồi gần hai giờ đồng hồ ở đây cũng chỉ là để chờ đợi câu nói này.

“Cô gái nhỏ kia mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các người mang đầu đến gặp.”

Âm thanh khô khốc kia lại một lần nữa vang lên, tất cả mọi bóng người sắp rời khỏi công xưởng đều dừng lại một lát, sau đó mới sải bước rời đi.

Trời đã sáng, mặt trời theo lẽ thường chiếu sáng khắp nơi.

Tiêu Trần xoay người ngồi dậy từ trên ghế nằm, nhìn về phương xa, “Hôm nay sẽ làm thịt ngươi.”

“Tiêu Trần ca ca.” Một âm thanh trẻ con vang lên.

Tiêu Trần ghé mắt nhìn lại, Vương Sỉ Sỉ đang nghiêng ngả chạy về phía mình.

Trong tay cầm theo cái túi nhỏ, Đại Kim Mao đi theo sau lưng cười ngây ngô.

Nhất thời cả người Tiêu Trần run run, lập tức quát: “Tiểu ngốc, em đứng lại đó cho anh.”

Vương Sỉ sỉ bị dọa cho giật mình, lập tức dừng bước chân, giơ ngón tay, mở đôi mắt to tròn có chút mơ hồ nhìn về phía Tiêu Trần.

Tiêu Trần vỗ trán: “Tiểu ngốc, em bớt ở đó giả vờ đáng yêu đi, hôm nay em lại đến đây làm cái gì?”

Vương Sỉ Sỉ vui vẻ giơ túi ở trong tay lên nói: “Tiêu Trần ca ca, ngày hôm qua mụ mụ mua cho em rất nhiều đồ ngon.”

Tiêu Trần nghe thấy ăn, cả người run run, chỉ vào Vương Sỉ Sỉ nói: “Tiểu ngốc, em đừng tới đây, nếu không anh gọi người đó!”

Vương Sỉ Sỉ có chút ấm ức siết siết ngón tay, “Nhưng mà ngày hôm qua Tiêu Trần ca ca còn nói đồ ăn vặt của Sỉ Sỉ ngon đó?”

Tiêu Trần có chút rối loạn thần kinh vặn vẹo cổ: “Anh từng nói lời này sao? Tiểu ngốc mau về nhà đi học đi.”

“Uông uông.”

Đại Kim Mao sau lưng Vương Sỉ Sỉ kêu lên hai tiếng, vẻ mặt chờ mong nhìn Tiêu Trần.

Tiêu Trần chỉ vào Đại Kim Mao hung tợn nói: “Đại ngốc, mày đừng nói lung tung, tao lớn như vậy rồi còn thích ăn đồ ăn vặt sao?”

Vương Sỉ Sỉ mím môi, chớp mắt nước mắt đã vòng quanh trong hốc mắt.

Nhìn bộ dạng muốn khóc của Vương Sỉ Sỉ, Tiêu Trần vỗ cái trán, “Ăn, ăn, tiểu tổ tông, anh ăn còn không được sao?”

“Tiêu Trần ca ca, kẹo này ngọt không?”

“Ngọt.”

“Tiêu Trần ca ca, ăn miếng cháy này đi, ngon không!”

“Ngon.”

Tiêu Trần cực kỳ tuyệt vọng nằm ở trên ghế, nhìn vẻ mặt Vương Sỉ Sỉ thỏa mãn rời đi.

“Tiêu Trần ca ca, ngay mai em lại đến.”

Tiêu Trần: “…”

Trung học Rose.

Tiêu Trần cà lơ phất phơ dựa vào cổng trường, ánh mắt liếc nhìn những học sinh đi ngang qua.

Trung học Rose không yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục, cho nên trong thời tiết mùa hè nóng bức, nơi này trở thành một nơi có phong cảnh đẹp nhất Minh Hải.

Nơi này thường xuyên xuất hiện một vài người đàn ông già trẻ nhàn rỗi không có chuyện gì, vẻ mặt đáng khinh ngồi xổm ở đối diện cổng trường, nhìn chằm chằm vào các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.

“Hây, mỹ nữ, em lộ mông rồi.” Tiêu Trần vô lại trêu chọc một cô gái mặc quần short ngắn.

Cô gái bị trêu đùa, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Trần, mắng một câu, “Bệnh thần kinh.”

“Hây mỹ nữ, áo lót màu đen không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cô gái có chút ngượng ngùng hỏi: “Vì sao?”

“Hút nhiệt.”

“Bệnh thần kinh.”

“Hây, mỹ nữ, một đôi A.”

“Cút.”

“Cái đệch, đó không Bàng Giải ca sao?”

“Bàng Giải ca?”

“Đúng vậy, cái tên ngày hôm qua dựng thẳng ngón tay giữa ở tầng một tòa nhà phía đông cao trung năm ba đó, còn đánh vào mông của khoa hôi Hoàng Phủ Phương Linh.”

“Cái gì, dữ dội nhu thế, lai lịch như thế nào?”

Hôm nay tâm tình Tần Chí Đan có chút kém, bởi vì ngày hôm qua Tần lão hắn phái đi giải quyết Tiêu Trần, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về.

Tần lão là người của Tần gia, cả đời ở Tần gia, cả đời trung thành và tận tâm, hơn nữa thực lực mạnh mẽ.

Lần này, Tần Chí Đan đến thành phố Minh Hải chỉ dẫn theo một mình Tần lão, đây cũng là một sự tín nhiệm và công nhận.

Chỉ là tiên thiên đỉnh phong như Tần lão, thế mà lúc này lại có thể mất liên lạc.

Tần Chí Đan lo lắng đi vào trong trường học.

Nhìn Tiêu Trần đang tựa ở cổng trường, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên tóc gáy cả người Tần Chí Đan dựng thẳng lên.

“Vì sao tên kia vẫn còn sống, Tần lão đâu? Lẽ nào?”

Rất nhanh Tần Chí Đan đã phủ định ý nghĩa của mình, Tần lão là tiên thiên đỉnh phong, trừ khi là cao thủ Kim cương cảnh ra tay thì mới có khả năng.

Cho dù Tiêu Trần bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không thể nào đạt được Kim cương cảnh ở cái tuổi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK