• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit. An Braginski

Không biết hôn mê bao lâu, ý thức của Vô Tình dần dần rõ ràng, hắn hơi giật mình, chợt nghe thấy bên cạnh có người hưng phấn kêu lên: "Động rồi, động rồi, cha, đệ đệ hắn tỉnh lại rồi."

Cha? Đệ đệ? Vô Tình nghĩ mình có phải ngủ đến mụ mị rồi không, hay căn bản đây vẫn còn là nằm mơ. Thanh âm xa lạ, lời nói không hiểu ra sao, đầu thật nặng, con mắt cũng không mở ra được...

Mang theo hy vọng chờ bên giường một lát, cha không tiến đến, đệ đệ cũng không mở mắt. Vì vậy Địch Duy có chút hờn dỗi liếc nhìn đệ đệ trên giường, quyết định đi ra ngoài tìm cha đến xem tình huống trước đã.

Hai ngày nay Địch Duy chỉ cần rảnh rỗi sẽ thay cha trông đệ đệ, tuy rằng cha nói không cần..., nhưng hắn vẫn muốn trông. Có thể là thân tình ruột thịt trời sinh đi, thấy Địch Duy nhìn hắn lần đầu tiên đã thấy thân thiết, muốn đến thân cận hắn; hơn nữa bộ dáng nhu nhược của đệ đệ thật sự là khiến thú nhân dâng lên ý muốn bảo hộ. Giống cái hồ tộc luôn luôn tương đối mỹ lệ, nhưng mà hiện tại trong bộ lạc sợ rằng còn không có giống cái nào mỹ lệ bằng Tiểu Phỉ đi; có thể có một đệ đệ giống cái mỹ lệ như thế Địch Duy rất tự hào.

Nghe cha nói hắn và đệ đệ là một đôi song sinh, đây chính là chuyện phi thường hiếm thấy, nhưng là chính là vì nguyên nhân như vậy thân thể đệ đệ so với các giống cái khác yếu hơn. Nhưng mà một giống cái ấu tể nhu nhược như thế lại còn thất lạc nhiều năm, có thể tìm trở về, này có thể nói là một kỳ tích.

Hai ngày trước thấy đại ca đột nhiên ôm một giống cái đi tới nhà của cha, vốn còn tưởng đại ca đột nhiên nghĩ thông rồi (tìm được vợ rồi). Thế nhưng vừa nhìn tướng mạo thanh tú của giống cái Địch Duy liền ngây ngẩn cả người. Không phải vì giống cái lớn lên có bao nhiêu mỹ lệ, mà là bởi vì khuôn mặt có đến bảy phần là giống cha! Một loại cảm giác không rõ nảy lên trong lòng hắn, muốn nghĩ đến điều đó, rồi lại sợ đây chỉ là một hồi hiểu lầm —— lẽ nào đây là giống cái hài tử thất lạc nhiều năm của nhà hắn?

Bởi thú nhân trời sinh có năng lực phân biệt huyết mạch, phụ thân rất nhanh cho cả nhà một đáp án khẳng định; hơn nữa viên mặc ngọc châu này khi ấu tể sinh ra thì đưa cho, mang dòng máu của cha và phụ thân, càng nói rõ hắn chính là giống cái hài tử duy nhất của nhà bọn họ —— Địch Phỉ.



Mặc ngọc châu tử đó là phụ thân chuyên môn vì hài tử của mình mà chế tạo, bản thân nó là một loại căn cứ xác minh thân phận. Mình rốt cục không phải hài tử bé nhất nhà nữa, nghĩ đến sau này sẽ có một giống cái đệ đệ xinh đẹp như thế cần mình chiếu cố, Địch Duy liền nhiệt tình mười phần!

Rốt cục cũng cố gắng mở mắt ra được, Vô Tình nhìn tình huống xung quanh một chút. Bên giường hoàn toàn không có người nào, vừa rồi quả nhiên là nằm mơ, thực sự là một giấc mơ kỳ quái. Phát hiện mình đang ở tại một gian phòng xa lạ, không cùng một phong cách với nhà của Utherus, nhưng đồ dùng đều to lớn thì lại rất giống; cho nên Vô Tình có thể kết luận đây là bộ lạc thú nhân, về phần còn có phải cùng một bộ lạc hay không thì không rõ.

Thử giật giật đứng dậy, Vô Tình bất đắc dĩ phát hiện thân thể như bị trói cứng lại, nặng không nhấc lên được. May mà thân thể hình như không có vấn đề gì quá lớn, cũng không có tình huống gì uy hiếp sinh mệnh, cho nên hiện tại hắn cũng cũng chỉ có thể im lặng quan sát.

Nhớ lại trước khi té xỉu thì gặp một thú nhân tên là Địch Linh, lẽ nào nơi này là nhà hắn? Còn có viên hắc sắc hạt châu rốt cuộc có ý nghĩa gì...

Không đợi Vô Tình suy nghĩ nhiều, một nam nhân trung niên tóc đen đi vào gian phòng. Chờ nam nhân đến gần, thấy rõ dáng dấp của nam nhân thì, Vô Tình ngây ngẩn cả người: tuy rằng khí chất và màu da không giống, nhưng khuôn mặt này, là khuôn mặt hắn quen thuộc đến không thể quen hơn, điều này làm cho Vô Tình không muốn nghĩ nhiều cũng khó!

"Hài tử, con rốt cục tỉnh rồi! Nhiều năm như vậy ngươi đã đi đâu? Cha vẫn tin tưởng con còn sống, chỉ là nhất thời không tìm được đường về nhà..." Không đợi Vô Tình hỏi rõ ràng trạng huống, nam tử liền ôm cổ hắn, kích động nói, vừa nói thanh âm liền bắt đầu nức nở.

Cha? Bị nam tử nói khiến cho càng mơ hô, đại não Vô Tình hầu như đình chỉ. Nam nhân này nhìn qua cũng chỉ hai mươi tám – hai mươi chín tuổi, là ca ca còn không sai biệt lắm, làm sao là cha mình được? Hơn nữa sao mình đột nhiên có một người cha?

"Ngài... ngài có phải nhận nhầm người rồi không?" Rốt cục khôi phục một chút năng lực tự hỏi, Vô Tình ngượng ngùng hỏi, vị này không đến nỗi nhìn ai trông giống mình liền nhận làm nhi tử đi?

"Tiểu Phỉ, con không nhận ra cha nữa ư? Ta là cha con nha." Nghe Vô Tình nói, nam nhân càng kích động, tuy rằng phụ thân của hài tử đã hoàn toàn xác định đây chính là Địch Phỉ bảo bối của bọn họ, nhưng là chuyện tình thần kỳ như thế này, ngay cả chính ông còn có cảm giác như đang mơ. Năm đó vô số lần tìm kiếm là vô số lần thất vọng, tuy rằng vẫn không từ bỏ, nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, hy vọng trong lòng Tô Hách cũng dần dần vùi lấp.

"Ta không phải là Tiểu Phỉ gì đó, ta là Vô Tình." Tuy rằng không có cha, nhưng cũng không thể nhận lung tung không phải sao? Người này ngoại trừ nhìn quen mắt ra, Vô Tình thật sự là không quen biết gì đáng nói; hơn nữa nhìn quen mắt chính bởi vì hai người trông rất giống nhau...

"Cũng phải, Tiểu Phỉ con khi đó mới ba tuổi, mười bảy năm rồi, không nhớ rõ cũng là bình thường, là ta quá kích động." Kích động một hồi lâu, Tô Hách cũng dần dần bình phục tâm tình, biểu hiện này đối với một hài tử không rõ trạng huống mà nói xác thực là khó có thể tiếp thu.

Nghe vậy Vô Tình nhíu mi: ba tuổi, mười bảy năm? Hôm nay lại gặp chuyện trùng hợp đến thế ư? Thế nhưng điều này cũng quá khó giải thích là trùng hợp, lẽ nào mình vốn là người ở nơi này sao?

"Xin lỗi, ngài có thể đem sự tình nói rõ một chút không?" Xoa nhẹ thái dương đang đau, Vô Tình chậm rãi mở miệng. Cho dù có cảm giác như đáp án đã vô cùng chân thực trước mắt, nỗi lòng Vô Tình cũng bình tĩnh dị thường.



Nhìn vẻ mặt không rõ của hài tử, Tô Hách hít một hơi, nhẹ nhàng kể ra mọi chuyện: "Ừm, ta là Tô Hách, là cha ruột của con, phụ thân của con tên là Mộ Địch, hiện tại là tộc trưởng hồ tộc, con là hài tử nhỏ nhất của ta và Mộ Địch, chúng ta cho đặt tên con là Địch Phỉ."

Tưởng tượng thấy mình có thể là do nam nhân trước mắt này sinh ra, Vô Tình có chút thẹn thùng. Hắn nghĩ nếu như mình trước đó không ở lại bộ lạc của Utherus một thời gian, sợ rằng ngay từ câu đầu tiên nam nhân này nói ra sẽ bị mình phủ quyết rồi. Nam nhân cũng có thể sinh hài tử, điều này bốn tháng trước đối với hắn mà nói quả thực là không thể tưởng nổi! Nhưng hắn hiện tại chỉ có thể 囧囧 mà phát hiện hắn đã dễ dàng tiếp thu được...

"Được rồi, con còn có ba thú nhân ca ca, ngày đó mang con trở về chính là đại ca Địch Linh, vừa rồi ở trong phòng trông nom con chính là tam ca Địch Duy." Sau khi nói qua về tình huống hiện tại trong nhà, Tô Hách bắt đầu nói đến chuyện năm đó: "Năm ấy con vừa tròn ba tuổi, chắc là cao bằng chừng này, " Tô Hách đưa tay ước lượng một chút, "Khi đó con đã có thể chạy loạn khắp nơi trong bộ lạc rồi, mỗi ngày ăn xong điểm tâm con sẽ đi ra ngoài cùng bọn nhỏ trong bộ lạc chơi, đương nhiên tam ca của con cũng sẽ đi cùng, hơn nữa có hai ca ca khác của con trông chừng, ta và phụ thân con cũng coi như yên tâm. Thế nhưng..."

Nói đến đây Tô Hách lại kích động, lại hít một hơi thật sâu, Tô Hách nói tiếp: "Thế nhưng có một ngày con chạy ra đồng chơi, chui ra chui vào mấy bụi ngô lại đột nhiên không thấy nữa! Ngày đó cả nhà đều như phát điên tìm con, tộc nhân trong bộ lạc ai có thể giúp được cũng đều đi ra tìm, hầu như tìm khắp khu vực này, nhưng vẫn không thấy tung tích của con. Về sau chỉ cần vừa nghe nói tin tức có thể có quan hệ với con, chúng ta đều có đi tìm, thế nhưng sau đó chỉ là thất vọng hết lần này đến lần khác."

Nghe được Tô Hách nói tình huống mình lạc mất, Vô Tình nhịn không được nhíu mày. Một người hài tử thế nào có thể mất tích như thế? Thật sự là có điểm không thể hiểu được. Vô Tình mơ hồ nhớ rằng mình khi còn bé đã từng đi qua một mảnh ruộng, đi thật lâu thật lâu tới một làng nọ, sau đó là một làng lại một làng, sống nhờ vào bố thí của một vài thôn dân đi ngang, hắn sống như vậy đến khi bị tổ chức nhặt được. Cho tới bây giờ hắn còn không rõ, mình khi đó vì sao phải đi, mình rốt cuộc phải đi đến đâu, hoặc là muốn đi tìm cái gì?

"Mấy ngày trước trong tộc có người đến báo tộc xem cuộc thi thu hoạch vụ thu, nói là nhìn thấy một giống cái ấu tể trông rất giống ta. Nhưng lại nghe nói con là ba tháng trước mới được nhặt về, này cùng mười bảy năm thực sự cách nhau quá xa. Mười bảy năm, một hài tử nhỏ như vậy trong thế giới nguy hiểm trùng trùng này, căn bản là không có khả năng sống sót. Thế nhưng cho dù là một tia hy vọng chúng ta cũng sẽ không buông tha, cho nên đã bảo đại ca con suốt đêm xuất phát tự mình đến báo tộc xác nhận tình huống." Lúc đó Tô Hách cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là đã quen mỗi lần có một chút tin tức đều phải đi chứng thực một chút, không nghĩ tới lần này rốt cục lại tìm được.

Ngừng một chút, Tô Hách tiếp tục nói rằng: "Chỉ là, không nghĩ tới lần này đại ca con thực sự mang người về! Tiểu Phỉ con có thể trở về thật sự là quá tốt..."

"Chờ một chút, chuyện đã qua nhiều năm rồi, mọi người rốt cuộc làm sao xác định ta là Địch Phỉ theo như lời ngài?" sau khi nghe Tô Hách kể lại chuyện một gia đình không hiểu sao đã đánh mất một hài tử, Vô Tình ngắt lời Tô Hách. Sự xuất hiện của những người này là tốt hay xấu hắn không quan tâm, điều hắn quan tâm hơn chính là, mình rốt cuộc có đúng là hài tử của nam nhân này không, tuy rằng thời gian trùng khớp, nhưng cũng không thể nói là chắc chắn có liên hệ.

Huống chi ký ức khi còn bé trong quá trình lớn lên không có người nhà nhắc lại, là căn bản không nhớ được, cho nên hắn gần như là mất trí nhớ. Tuy rằng người này không giống như đang nói dối, nhưng hắn cũng không phải tiểu hài tử, cũng không thể người khác nói cái gì sẽ tin cái đó đi.

"Cái này kỳ thực rất đơn giản, khi đó ta cùng Mộ Địch đều chế tác cho mỗi một một hài tử của chúng ta một viên mặc ngọc châu tử đặc thù mang ở trên người, trên những hạt châu này có khí tức của ta, phụ thân con và của con; còn có trong người con chảy dòng máu của ta cùng với Mộ Địch, loại mùi của huyết mạch này đối với thú nhân mà nói là rất dễ nhận rõ. Cho nên chúng ta có thể khẳng định con là hài tử mất tích của chúng ta." Nhìn hài tử đã sắp trưởng thành, Tô Hách tinh tế giải thích, Tiểu Phỉ bảo bối đã bắt đầu biết tư duy độc lập rồi, trong trí nhớ của mình hắn vẫn là một bé búp bê thơm mùi sữa nói còn chưa sõi.

Nghe xong Tô Hách giải thích, Vô Tình càng nhăn mặt, lời này tuy rằng rất có lý, thế nhưng nghe sao cũng vẫn là không có biện pháp tìm chứng cứ, hắn cũng không có khứu giác nhạy cảm như thú nhân, mà mặc ngọc châu tử tuy rằng là một vật chứng, nhưng là không có sức thuyết phục lắm. Hắn không lớn lên ở đây, thật sự là nội tâm không thuần khiết như vậy; cho nên xin hãy tha thứ cho sự đa nghi của hắn đi, nếu như nam nhân này đích thật là cha hắn.

Được rồi, kỳ thực cho dù nhận mấy người là người nhà đối với hắn mà nói cũng không tổn thất gì, nhưng hắn vẫn không thể nhận bừa như thế. Có một vài thứ, không có thì không sao, nhưng nếu là có lại đột nhiên mất đi, tư vị đó mới thật sự là không dễ chịu. Lẽ nào đây là "gần quê tình khiếp" (ý chỉ người xa quê đã lâu, nay gần về tới quê nhà thì đột nhiên bồn chồn bất an), nhìn nam nhân vẫn luôn quan tâm mình, Vô Tình có chút không biết làm sao.



"Tiểu Phỉ ngủ lâu như vậy đã đói bụng chưa? Ta đi xem đồ đã nấu xong chưa, con nghỉ ngơi thêm một hồi đi." Nhìn hài tử nhà mình vẫn đang không có ý gọi mình là cha, Tô Hách mặc dù có thất vọng nhưng là không vội. Dù sao người đã tìm được rồi, chỉ cần Tiểu Phỉ có thể bình an lớn lên, mình cũng có thể yên tâm rồi.

Nhìn theo nam nhân tự xưng là cha mình rời khỏi phòng, tâm tình của Vô Tình có chút phức tạp. Hắn mạc danh kỳ diệu đi tới nơi này, gặp được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, kết quả đột nhiên phát hiện hắn nguyên bản có thể thuộc về nơi đây, tất cả điều này thực sự là quá hoang đường, quá bất khả tư nghị rồi!

Nếu như hắn thực sự là hài tử ở đây, vậy có thể nói hắn năm đó không phải bị vứt bỏ đúng không, chỉ là đi lạc mất, đi tới một nơi rất xa rất xa. Nơi đó và ở đây có lẽ là hai thế giới, không, chắc chắn là hai thế giới. Bằng không làm sao biết người đi lạc còn tìm không được?

Hoặc có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm mỹ lệ? Là thân nhân nào đó của mình nhặt được một viên mặc ngọc châu tử đeo cho mình, sau đó mình không hiểu làm sao lại đi tới nơi sản sinh ra hạt châu này, gặp một người trông rất giống mình? Dù sao thế giới to lớn không gì không thể, mình nhảy xuống vực còn có thể nhảy đến một nơi thần kỳ như vậy, còn có cái gì là không có khả năng?

(editor: Tiểu Tình Tình ngươi mau chấp nhận sự thật, edit lại mớ suy nghĩ rối rắm của ngươi ta cũng thật đau đầu ;;Δ;;)

Vừa rồi Tô Hách nói tuy rằng có thể thông qua khứu giác xác nhận mùi trên mặc ngọc châu tử, hắn có thể tìm đến một bên thứ ba mà hắn có thể tín nhiệm, xác nhận lại một chút. Nghĩ tới đây, tên của Utherus xuất hiện trong đầu Vô Tình. A, tín nhiệm sao, hiện tại người hắn có thể tín nhiệm đích thực chỉ có Utherus. Không biết hiện tại y ra sao, mình hôn mê thật lâu rồi, không biết Utherus phát hiện mình biến mất sẽ thế nào?

Phát hiện mình thế mà lại có ý nghĩ lo lắng cho nam nhân như đầu gỗ kia, Vô Tình hung hăng tự khinh bỉ mình. Dù sao tên kia cũng không chết được, cùng lắm lo lắng một chút mà thôi. Lo lắng, lo lắng một chút sẽ chết sao, mình quản nhiều như vậy để làm chi, hiện tại tình huống của chính mình còn lo không xong!

End - 41

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK