Đêm đã khuya, đang say giấc, Trần Gia bỗng thấy tiếng cười khúc khích bên tai, một cảm giác ngứa ngáy râm ran khó chịu. Trần Gia choàng dậy, một lúc mới thích nghi được với bóng tối, lão nhận ra Quảng Nhi và Tự Tại đang cười sằng sặc bên cạnh. Trần Gia bực tức gắt:
- Các ngươi làm cái trò gì vậy, bị điên sao?
Quảng Nhi nói:
- Ta không điên, người mới điên
Trần Gia gằn giọng:
- Tại sao ta lại điên.
Quảng Nhi nói:
- Thế tại sao ta lại điên.
Trần Gia vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, lão thầm nghĩ: “Hai lão này tính tình như trẻ con, quả thật ta tranh cãi không lại”. Trần Gia đành đổi giọng nhẹ nhàng:
- Đêm hôm khuya khoắt, hai ngươi đến đây làm gì?
Quảng Nhi đáp:
- Đêm hôm khuya khoắt ta tìm đến đây ắt là có việc.
Trần Gia hỏi:
- Là việc gì?
Quảng Nhi chưa kịp nói, Tự Tại đã “Hừ” một tiếng, Trần Gia giật mình, rút kinh nghiệm lần trước bị lão dọa định lùi lại, nào ngờ đã bị lão cầm tay kéo đi. Trần Gia bị kéo đi rất nhẹ nhàng nhưng không sao tìm cách thoát ra được. Lão bị lôi ra sân phía sau, lúc này Tự Tại mới nói:
- Bọn ta đánh thức người dậy để chơi với chúng ta thôi. Bọn họ ở đây ai cũng nhàm chán, chỉ có Hành Thông là vui vẻ nhưng lão đi chữa bệnh đã lâu mà chưa về.
Quảng Nhi nói:
- Đúng thế!
Tự Tại nói tiếp:
- Chúng ta thấy người rất thú vị, vừa ngây ngô vừa ngớ ngẩn.
Quảng Nhi hưởng ứng:
- Đúng thế, rất thú vị.
Trần Gia thầm rủa: “Các ngươi mới là đồ ngớ ngẩn quái gở”, Trần Gia miễn cưỡng đáp:
- Nhưng ta không biết chơi gì cả. Các ngươi để ta đi nghỉ, mai ta phải lên đường sớm.
Quảng Nhi nói:
- Bữa nay người ngủ rất sớm, theo ta tính toán thì đã ngủ đủ rồi, vậy nên bọn ta đến giờ mới đánh thức người dậy.
Trần Gia ngây ra không biết nói sao, đành nói:
- Các ngươi muốn chơi gì?
Quảng Nhi cười thích thú, nói:
- Chúng ta đã bàn bạc cả rồi, rất thú vị.
Lão lại cười, nói tiếp:
- Võ công của người không ra sao thật là rất tốt. Giờ trong lúc ta đếm đến 100, Tự Tại sẽ dạy võ cho người, sau đó người giao đấu với ta, sau đó lại ngược lại, xem ai là người chuyền cho người võ công hay hơn thì sẽ thắng.
Trần Gia nghe đến đây, hoảng sợ nói:
- Không được, võ công của các ngươi cao như vậy, sao ta đọ nổi, không được, lỡ gã đánh ta vong mạng thì sao.
Trần Gia nói xong toan bỏ chạy, nhưng lão đã bị Tự Tại túm tay lại, Tự Tại hừ một tiếng, nói:
- Lại đây.
Quảng Nhi nói:
- Không sao, không sao, chúng ta là người Phật phái, đừng nói đến nguy mạng, đả thương người khác cũng ngàn vạn lần không được, ngươi đừng lo.
Quảng Nhi chưa kịp dứt lời, Tự Tại đã cất tiếng:
- Hừ, ngươi đếm đi.
Quảng Nhi đáp:
- Được thôi.
Tự Tại 2 tay cầm lấy cổ tay của Trần Gia, vừa uốn éo múa may vừa nói:
- Người phải dụng tâm nhớ cho kỹ, chiêu thức này của ta là “Ngàn hoa đua nở” do chính ta sáng tạo ra. Hai tay phải thế này … thế này … thế này …
Lão vừa nói vừa dùng tay mình đưa tay Trần Gia theo, chân thì đạp lia lịa đẩy chân Trần Gia từng bước, Trần Gia đang lúc bất chợt, võ công lại hỗn tạp, trong một khoảnh khắc không hiểu được Tự Tại nói gì, đành thả lỏng để mặc lão làm gì thì làm. Hai người quấn lấy nhau như 2 diễn viên múa, quay qua quay lại, có lúc bạt gió phần phật. Chiêu thức này sử dụng tay không, thế đánh từ dưới lên cao, năm ngón tay cứ xoay chuyển lên tục vươn lên, chân di chuyển từng bước từng bước quanh đối thủ, vừa vây giáp vừa ra chiêu. Chỉ một thoáng, Quảng Nhi hô:
- Hết giờ, ra đây nào.
Tự tại đẩy Trần Gia về phía Quảng Nhi, nói:
- Cho hắn xem “Ngàn hoa đua nở” đi.
Trần Gia tay chân còn lóng ngóng, đành múa bừa, vẫn đang còn giữ được nhịp độ cũ, lão phát ra 2 chiêu đầu còn đúng quy củ, đến chiêu thứ 3 là đã lộn xộn, Quảng Nhi 2 chiêu đầu chỉ né chứ không đỡ, đến chiêu thứ 3 liền hất nhẹ, Trần Gia khẽ chíu về phía trước. Quảng Nhi cười thích thú, hô lớn:
- Hai chiêu. Ngươi đếm đi.
Quảng Nhi lại cuốn lấy Trần Gia, ông nói:
- Thế võ của ta tên là “Gió mùa thu”, hay hơn của hắn ngàn lần, người phải khắc cốt ghi tâm.
Vẫn cách chuyền dạy như thế, thế võ của Quảng Nhi thì ra chiêu theo chiều ngang, không chủ động vây giáp mà lấy thủ làm trọng, rồi bất chợt phản công. Quảng Nhi nói:
- Muốn lĩnh hội được, người phải tìm được nhịp điệu và sự liền mạch trong chiêu thức. Chiêu thức phát ra như sông trôi nước chảy, phải tự nhiên nối tiếp bất tận.
Trần Gia bỗng thấy mù mờ một ý niệm gì đó mà lão chưa nhìn rõ, lão nhắm mắt ngẫm nghĩ, mặc cho tay chân vung loạn xạ theo Quảng Nhi.