• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: thực ra từ “vu y” là ta chém ra thế, bản raw dịch ra nó là “bác sĩ” cơ. Nhưng mà như thế có phải hiện đại quá không? Với lại trong các truyện thú nhân khác hay gọi là “vu y”, nên ta để thế.

Chương 15. Nhân quyền

Edit. An Braginski

Beta. Nhung Nguyên

Đợi đến buổi sáng, Utherus đúng giờ bưng bữa sáng đi vào gian phòng. Không đợi bảo bối nhà mình mở miệng đuổi người, Utherus cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm: “A Tình, có muốn theo ta đi bái kiến tộc trưởng hay không?”

Vô Tình ngừng việc trên tay, liếc mắt nhìn Utherus. Tộc trưởng hẳn là người có quyền uy nhất trong tộc, hắn một người ngoại lai thì nên đến bái kiến.

“Hảo, ăn xong bữa sáng thu thập một chút rồi đi.” Vô Tình đưa ra quyết định.

Nghe được bảo bối nhà mình nguyện ý cùng mình qua đó, Utherus thấy tâm tình căng thẳng suốt hai ngày ba đêm hơi thả lỏng được một chút. Y thực sự rất sợ bảo bối nhà mình giống như những giống cái mà Mục Lâm nói sinh ra sợ hãi đối với thú nhân, từ nay về sau không dám tìm bầu bạn nữa. Đương nhiên, y càng sợ bảo bối nhà mình xảy ra việc gì, như vậy y thà rằng bảo bối nhà mình không tìm bầu bạn. Kỳ thực còn có một lo lắng mơ hồ chôn ở trong lòng Utherus—— bảo bối nhà mình còn có thể chọn mình làm bầu bạn không, nếu như tiểu bảo bối chọn một thú nhân khác…

Mặc kệ Utherus suy nghĩ cái gì, Vô Tình chỉ là dựa theo mục đích bản thân làm chuyện của mình. Ngồi ở trên giường mang bít tất. Thò chân ra, muốn tìm giày mang vào, một chiếc guốc gỗ được lồng vào chân Vô Tình, vừa in. Hóa ra là thế, Vô Tình nhíu mày, tên bự này buổi tối không ngủ lén lút chạy tới phòng hắn hóa ra là để giúp hắn đo chân làm guốc!?

Vô Tình cũng không già mồm cãi láo, vươn một chân khác. Rất nhanh, trên chân kia cũng được mang chiếc guốc còn lại. Vô Tình nhảy xuống giường, đi vài bước, cảm giác cũng không tệ lắm, đây mới là đồ mùa hè! Vài ngày không xuất môn, bởi trong phòng nền nhà rất sạch sẽ, lát đá bằng phẳng nhẵn thín, cho nên ở trong phòng thì Vô Tình cũng không đi giày, dù sao hắn chỉ có một đôi giày như vậy, có điểm không hợp thời tiết.

Nhìn bảo bối nhà mình đi đôi guốc mình làm cho hắn, tâm tình Utherus lại tốt thêm vài phần, dù sao bảo bối nhà mình còn có thể tiếp thu đồ mình tặng không phải sao? Vậy chứng minh mình vẫn có hi vọng, phải không?

“Đi thôi, phía trước dẫn đường.” Vô Tình sửa soạn xong, liền nói với Utherus vẫn canh giữ ở một bên.

Nhà Utherus cách nhà tộc trưởng không xa, đi không bao lâu đã tới.

Tộc trưởng là một thú nhân có tóc màu nâu sẫm, Vô Tình cảm giác hắn và Utherus có điểm giống nhau, chẳng lẽ là thân thích? Đồng thời Vô Tình gặp được bầu bạn của tộc trưởng, là một nam nhân trung niên khí chất ôn nhuận. Quả nhiên giống những gì ngày đó hắn đoán được, hai vị này là giống đực và giống cái.

Mục Lâm nhìn tiểu giống cái của Utherus đang tiến vào có điểm giật mình, tuy rằng đã sớm nghe nói giống cái ấu tể Utherus mang về rất mỹ lệ, nhưng không có ngờ rằng người thật lại có sức rung động như vậy. Trách không được Utherus lại vờ ngớ ngẩn! Bất quá thương tổn giống cái khả ái như thế, y sao có thể hạ thủ được! Mục Lâm nghĩ Utherus thực sự là một giống đực không hợp tư cách.

“A Tình, tới ngồi bên thúc thúc.” Mục Lâm đưa tiểu giống cái về bên người mình. Về phần hai giống đực đứng ở một bên, trước cứ để cho bọn họ hiu quạnh đi.

Vô Tình theo nam nhân được coi là bầu bạn của tộc trưởng ngồi xuống. Nam nhân này gọi là Mục Lâm, vóc dáng khoảng chừng một thước chín, da màu mật ong, ngũ quan nhu hòa ôn nhuận như quân tử, tóc dài màu nâu dùng sợi thừng nhỏ buộc lại một ít, còn lại thả ra sau lưng. Nghĩ một nam nhân như vậy là một giống cái, Vô Tình nghĩ có điểm quái dị, rõ ràng là một nam nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, bất quá so với thú nhân giống đực cao hơn hai thước, như vậy được gọi là giống cái hình như cũng có thể tiếp thu.

Thấy tiểu giống cái nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Mục Lâm cũng không lưu ý, tiểu giống cái thường thường đều khá ngại ngùng, hơn nữa tiểu giống cái này trước đây đã bị kinh hách. Mục Lâm chuẩn bị giúp tiểu giống cái khắc phục nỗi ám ảnh đối với thú nhân mở miệng nói: “A Tình biết dùng roi không?” Sau đó, Mục Lâm xuất ra một cái nhuyễn tiên thật dài đưa tới trên tay Vô Tình.

Vô Tình tiếp nhận roi gật đầu, không biết Mục Lâm vì sao hỏi như vậy. Roi này làm từ da mềm, Vô Tình kéo kéo, rất chắc chắn, không tệ.

“Nghe nói Utherus mấy ngày trước khi dễ ngươi, ngươi có thể dùng cái này hảo hảo đánh hắn cho bõ tức. Thú nhân da dày, có thể cho ngươi quật, ngươi không cần lưu ý cũng không cần lo lắng, có thể lấy đánh đến khi ngươi hết giận mới thôi. Giống Lộ Tạp Tư nhà chúng ta tuổi còn trẻ đã làm sai chuyện cũng bị ta đánh.” Mục Lâm bắt đầu hướng dẫn từng bước, giống cái có cái gì đó để phòng thân sẽ cảm thấy có một chút thoải mái. Hơn nữa trực tiếp đối mặt với sợ hãi của chính mình và chiến thắng nó sẽ giúp giống cái khắc phục được ám ảnh. Còn nữa giống cái lực đạo muốn thương tổn thú nhân giống đực trên cơ bản là không có khả năng.

Nghe được Mục Lâm nói Vô Tình trong nháy mắt kinh ngạc, a uy, hắn biết thú nhân da dày đánh đánh là không có vấn đề gì. Nhưng người này có thể hay không khẩu vị quá nặng rồi, lẽ nào thú nhân này là thụ ngược cuồng, thích bị giống cái đánh? Hơn nữa loại hành vi đánh người này thấy thế nào cũng không đúng vậy, thứ này lẽ nào không có một chút tính chất vũ nhục? Vô Tình đột nhiên bật ra một ý nghĩ ——roi này đối thú nhân mà nói chẳng lẽ là tình – thú nhuyễn tiên?

Utherus nhìn bầu bạn của thúc thúc dạy bảo bối nhà mình dùng roi, lạnh cả sống lưng. Vì sao y lại có cảm giác sẽ có một ngày bảo bối đơn thuần nhà mình cũng bị thúc thúc xấu dạy hư? Bất quá nếu là bảo bối nhà mình đánh mình xong sẽ không giận nữa, y rất thích ý bị đánh. Chuyện này đích thật là y sai rồi, hẳn là phải chịu bị phạt.

Vô Tình nhìn Utherus đứng ở một bên một chút, chỉ thấy người này như cũ diện vô biểu tình, nhưng đích thật là dáng dấp mặc cho người ta quật. Vô Tình nhìn một đôi Mục Lâm và Lộ Tạp Tư thì nhãn thần trở nên càng thêm kỳ quái, đây là quang minh chính đại khẩu vị nặng.

Trước đây tại tiểu quan quán cũng có khách nhân có loại ham muốn bị đánh này, trên tay hắn cũng đích xác có mấy bộ tiên pháp tình thú như vậy có thể cho người chỉ chịu vài vết bầm mà được dục – tiên – dục – tử. Hôm nào đó hắn có đúng hay không cần hướng Mục Lâm lãnh giáo một chút tiên pháp ở đây?

Nhìn tiểu giống cái nghe mình nói xong lăng lăng mở to hai mắt, Mục Lâm nghĩ có phải tiểu tử kia không tiếp nhận nổi phương pháp này, Vì vậy lại nói rằng: “Nếu như A Tình nghĩ Utherus không tốt có thể đổi một giống đực tới chiếu cố ngươi. Cùng Utherus ở chung đích một đoạn thời gian rồi, nói vậy A Tình ngươi cũng cảm nhận được thú nhân chính là cu li ở nhà mà thôi, dùng tốt là được. Chúng ta trong bộ lạc còn có rất nhiều độc thân thú nhân rất ưu tú, có thể cho ngươi chọn lựa. A Tình thích cái dạng gì? Ôn nhu? Nói ngọt? Hoạt bát? Ổn trọng?” Đối với một người giống đực tạo thành nỗi ám ảnh thì gọi một người hợp ý tới thoải mái chiếu cố cũng là phương pháp tốt, Mục Lâm tiếp tục hướng dẫn.

Vô Tình lần thứ hai chấn kinh rồi, nghĩ thú nhân nơi này là rau cải trắng sao? Để người ta chọn không nói, còn rất không đáng giá. Rau cải trắng thì là rẻ nhất, cũng vẫn phải bỏ tiền ra không phải sao, thú nhân này quả thực cho không!

Nghe đến đó, Utherus bắt đầu hối hận vì đem bảo bối nhà mình tới, ngoại trừ thân thể bảo bối nhà mình có khỏe mạnh không, y lo lắng nhất là cái này. Vạn nhất bảo bối nhà mình thực sự đổi giống đực chiếu cố… Được rồi, chỉ cần tiểu bảo bối sinh hoạt khỏe mạnh vui sướng. Bất quá, y là sẽ không bỏ được!

Thấy tiểu giống cái vẫn không nói lời nào, Mục Lâm tiếp tục nói rằng: “Nếu không ta gọi những thú nhân trong bộ lạc nguyện ý chiếu cố ngươi tới, chính ngươi chọn một người hợp ý?”

“Không cần, Utherus tốt.” Cảm giác nếu mình còn tiếp tục khiếp sợ ngẩn ra, sự tình sẽ phát triển theo một phương hướng quỷ dị nào đó, Vô Tình vội nói. Ở đây đối xử với giống cái có phải quá tốt rồi không, lẽ nào giống cái rất trân quý? Lúc đầu hắn còn tưởng rằng là bởi vì dung mạo nhượng của mình khiến cho thú nhân thích, nhưng tình huống hình như không đơn giản như vậy. Bởi vì từ Mục Lâm nói đến, giống cái tựa hồ là có thể chọn giống đực, quyền lợi tuyển trạch trên cơ bản đều tại trên tay giống cái.

Nghe được bảo bối nhà mình không có phán mình tội tử hình, trái tim Utherus luống cuống vài ngày nhẹ nhõm một chút. Bảo bối nhà mình còn nói mình tốt ni! Y có lẽ vẫn còn hy vọng?

“A Tình ý tứ là không ghét Utherus? Vậy A Tình mấy ngày nay vì sao tự nhốt mình tại trong phòng không ra khỏi cửa? Nghe Utherus nói ngươi còn sinh bệnh, như vậy mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng thân thể nghẹn phá hủy cũng không tốt!” Mục Lâm hỏi, phải biết rằng ấu tể đều là hoạt bát hiếu động, căn bản không ngốc tại một chỗ được.

Nguyên lai là Utherus thấy mình từ ngày đó đóng cửa không ra, lo lắng cho mình có vấn đề nên mới mang mình tới đây, Vô Tình bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng minh bạch mục đích của cuộc nói chuyện này.

“A Tình trên thân thể có vấn đề gì sao? Có chuyện có thể nói với ta một chút, ta là vu y trong bộ lạc nha, có thể sẽ giúp được ngươi.” Thấy tiểu giống cái lại không nói, Mục Lâm tiếp tục suy đoán.

Vu y? Ý tứ là đại phu sao. Hóa ra nơi này là có đại phu, vậy vì sao phương pháp dùng dược của Utherus còn nguyên thủy như vậy, chẳng lẽ là y thuật ở đây còn không có phát triển sao? Thế nhưng về mặt vật tư rõ ràng không tệ.

“Vì sao chiếu cố ta như thế?” Vô Tình đột nhiên hỏi ra nghi vấn lớn nhất của bản thân, thì là chính hắn đã suy đoán rất nhiều, thế nhưng những người này cùng mình không thân chẳng quen thật sự là không cần phải làm đến mức này không phải sao?

“Vì sao không chiếu cố ngươi? A Tình ngươi còn không có trưởng thành, tuy rằng đã có thể độc lập rồi, thế nhưng ngươi ở chỗ này không có huynh đệ cũng không có cha và phụ thân, ngươi lại là giống cái, thú nhân độc thân có nghĩa vụ chiếu cố ngươi.” Mục Lâm giải thích cho tiểu giống cái, nghe nói Utherus lúc nhặt được tiểu giống cái thì, hắn đã không có sinh hoạt trong bộ lạc quá lâu, không rõ cái này cũng là bình thường.

Còn không có trưởng thành? Vô Tình nghe đến đó, miệng giật giật. Hắn hiện tại sống hơn hai mươi năm, những người này rốt cuộc con mắt nào nhìn hắn chưa trưởng thành? Chẳng lẽ là bởi vì mình lớn lên so với bọn hắn hơi nhỏ một chút, hay ở đây tuổi trưởng thành không giống? Vô Tình hắn mười ba tuổi đã xin nhiệm vụ dốc sức làm việc, hiện tại lại bị xem là hài tử chưa trưởng thành được chiếu cố, điều này làm cho hắn dùng cái gì kham nổi! Ngay cả khi còn nhỏ cũng chưa từng được hưởng qua sự chiếu cố vô tư như thế, dù sao hắn chỉ là một cô nhi không có phụ mẫu.

“Ở đây bao nhiêu tuổi mới trưởng thành?” Đem tâm tư kéo trở về, Vô Tình hỏi.

“Giống cái thường mười tám tuổi có thể độc lập, hai mươi hai tuổi mới trưởng thành; giống đực sớm hơn, mười sáu tuổi độc lập, mười tám tuổi trưởng thành. A Tình năm nay bao nhiêu tuổi?” Mục Lâm càng thương cảm nhìn tiểu giống cái khả ái trước mắt, hắn phải ly khai bộ lạc sinh sống bao lâu mới trở nên không biết thường thức như vậy, hắn nhất định ở bên ngoài chịu rất nhiều khổ. Không được, nhất định phải giúp hắn tìm giống đực tốt hảo hảo chiếu cố.

“Hai mươi.” Vô Tình bị Mục Lâm thấy có điểm da đầu tê dại, hắn nhìn qua rất đáng thương sao? Có cần nhìn hắn đau lòng như thế sao?

“Mới hai mươi tuổi, còn muốn quá hai năm mới chính thức trưởng thành, đến lúc đó ngươi có thể cùng với thú nhân ngươi chọn kết làm bầu bạn.” Mục Lâm tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ thú nhân, thuận tiện còn không quên hướng dẫn tiểu giống cái nghĩ đến việc kết bạn lữ.

“Sau khi trưởng thành có thể kết thành bầu bạn sao?” Hắn còn tưởng rằng sẽ giống nữ tử như vậy mười sáu cập kê là lập gia đình? Vậy hắn hiện tại rốt cuộc là “Con dâu nuôi từ bé” của Utherus sao…

“Phải nga, kết thành bầu bạn mới có thể giao – phối, cho nên Utherus trước khi cùng ngươi kết thành bầu bạn là không thể động ngươi, y lần trước khi dễ ngươi, ngươi hoàn toàn có thể chọn một giống đực khác chiếu cố ngươi, hơn nữa ngươi cũng không cần cùng thú nhân chiếu cố ngươi trưởng thành kết thành bầu bạn, những điều này đều là quyền lợi của ngươi.” Mục Lâm cẩn thận tỉ mỉ giải thích cho tiểu giống cái khuyết thiếu thường thức, hắn nghĩ nếu như mình không nói rõ quyền lợi của giống cái, tiểu giống cái đơn thuần này sợ là bị ủy khuất cũng không biết, sau đó sẽ như thế nghẹn trứ, nghẹn hỏng thân thể thì cũng không tốt.

“Thú nhân là sẽ không xâm phạm giống cái sao?” Vô Tình tiếp tục hỏi. Mấy ngày này Vô Tình suy nghĩ rất nhiều, hôm nay có người này có thể trả lời nghi vấn của hắn, thực sự là “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”.

“Đương nhiên sẽ không, chỉ cần giống cái không muốn, giống đực không thể làm gì giống cái. Giống đực trời sinh nên bảo hộ giống cái, chiếu cố giống cái; thú nhân thương tổn giống cái sẽ bị đánh chết hoặc là khu trục. Cho nên Utherus như vậy hoàn toàn là ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa, A Tình ngươi yên tâm.” Nghe được tiểu giống cái hỏi dạng vấn đề này, Mục Lâm lòng đầy căm phẫn nói. Utherus khiến cho tiểu giống cái này có ấn tượng là thú nhân sẽ xâm phạm giống cái sao? Thực sự là đem phẩm cách thú nhân làm cho bại hoại hết! Hắn nhất định không thể để tiểu giống cái này cho rằng thú nhân là như vậy!

Ngoài ý muốn sao? Hình như thật là ngoài ý muốn. Ngoại trừ ngày đó buổi tối, Utherus đích xác đều biểu hiện cũng không tệ lắm, Vô Tình âm thầm đánh giá.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mục Lâm đại thúc quả thật là nhân viên marketing tốt a O(∩_∩)O~

“Con dâu nuôi từ bé” … Tiểu Tình Tình ngươi có cần tự giác như thế hay không a ╮(╯▽╰)╭

End – chương 15

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK