• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này điện thoại của người đàn ông đột nhiên đổ chuông, nhìn số gọi tới người đàn ông nhíu mày trầm tư.

“Lưu Lão Bát tôi đã nói với ông bao nhiêu lần, tôi sẽ không ký tên, đừng tới làm phiền tôi.” Người đàn ông nhận điện thoại, giọng điệu gắt gỏng vang lên từ cổ họng.

“Ha ha ha.”

Đầu dây điện thoại bên Kia truyền tới một trận cười quái dị: “Tiêu Chính Dương ông đừng có vội vàng từ chối mà, ồ đúng rồi tôi thế mà lại có tin tức của con trai ông đấy.”

Toàn thân Tiêu Chính Dương run lên, máu huyết dồn lên trán, Tiêu Chính Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đoán chắc chắn có liên quan tới băng nhóm xã hội đen các người.”

“Ài, Tiêu tổng nói chuyện phải chú ý, ngài và tôi đều là người có thân phận, cẩn thận tôi tố cáo ngài tội phỉ báng.” Đầu bên kia điện thoại âm dương quái khí nói.

“Nếu Tiểu Trần mà thiếu mất một sợi tóc, tôi cũng không ngại cá chết lưới rách với Lưu Lão Bát ông.” Lúc Tiêu Chính Dương nói câu này lại bình tĩnh đến ngạc nhiên.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, một tiếng thở dài nặng nề vang lên.

“Tiêu Chính Dương, chuyện của con trai ông không liên quan đến tôi, Lưu Lão Bát tôi mặc dù cũng không phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không đến mức làm ra loại chuyện này.”

Tiêu Chính Dương híp mắt, đấu với nhau nhiều năm như vậy, Tiêu Chính Dương cũng thật hiểu rõ tính cách của đối phương, mặc dù đối phương vẫn luôn bức ép mình ký tên vào hợp đồng thu mua, cũng đã dùng không ít thủ đoạn, nhưng chưa từng làm gì liên quan đến người nhà của mình.

“Ông tốt nhất là tìm một chỗ không có ai, chuyện tôi nói sau đấy người nhà ông có thể sẽ không tiếp nhận nổi.”

Nghe thấy lời nói ở đầu kia điện thoại, trái tim Tiêu Chính Dương co rút mạnh, thân thể run lên vài cái.

“Cha, cha không sao chứ?”

Cô gái nhảy dựng lên muốn đỡ Tiêu Chính Dương, Tiêu Chính Dương xua tay nói: “Mạn Ngữ, cha không sao, con mau đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải đi học.”

Cô gái lắc lắc đầu, một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha.

Tiêu Chính Dương nhìn hai mẹ con, xoay người đi vào phòng sách.

“Lưu Lão Bát, bây giờ ông có thể nói được rồi.”

“Tiêu Trần đã chết rồi.”

Mặc dù trong lòng đã có chút chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi Tiêu Chính Dương nghe thấy tin dữ này, bước chân vẫn lảo đảo một cái thiếu chút thì đụng vào giá sách.

“Là do ai làm?” Tiêu Chính Dương cắn chặt môi, không để cho âm thanh truyền ra.

Nếu để cho hai mẹ con họ biết được tin dữ này, e là trời đất sẽ cùng sụp đổ.

“Tôi không thể nói, cũng không dám nói.”

“Lưu Lão Bát, ông nghe tôi nói, không phải ông vẫn luôn muốn thu mua công ty của tôi hay sao? Bây giờ tôi tặng nó miễn phí cho ông, ông nói cho tôi biết, là ai đã hại Tiểu Trần?”

Máu tươi từ môi của Tiêu Chính Dương không ngừng chảy ra, mà thanh âm lại càng thêm bình tĩnh.

“Lão Tiêu nghe tôi khuyên một câu, người đó không phải là người mà tôi và ông có thể dây vào được, ông còn có con gái và cả một người vợ nữa.”

Tiêu Chính Dương híp mắt, trong ánh mắt toát ra một tia kinh hãi.

“Tôi biết rồi, Lưu Lão Bát ông gửi hợp đồng qua đây tôi lập tức sẽ ký tên, mặt khác tiền tôi muốn cũng lập tức được chuyển vào tài khoản.”

Tiêu Chính Dương nói xong liền ngắt điện thoại, đi đến phòng khách.

“Tư Quân, Mạn Ngữ mau thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta lập tức dời khỏi đây.”

Người phụ nữ có chút hoang mang ngẩng đầu lên hỏi: “Đi đâu?”

Tiêu Chính Dương cố gắng nặn ra một nụ cười gượng so với khóc trông còn khó coi hơn nói: “Đi Ma Đô, bạn bè của tôi ở đó.”

“Trần Nhi không ở nhà, tôi không đi đâu hết.” Người phụ nữ quật cường lắc đầu.

Tiêu Chính Dương hít sâu một hơi lạnh như băng nói: “Nhà này do tôi quyết định.”

Người phụ nữ kinh ngạc ngẩng đầu lên, kết hôn đã nhiều năm như vậy nhưng chồng bà chưa từng nói chuyện lớn tiếng với bà chứ đừng nói tới chuyện lên mặt.

Người phụ nữ vốn thông minh đột nhiên không kìm được bật khóc nức nở: “Chính Dương, ông nói thật cho tôi biết, là Trần Nhi có phải không?”

Người phụ nữ không dám nói tiếp.

Tiêu Chính Dương lay lay con gái, lại phát hiện con gái mình bởi vì mỏi mệt mà đã nằm ngủ thiếp đi trên sô pha.

Tiêu Chính Dương không nói gì, chỉ là nhìm chăm chăm vào con gái mình.

Người phụ nữ lau nước mắt không dám khóc thành tiếng, sợ sẽ đánh thức con gái.

“Tôi sẽ cho hai người một lời giải thích.” Vẻ mặt Tiêu Chính Dương âm trầm u ám như trời sắp mưa vậy.

Người phụ nữ lau khô nước mắt, nặng nề gật đầu rồi đứng dậy trở về phòng mình.

Nửa giờ sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Tiêu Chính Dương biết chắc chắn là Lưu Lão Bát tới, khẽ gật đầu với người phụ nữ đã thu dọn xong đồ đạc.

Cửa mở, một người đàn ông trung niên với cái bụng bia xuất hiện ở cửa.

Hai tay người đàn ông trống trơn, Tiêu Chính Dương nghi hoặc hỏi: “Lưu Lão Bát, hợp đồng đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK