Beta: Nhung Nguyên
Chạng vạng, trong đại sảnh nhà Tô Hách, bảy hồ hai người cùng hòa hợp ngồi vây quanh bàn ăn hình tròn. Vô Tình mặt không biểu cảm nhìn mọi người trong nhà tề tựu. Trên bàn cơm được cho là gia yến loại nhỏ này—— cha, phụ thân, đại ca, tam ca, nhị ca cùng với bầu bạn và hài tử của hắn đều đến đông đủ.
Ngồi ở bên phải hắn chính là Tô Hách, mà ở bên trái hắn trải một cái nệm da thú. Hiện tại trên nệm đang chễm chệ hai con hồ ly nhỏ chỉ lớn bằng cỡ chó con, đều là con của nhị ca hắn Địch Mặc. Nghĩ hai con hồ ly này chính là cháu của mình, Vô Tình lại càng cảm thấy dở khóc dở cười. Có một số việc nếu là chuyện của người khác thì không có gì, nhưng chính mình rơi vào trường hợp đó, cảm giác ấy liền trở nên quỷ dị không nói nên lời.
Cũng may hai tiểu tử kia còn có chút hiểu chuyện, tuy rằng vừa thấy đã quấn lấy mình, thế nhưng nói thật, mình hình như cũng rất thích bọn nó. Nghe a cha hai đứa nói, chưa từng thấy bọn nó dính người nào như thế. Mình thực sự làm cho trẻ con thích như thế sao? Trước đây lúc ở báo tộc cũng có một vài hài tử thích quấn lấy mình như vậy (An: Mọi người còn nhớ con báo nhỏ thích giả chết lại luôn mồm đòi lấy Tiểu Tình Tình làm vợ chứ:3). Lẽ nào đây là “lông tơ khống” trong truyền thuyết (người thích những con vật có lông mao như chó, mèo, …), một ngày nào đó sẽ được những động vật có lông tơ này thích lại? Làm một người trước đây luôn thích động vật, nhưng cho tới bây giờ đều là bị động vật rời xa mà “ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa”, Vô Tình cảm thấy ở đây quả nhiên mới là thế giới dành cho hắn...
Ngồi bên trái bọn tiểu hồ ly là đôi bạn lữ Địch Mặc, mà ngồi bên phải Tô Hách đương nhiên chính là phụ thân của Vô Tình, cũng là một đầu tóc bạc, nhìn qua cũng chỉ trên dưới ba mươi tuổi, nhưng lại có một loại cảm giác thành thục cùng thâm thúy.
Kỳ thực trong những người thân của hắn, thú vị nhất là ba người anh trai, rõ ràng là cùng một cha sinh, cùng một phụ thân dạy, vì sao lại khác nhau đến thế? Sự khác biệt này không phải nói ngoại hình, mà là khí chất. Nếu như nói Utherus là đầu gỗ, đại ca nhà hắn so với đầu gỗ còn lạnh lùng hơn, có thể gọi là băng sơn; mà nhị ca nhà hắn, có thể nói là tao nhã chuẩn mực; lại nhìn tam ca bằng tuổi mình, nhiệt tình hoạt bát, giống một hài tử còn chưa lớn. Quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính, con cái không giống nhau sao?
Cảm giác được có cái gì lại kéo y phục của mình, Vô Tình không cần nhìn cũng biết là một trong hai cục bông đó lại bò lên người mình. Đây chắc cũng là lý do chúng nó đòi ngồi bên người mình đi. Hai huynh đệ này tuy rằng nói là sinh đôi, nhưng màu lông vẫn có một chút khác biệt: ca ca tên Mặc Phong, một thân lông trắng nhưng tai và tứ chi có màu đen; đệ đệ tên Mặc Vân, toàn thân đều là màu trắng.
Cúi đầu liền thấy một cục bông toàn bộ là màu trắng, hiện tại đang nhu thuận ngồi ở bên chân mình, dùng một đôi mắt đen ngập nước nhìn chằm chằm mình. Vô Tình có chút chịu không nổi sự tấn công khả ái của vật nhỏ, cúi người ẵm lấy tiểu hồ ly. Tiểu tử này hiện tại cũng mới được nửa tuổi, còn chưa biết nói, bất quá chạy loạn khắp nhà là tuyệt đối không thành vấn đề.
So sánh thú nhân cục cưng với giông cái cục cưng, Vô Tình phải thừa nhận thú nhân cục cưng dễ nuôi hơn nhiều lắm, giống cái cục cưng được nửa tuổi sợ rằng mới chỉ có thể ở trên giường động đậy tay chân, càng đừng nói đến việc không khóc không nháo khắp nơi chạy loạn như thế. Có thể đây là nguyên nhân giống đực nhiều hơn giống cái, cho dù giống cái cục cưng được chăm sóc cẩn thận thì trong thời kì sơ sinh cũng rất dễ chết non, hơn nữa tỉ lệ sinh ra giống cái cũng không phải lớn...
Tiểu hồ ly nhu thuận để Vô Tình vuốt lông, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Vô Tình: thúc thúc này thật không giống với các thúc thúc khác, ngón tay mềm mềm, lại thơm thơm nữa. Mặc Vân tiểu hồ ly hưởng thụ ở trong lòng tiểu thúc thúc, con mắt híp thành một đường chỉ, nó vẫn rất rõ lúc nào nên vờ ngoan ngoãn.
Không lâu sau, Vô Tình cảm giác được có một đôi mắt khác đang u oán nhìn mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là tiểu tử kia.
Tiểu hồ ly Mặc Phong ngồi trên mặt đất ước ao u oán nhìn đệ đệ của mình, tuy rằng là ca ca, nhưng bất quá cũng chỉ sinh ra trước đệ đệ một khắc, vì sao tất cả mọi người đều cưng đệ đệ, cho nên tâm linh còn nhỏ của Mặc Phong đã bị thương tổn cực lớn!
"Tới đây, Mặc Phong." Vô Tình thả Mặc Vân trở lại cái nệm, vẫy vẫy tay với tiểu hồ ly đang ngồi một bên tản ra khí tức u oán. Những tiểu tử này tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng đều là rất nhân tính rồi, nhỏ như vậy đã biết so sánh cảm thấy không công bằng rồi.
Nghe vậy, tiểu hồ ly mới nãy còn đang ngồi một bên vờ thương cảm, bật dậy vui vẻ nhào vào trong lòng Vô Tình. Vui sướng cọ cọ trong lòng Vô Tình —— tiểu thúc thúc của mình là tuyệt nhất. Cho dù mình còn nhỏ, còn không biết nói, nhưng mình nghĩ gì trong lòng thúc đều biết rõ!
Mặc Vân bị thả lại xuống nệm, nhìn ca ca nhà mình đang chơi vui thật vui, chớp chớp mắt hồ ly, quyết định phải dùng hết sức chen lại vào lòng thúc thúc.
"Được rồi, Mặc Vân ngươi hiện tại không được quấn quít lấy tiểu thúc thúc của ngươi nữa, để cho hắn được yên ổn mà ăn đi." Nhìn tiểu nhi tử của mình vừa bị buông ra, lại có tư thế muốn nhào vào, a cha của đám nhóc Lạc Hi đưa tay nhấc tiểu hồ ly thả lại trên nệm.
Bình thường cũng không thấy hai huynh đệ này bám dính ai, sao ngày hôm nay lại thân cận với một giống cái thúc thúc mới gặp mặt như thế? Nhưng cũng phải nói thật giống cái đệ đệ này của Địch Mặc thật đúng là không phải hấp dẫn bình thường, cho dù mình thân là giống cái cũng rất dễ bị hắn hấp dẫn. Tin rằng không bao lâu nữa các thú nhân trong tộc sẽ lại có một hồi quyết chiến, Lạc Hi nhìn một người một hồ đang đùa vui vẻ, có chút suy nghĩ.
"Nếu Tiểu Phỉ ngươi thích hài tử như thế, không bằng đến nhà nhị ca ở đi, ta và Lạc Hi sẽ rất hoan nghênh." Vẫn luôn quan tâm đến giống cái đệ đệ vừa tìm về được, Địch Mặc ôn hòa nói. Đối lập với đại ca vừa nhìn sắc mặt đã dọa sợ người khác và tam đệ còn không quá trầm ổn, tuy rằng mình đã có bầu bạn cần chăm sóc rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui mình chăm sóc Tiểu Phỉ vẫn là hợp lý nhất, dù sao nhà mình rất lớn, đồ đạc cũng đầy đủ, nhiều người ở cũng không có vấn đề gì.
"Nhị ca ngươi đã có bầu bạn rồi, Tiểu Phỉ sẽ không phiền ngươi chăm sóc." Nghe được nhị ca nhà mình “đục vách tường” nói, Địch Duy mất kiên nhẫn đầu tiên. Nhị ca chính là mặt hồ ly cười điển hình, mình khi còn bé đã ăn không ít khổ trên tay hắn; nếu không phải hắn hiện tại đã có bầu bạn rồi, thì cuối cùng quyền lợi chăm sóc Tiểu Phỉ nhất định sẽ tới trên tay hắn!
"Sao lại phiền? Cho dù nhị ca ngươi có việc, ta cũng có thể hỗ trợ chăm sóc Tiểu Phỉ, hơn nữa chúng ta đều là giống cái, cùng một chỗ cũng có nhiều chuyện để nói." Vốn là rất thích giống cái đệ đệ này của Địch Mặc, Lạc Hi bắt đầu nói đỡ giống đực nhà mình.
"..." Sau khi Lạc Hi mở miệng, Địch Duy rất sáng suốt mà câm miệng, bởi vì hai người một nhà kia cùng đứng lên không phải là chuyện hắn có thể đấu lại. Đại ca ngươi không thể ngã xuống nha, nhất định không thể bại bởi nhị ca nha, Địch Duy rất không cốt khí dạt sang một bên. Thân là người bé nhất trong số thú nhân hài tử, hắn là người không quyền nói nhất...
"Ăn cơm trước." Nhìn sắc mặt không tốt của giống cái nhà mình, Mộ Địch mở miệng cắt đứt tranh luận, "Tiểu Phỉ muốn ở đâu, đợi do chính nó tự quyết định." Quyền lợi của giống cái phải được bảo vệ, Mộ Địch là người chồng tốt, phụ thân tốt, tộc trưởng tốt.
Buông tiểu hồ ly trong lòng, Vô Tình nhìn phụ thân. Không thể không nói phụ thân mở miệng liền nói đúng vào mấu chốt vấn đề; mà vừa nãy nhị ca biết thời biết thế khéo léo hỏi ý nguyện của mình, thật sự là tính toán cẩn thận, rất khó cự tuyệt. Mọi người trong nhà cũng thật thú vị, có thể có người nhà như vậy, cuộc sống sau này của mình sẽ không buồn chán.
Nghe được phụ thân nói, Địch Duy lại có hi vọng, sao mình lại không nghĩ tới đệ đệ? So ra, tranh giành với các ca ca, còn không bằng lấy lòng đệ đệ. Chỉ cần Tiểu Phỉ mở miệng, đừng nói đại ca, nhị ca mà ngay cả phụ thân và cha cũng sẽ không có ý kiến.
Một bữa cơm coi như ấm áp hài hòa, Vô Tình uống hết canh mà Tô Hách đặc biệt chuẩn bị cho hắn, thỏa mãn buông bát xuống, lần này chỉ sợ là lần đầu tiên trong trí nhớ hắn ăn cùng với người thân như thế.
"Đi thôi." Không đợi Vô Tình đứng dậy, đã bị đại ca nhà mình một phát ôm lên bắt đi.
"Cha, phụ thân, thời gian không còn sớm nữa, ta mang Tiểu Phỉ về trước." Địch Linh ôm lấy đệ đệ nhà mình, chào các trưởng bối, liền đi ra ngoài, không quay đầu lại nữa. Là một phái hành động, hắn chưa bao giờ mất công đi tranh luận.
"..." Vô Tình cực kỳ không biết phải nói gì mà nhìn đại ca mặt lạnh nhà mình, xem ra chính mình sai rồi, hóa ra người "nắm" then chốt vấn đề là đây. Đại ca không hổ là đại ca, không phải nhị ca, tam ca có thể so sánh được...
Ôm đệ đệ nhà mình đi trên đường, một tay Địch Linh từ trong lòng lấy ra một món đồ chơi nhỏ đưa cho người mình đang ôm, nói ngắn gọn: "Cái này, cho ngươi."
Nhìn đại ca nhà mình đột nhiên móc ra một thú lông xù đưa tới trên tay mình, Vô Tình hiếu kỳ nghiên cứu: một cục màu trắng, còn tha theo một thứ giống như đuôi, chắc là dùng da lông của động vật nào đó làm thành, xúc cảm tốt; nhìn nhìn nó, tựa hồ mặt trên còn khảm ba viên hạt châu nhỏ màu đen. Toàn bộ cũng chỉ lớn bằng con chuột, bất quá con chuột hình như không có đuôi lớn như vậy.
Nghĩ tới đây, Vô Tình đột nhiên nhận ra —— này rõ ràng một con hồ ly nhồi bông. Mà đại ca nhà mình vì sao sẽ cho mình thứ này? Nghĩ đến lý do có vẻ hợp lý nhất, Vô Tình đầu đầy hắc tuyến, thứ này chắc là một món đồ chơi của tiểu hài tử... Vừa rồi mình hình như còn nghiên cứu đến hăng say...
"Đại ca, ở đây cách báo tộc có xa không?" Vô Tình bình tĩnh cất đi hồ ly nhồi bông hỏi, bị coi là tiểu hài tử gì gì đó, hắn sớm đã thành thói quen rồi!
"Ừm, không xa." Địch Linh trả lời ngắn gọn. Cái đồ chơi hồ ly kia là buổi chiều trước khi đến nhà cha ăn cơm, hắn đi tìm mua, có người nói trong tộc giống cái ấu tể đều rất thích loại đồ chơi này. Lúc ăn cơm chiều thấy Tiểu Phỉ rất thích hai đứa bé nhà nhị đệ gia, hắn đã biết mình mua đúng quà rồi.
"Không xa?" Tuy rằng ngẫm lại cũng phải, chính là bị đại ca trực mang về từ bên kia, hiện tại cũng mới ngày thứ ba, hẳn là không xa lắm. Thế nhưng nếu không xa, Utherus thế nào còn chưa tìm tới? Trước khi bị hôn mê mình rõ ràng đã lưu lại một đầu mối, Vô Tình bắt đầu hoài nghi cái “không xa” này có xa lắm không, người bình thường có thể đi một ngày đêm không?
"A, thú nhân trưởng thành biến thành thú hình nếu bay nhanh chỉ nửa ngày là tới." Địch Linh cảm thấy nên giải thích ý nghĩa của "không xa" một chút. Cự ly này đối với thú nhân là không xa, thế nhưng đối giống cái mà nói, cự ly này không thể tự đi một mình được. Để phòng ngừa đệ đệ nhà mình tìm cách trở về, Địch Linh nghĩ cần phải nói cho rõ.
"..." Bay nửa ngày? Vô Tình có chút không biết nói gì, cự ly mà thú nhân hình thú bay nửa ngày thì hắn phải dùng khinh công ngày đêm liên tục bôn ba, này mà còn gọi không xa, có phải khi phải đi mất một tháng hai tháng mới được gọi là xa hay không!
"Đang có thú nhân báo tộc đã chăm sóc ngươi sao? Nếu như hắn muốn, hắn rất nhanh sẽ tìm tới được." Đoán được đệ đệ nhà mình đang suy nghĩ cái gì, Địch Linh thoải mái nói. Tuy rằng không thích đệ đệ nhà mình lại bị thú nhân tộc khác bắt đi (bắt về làm bầu bạn), nhưng nếu như đây là ý nguyện của Tiểu Phỉ, hắn sẽ chúc phúc. Truyện Ngôn Tình
"Rất nhanh là bao nhanh?" Đối với lời nói của đại ca, Vô Tình vẫn ôm thái độ hoài nghi.
"... Cần ta đi liên hệ với y một chút không?" Địch Linh ngượng ngùng nói, tuy rằng không có cố tình che dấu, thế nhưng bởi vì hắn trực tiếp bay về, cũng là thú nhân giỏi về ẩn dấu tung tích bản thân, không thể truy tung dễ như vậy.
Nghe vậy, Vô Tình nhíu mi, nhưng rồi cuối cùng gật đầu. Mình đột nhiên biến mất như thế, Utherus không lo lắng mới là lạ, vẫn là nên báo bình an thì tốt hơn.
"Được, ngày mai ta sẽ tự mình đi báo tộc một chuyến." Nhận được khẳng định của đệ đệ, Địch Linh quyết định rất nhanh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a ~~ cả nhà nhiều người như vậy, khó có được ngày hôm nay đều đến đông đủ, cho nên giới thiệu rõ một chút nha:
Phụ thân: Mộ Địch
Cha: Tô Hách
Đại ca: Địch Linh
Nhị ca: Địch Mặc
Tam ca: Địch Duy
Bầu bạn Địch Mặc: Lạc Hi
Hài tử của Địch Mặc: Mặc Phong, Mặc Vân
Chương tiếp theo Kẹo sẽ cho Utherus đi ra, Kẹo nhớ hắn rồi...