Cảm giác như không còn đường lùi, Trần Gia lộ sát cơ trong ánh mắt, từng thớ thịt căng lên, thái dương khẽ giật giật. Bỗng một cơn kình phong ập đến, mát lạnh. Chưởng thế của Lão Ba đang cứng như băng liền co lại, tan chảy, lão buông thõng tay xuống, trông ủ rũ thê thảm vô cùng. Vừa rồi, thấy tình thế căng thẳng, Lão Cả liền xua tay, tiện đường đẩy ra một chưởng, khí thế ào ạt làm xua tan sát ý của Lão Ba và Trần Gia. Lão Cả là người rất nhiều kinh nghiệm, lão biết rằng trong khoảnh khắc vừa rồi, càng lên tiếng can ngăn lại càng thổi bùng lên ngọn lửa tranh đấu của 2 người, chưởng mà đã giáng xuống thì không gì có thể ngăn lại được, như 2 con hổ đã vào trận chiến, ắt phải sống mái một phen chứ không chịu bỏ cuộc. Lão Cả buồn rầu nghĩ: “Ta vốn tưởng việc bị trúng Bách Trùng Độc do Lão Ba gây ra vừa rồi gã họ Trần đã bỏ qua, ai ngờ lão lại chấp nhắt đến vậy”, Lão Cả nói với Trần Gia:
- Người anh em, lão đệ ta tuy làm việc có lỗi với ngươi, nhưng sự cũng đã rồi, người anh em cũng nhận của ta 3 lạy, chẳng phải đồng ý làm hòa rồi ư?
Trần Gia nghĩ: “Hơn chục mạng người dễ thế sao? Dù sao ta cũng liều một phen sống mái với bọn ngươi.” Lão nghiến răng gằn giọng:
- Mạng người đổi lấy 3 lạy được sao?
Trông Lão Ba vẫn ủ rủ vô cùng, dường như không còn sức sống, tay buông thõng, người co lại, khác hẳn cái dáng vẻ phớt lờ mọi thứ khi xưa. Đôi mắt lão nhìn về một phía rất xa xăm, gợi lên nỗi đau, lão thở khò khè, khụt khịt mũi liên tục. Lão Cả đánh mắt nhìn Lão Ba, lại nói với Trần Gia:
- Chẳng hay người anh em muốn điều gì, 3 viên Thần Dược cũng đã dùng mất rồi, hiện tại chưa thề bù ngươi ngay được, ta hứa sau 1 tháng nữa sẽ hoàn trả, xin đừng lấy chuyện đau buồn của lão đệ ta ra làm trò giễu cợt, như vậy đâu phải hành động của người quân tử?
Trần Gia lờ mờ thấy những điều Lão Cả nói không ăn nhập gì với chuyện mình đang nghĩ, lão quay sang nhìn Lão Ba, trông Lão Ba rất kỳ lạ, lão nói:
- Ta đâu trách các ngươi chuyện 3 viên thuốc đó. Mà là …
Lão lại đưa mắt nhìn một lượt, đám người Huynh Đệ hội xung quanh vẫn đang nói chuyện cười đùa, hai người trung niên ngồi cảnh Lão Cả vẫn tuyệt nhiên không nói gì, Lão Ba vẫn dáng vẻ tiều tụy khác thường, duy có Lão Cả đang chăm chú nhìn thẳng vào Trần Gia, Trần Gia nhìn Lão Ba, quát lên:
- Ngươi đã giết cả Hoàng gia trang. Đúng không?
Lão Ba như bừng tỉnh, nói:
- Chuyện này? Hoàng gia trang nào?
Lão Cả nói:
- Trần huynh đệ, hình như có nhầm lẫn ở đây, xin người suy xét thận trọng.
Trần Gia run lên, nói:
- Ngươi đã dùng chiêu thức ấy giết Hoàng phu nhân, phải không?
Vừa nói, lão rút trong áo ra mảnh vải xé từ vạt áo phu nhân có in dấu tay giơ ra trước mặt Lão Ba, nói:
- Ngươi nhìn xem!
Lão Cả liền nói:
- Trần huynh đệ, ngươi nhầm rồi, bàn tay này so với lão đệ ta to hơn rất nhiều. Hơn nữa, lão đệ ta chưởng lực vốn âm nhu, nếu để lại dấu vết thì mép vải sẽ không được gọn ghẽ và cháy xém như thế này, người này chưởng lực cương mãnh cực thịnh, ra tay quả là tàn độc.
Lão Ba đã lấy lại được chút sắc khí, đưa bàn tay ướm thử vào vết thủng hình dấu tay, quả nhiên không vừa. Trần Gia vừa ngượng ngùng, vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy nhẹ nhõm, lão nói:
- Vậy … vậy khi nãy … khi ta nhắc đến chiêu thức này, các người lại như vậy?
Lão Cả thở dài nói:
- Quả nhiên ngươi ít qua lại giang hồ, chuyện này của lão đệ ta …
Lão Cả thở dài. Lão Ba nói một cách buồn rầu:
- Chuyện này nói ra thật đáng xấu hổ, cũng là tội ác tày trời, vết nhơ mà cả cuộc đời ta không bao giờ gột rửa được.
Lão Cả nói:
- Lão đệ đừng quá đau lòng.
Lão Ba hít một hơi, lão lại khụt khịt mũi, nói:
- Đại ca đừng lo, đệ không sao. Chuyện này xảy ra đã 20 năm về trước, khi đó ta đang còn là một chàng trai trẻ …